Dịch và biên tập: No_dance8x
Cứ như vậy, Vương Hủ đuổi
theo Yến Ly cho đến khi mỹ nữ thở hồng hộc bước vào thang máy. Bấy giờ,
Vương Hủ vẫn còn ở cuối hành lang, vừa huơ tay, vừa hô hào:
“Đợi đã!”
Yến Ly nói với tiếp viên thang máy bằng giọng lạnh lùng:
“Xin hãy đóng cửa.”
Tiếp viên thang máy nhìn Vương Hủ ở phía xa, lại quay sang nhìn Yến Ly, liền biết tình huống cơ bản là thế nào. Trong tình huống như vậy, phụ nữ tất nhiên phải giúp phụ nữ... Do đó, nàng quyết đoán nhấn nút đóng cửa.
Tiếc rằng, Vương Hủ vẫn vào được. Hắn xông vào thang máy bằng tốc độ mà mắt
thường khó có thể nhìn thấy được, xuất hiện ngay sau lưng tiếp viên
thang máy, rồi lặng lẽ đặt một tay lên đầu cô ta.
Nháy mắt một
cái, tiếp viên thang máy chỉ cảm thấy lơ đãng. Đến khi khôi phục ý thức, nàng thấy bản thân đứng một mình giữa hành lang, còn thang máy thì đã
lên tầng trên mất rồi.
“Người luôn đối xử với người bình thường
như vậy sao? Chỉ cần thấy tiện thì ngươi liền dùng phép thuật để đuổi
người khác ra ngoài?”
Giờ phút này, trong thang máy chỉ còn lại Yến Ly và Vương Hủ. Do camera không có chức năng ghi âm nên Yến Ly liền chất vấn hắn.
“Ta đã làm gì đâu? Nghe ngươi nói sao cứ như ta lạm dụng năng lực để giết hại người lương thiện quá vậy?”
Yến Ly trừng mắt:
“Hừ, vậy giờ ngươi muốn gì? Định dùng năng lực của ngươi để tẩy não ta ư?”
Cố tình gây sự! Đây rõ ràng là cố tình gây sự mà!
Vương Hủ tỏ ra khinh bỉ không thôi.
“Yến học tỷ, nếu ta có thể tẩy não thì còn nói với ngươi ba cái này làm chi? Cứ việc thẳng tay…”
“Thẳng tay làm gì cơ?”
Yến Ly ngắt lời.
“À…”
Vương Hủ có hơi do dự trong chốc lát:
“Thẳng tay đưa lời nói của ta truyền vào trong não ngươi đó mà.”
“Ngươi tưởng rằng ta không biết vừa rồi ngươi muốn nói gì hay sao?”
Hỏi hay lắm…
Vương Hủ thầm nghĩ:
“Tốt! Giờ ngươi quay sang chơi trò tâm lý. Hai câu nói của ta đều bị ngươi
dẫn đến tư tưởng xấu xa, có giải thích cũng không thể rõ ràng.”
”Yến học tỷ...”
Vương Hủ nhấn vào nút ngừng thang máy khẩn cấp. Thang máy ngừng lại tại giữa tầng năm và tầng sáu.
“Dù sao ngươi đã hiểu rõ bản chất lưu manh của ta, chi bằng ta có sao nói vậy cho rồi.”
Rõ ràng Yến Ly không hề sợ hãi. Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Hủ bằng ánh mắt không được tốt.
“Ta biết tại sao ngươi nổi giận. Ngươi cảm thấy ta theo đuổi ngươi trong
lúc Linh Tuyết không có ở đây là một kiểu phản bội, đồng thời xem đó là
một cách sỉ nhục của ta. Nhưng ngươi sai rồi! Ta làm vậy là có nguyên
nhân, khác hẳn so với hành động ngây thơ của ngươi khi lợi dụng bạn học
họ Hoa để chọc giận ta, mục đích của ta nhìn vậy chứ rất cao thượng và
không kém phần trong sáng!”
