Xử lý xong sự kiện ma quái ở khách sạn, Vương Hủ toàn tâm lao đầu vào nghiên cứu cách chế tạo linh khí. Trong khi ngày quyết đấu càng ngày càng đến gần, Miêu Gia càng lúc càng "bế quan" triệt để hơn, thậm chí đạt đến trình độ không ăn, không uống, không bước ra khỏi cửa. Vương Hủ cảm thấy rất khó hiểu, tại sao một người có thể không ăn uống gì như thần tiên? Cho nên hắn suy đoán Miêu Gia ở trong phòng đớp cứt.
Đương nhiên chuyện này không thể xảy ra, tu luyện Độn Giáp Thiên Thư khiến Miêu Gia mất ăn mất ngủ nên thực lực cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Về phương diện khác, nội bộ nhà họ Ninh gần đây nổi cơn sóng lớn, bởi vì Ninh Thiên Đức tuyên bố một việc: Hắn muốn xử quyết Đoạn Phi.
Ninh Phong lén truy vấn Ninh Thiên Đức vô số lần. Vì sao phải giết đệ đệ? Câu trả lời thì mãi chỉ có một, đó là Đoạn Phi câu kết với Mặc Lĩnh của Âm