”Không biết xấu hổ.”
Đây là
những câu đánh giá rất đúng trọng tâm. Nếu một người đàn ông cõng bạn
gái trên lưng nói mình đi tìm một cô gái khác vì mục đích cao thượng và
trong sáng, điều đó chẳng có ai dám tin.
“Vậy thì… ta chỉ nói một lần, còn việc tin hay không là tùy ở ngươi.”
”Vào mùa đông năm 1888, ngươi là Eleanor, ta là Atkinson, ngươi là siren,
còn ta là thám tử. Ngươi đã lập nên lời thề với ta rằng kiếp sau sẽ gặp
lại, về sau ngươi còn chết vì ta. Bây giờ, ta đã về để thực hiện lời hứa còn dang dở kia. Ngươi từ chối ta cũng được, hiểu lầm cũng được, không
tin ta cũng chẳng hề gì, ta sẽ đáp lại tình yêu kia của ngươi, bất kể là Eleanor hay là Yến Ly! Cả hai đều không thể phủ nhận được tình cảm đối
với ta!”
Nghe xong, Yến Ly chắc chắn cảm thấy thẹn, chỉ không
biết nàng có thẹn quá hóa giận hay không. Nàng không nói gì cả, dường
như đang suy nghĩ điều gì đó. Đương nhiên, não con người thường không
được tốt trong những thời điểm như vầy, huống chi câu nói của Vương Hủ
không có căn cứ hẳn hoi, không thể chứng minh mà cũng chẳng cách nào bác bỏ được.
Nàng đưa ra câu trả lời quyết định:
”Được rồi, ta tin.”
Vương Hủ mừng rỡ:
”Thật không?”
”Nếu lời ngươi nói là thật thì đó mới là Vương Hủ mà ta quen biết, là Vương Hủ mà ta hiểu rõ.”
Lúc này, Vương Hủ bắt đầu vui mừng tới mức lộ hết trên khuôn mặt:
“Thế thì quan hệ giữa hai ta…”
Nói xong, hắn toan nắm lấy bàn tay mềm mại của Yến Ly.
Yến Ly khôi phục bộ dạng thường ngày, ánh mắt trở nên lãnh ngạo, gạt đi bàn tay của gã niên đệ vô tri.
”Tin thì tin, nhưng ta chưa từng nói là sẽ trở thành bạn gái của ngươi… bộ
Yến Ly này là người dễ dàng nắm trong tay như vậy sao? “
Vương Hủ thẹn quá hoá giận:
”Chứ ngươi muốn thế nào?”
Yến Ly mỉm cười trả lời:
”Tỏ tình một câu cho ta nghe thử coi. “
Giọng điệu của nàng khi nói câu này chẳng khác nào đám du côn trên đường
thường hay nói với phụ nữ nhà lành: “Cười một cái cho bổn đại gia coi
thử coi.”
Khóe miệng của trạch nam Vương Hủ co quắp liên tục, mồ hôi lạnh rơi xuống đất lộp bộp, rặn cả buổi mới mở miệng nói:
”Đã từng có một đoạn tình cảm chân thật đặt ngay trước mặt tôi nhưng tôi
không biết trân trọng. Đến khi mất đi, tôi hối hận thì đã không kịp.
Trên thế gian còn gì hơn được nỗi đau này?
Nếu như ông trời cho tôi cơ hội trở lại lần nữa, tôi nhất định sẽ nói với người con gái đó ba chữ: Tôi yêu em!
Nếu buộc phải có kỳ hạn cho đoạn tình này thì tôi hy vọng sẽ là một vạn năm. (1)”
Năm phút sau, thang máy đã đến tầng dưới cùng. Khi cửa mở, Yến Ly vừa ngáp
vừa bước ra ngoài, Vương Hủ thì mặt mày vừa hồng vừa đen, ngẩn người
trong thang máy, tâm trạng buồn bực không thôi.
“Con nhỏ này… dám trêu ghẹo ta giữa ban ngày ban mặt… có coi vương pháp ra gì hay không vậy? Có còn thiên lý hay không vậy?”
Vương Hủ thều thào.
Giọng nói của Miêu Gia bỗng vang lên:
“Mấy câu tỏ tình đó đã quá cũ rồi, mặc dù nội dung trùng với tình huống bây
giờ của ngươi, nhưng đoạn văn trên của Tinh Gia đã quá phổ biến trong
quần chúng nhân dân. Hừm, đặc biệt là nó đã được bè lũ trạch nam dùng
nhiều tới mức gần như mất hết khả năng sát thương.”
“Chẳng phải ngươi ở trên lầu à? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Lại còn nghe thấy ta nói gì ở trong đó nữa chứ?”
Thấy hắn nhàn nhã đứng tựa lưng ở phía trước cửa thang máy, Vương Hủ kinh ngạc tới mức mặt mày đổi sắc.
Miêu Gia trả lời:
“Thời gian các ngươi ở trong thang máy đủ để ta đi xuống bằng cách khác rồi.”
“Cách gì mà có thể nghe thấy bọn ta nói chuyện trong thang máy cơ chứ?”
Miêu Gia tỉnh táo trả lời:
“Ta đi nhờ trên nóc thang máy. Sao vậy? Lúc ta đáp xuống, ngươi không nhận
ra à? Haiz, coi bộ khinh công của ta đúng là ‘xuất thần nhập hóa’.”
Sắc mặt Vương Hủ thay đổi mấy lần:
“Vậy ngươi…”
“À, được rồi, được rồi, nên nghe hay không thì ta cũng đã nghe hết rồi.
Ngươi nói nhảm đã đời, nàng mới đáp lại với câu ‘Chẳng lẽ Linh Tuyết đã
bị ngươi cưa đổ như vậy hay sao?’ thật là khiến con người ta cảm thấy cơ thể thư giãn, tinh thần sảng khoái.”
“Ok, ngươi thắng. Ngươi
nghe trộm, ta xong đời, thân chết vô danh, tên thụy: Chí Ngu (2), thẹn
với cha mẹ, thiên hạ chê cười, ta đây quyết định tự sát, ai cũng đừng
cản ta…”
Miêu Gia vẫn mặc kệ mấy câu nói nhảm của Vương Hủ:
“Thật ra ngươi không cần phải mất mặt làm gì. Nghệ thuật tỏ tình là do liên tục thất bại mới mài giũa ra được.”
Vương Hủ hỏi:
“Vậy ra ngươi đã từng thất bại?”
Trong mắt hắn lóe lên vẻ hưng phấn.
“Tất nhiên là không rồi, ta chỉ đang an ủi ngươi mà thôi. Haiz, đừng có đưa
bộ mặt này ra nữa, dù gì ngươi tự chuốc nhục đâu phải mới lần một, lần
hai.”
Trong lúc nói chuyện, hai người bọn họ đã rời khỏi khách sạn. Do Miêu Gia dẫn dắt nên Vương Hủ không hề để ý đến điều này.
Đi được một đoạn, rẽ vào rừng cây ven hồ Louise, Tề Băng bỗng nhiên lao ra từ đằng sau một thân cây khiến cho Vương Hủ bị dọa tới mức nhảy dựng
lên.
“Được rồi, bây giờ ta sẽ nói chuyện quan trọng với các
ngươi. Khoảng cách này chắc không chêch lệch bao nhiêu. Ngươi hãy dùng
linh thị, sau đó bỏ qua cái hồ này mà nhìn toàn cảnh khách sạn.”
Miêu Gia nghiêm mặt nói.
Thấy bọn họ không giống như đang đùa giỡn, Vương Hủ bèn nghe theo. Kế đó,
hắn thấy một màn cực kỳ quỷ quái. Trên mặt nước hồ Louise dường như có
thứ gì đó giống hơi nước đang chuyển động. Nó không phải là sương mù,
cũng chẳng phải là khói thuốc, mà trong suốt và đem lại cảm giác đặc
sệt.
Tề Băng nói:
“Thứ này cùng loại với những ảo ảnh được tạo thành từ linh lực, hoặc không phải linh lực, mà là loại năng lượng
nào đó cùng loại. Loại năng lượng này có thể đã bao phủ toàn bộ khách
sạn từ tối hôm qua. Ngọn nguồn hẳn phải đến từ hồ nước này.”
“Này, chẳng phải ngươi vừa mới đánh bi da lỗ trên lầu ư? Đến đây từ khi nào mà biết rõ vậy?”
Miêu Gia nói:
“Hừ, trong lúc ngươi đuổi theo Yến Ly đến chỗ thang máy, ngươi có biết lại
xuất hiện thêm hai người trong khách sạn rơi vào cái bẫy tử vong hay
không? ‘Nó’ lại bắt đầu hành động. Vì vậy, ta bảo Tề Băng đi trước chờ
ta, còn ta thì đi theo ngươi rồi ra đây cùng một lúc.”
Mặt mày Vương Hủ ngập tràn vẻ khó hiểu:
“Gì cơ? Ngươi nhận ra bằng cách nào? Chẳng phải ngươi không hề hay biết gì trong lúc đánh bi da lỗ hay sao?”
Miêu Gia đáp:
“Lúc đánh bi da quả là chưa xảy ra gì cả. Nhưng lúc đó, ta đã tìm thấy phương pháp dò tìm nguy hiểm.”
”Thần kỳ quá vậy? Rõ ràng lúc ăn cơm còn chẳng có kế sách nào khả thi. Này,
ngươi không phải là yêu ma quỷ quái giả mạo đấy chứ?”
Miêu Gia vỗ lên cái ót của Vương Hủ rồi nói:
“Đó là bởi vì các ngươi bỏ chạy khi nhìn thấy Tiếu Lôi nên mới không biết chuyện gì xảy ra ở đây.”
Đến đây, ngay cả Tề Băng cũng không hiểu rõ.
Nghĩ ngợi một chốc, hắn mới hỏi:
“Chẳng lẽ… bác sĩ Tiếu Lôi là người săn quỷ?”
Miêu Gia hừ lạnh:
”Chẳng phải đã nói là cấp trên của ta rồi à.”
Vương Hủ lại hỏi:
”Nàng ta là Thập Điện Diêm vương hả? Hay là kiểu nhân vật lão bà đã luyện
năng lực linh hồn đến mức ‘phản lão hoàn đồng’, thuộc cấp bậc nguyên lão trong gia tộc nào đó?”
Miêu Gia đáp:
”Là một kẻ còn cao cấp hơn nữa cơ. Có lẽ các ngươi vẫn chưa nghe qua danh xưng: Nhiếp Chính Vương.”
-----o Chú thích o-----
(1): Câu nói kinh điển của Chí Tôn Bảo trong Đại Thoại Tây Du, phiên bản Châu Tinh Trì.
(2): Khác với “tên cúng cơm” là tên vốn có của một người khi mới sanh hay
lúc nhỏ, tên thụy là tên tự chọn khi tuổi già để dùng vào việc cúng giỗ
và thờ phụng, ý là người chết sẽ biết tên mà về. Nếu không kịp tự chọn,
người nhà tìm đặt cho người vừa chết để con cháu khấn vái, cúng giỗ. Tên thụy còn là tên ghi vào sớ hoặc do nhà vua truy tặng để tưởng nhớ công
đức người chết. Tục lệ đặt tên thụy bắt đầu từ đời Tây Chu. Tên thụy
“Chí Ngu” mà Vương Hủ dùng mang nghĩa là “ngu tới đỉnh cao, không thể
nào ngu hơn được nữa“.
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----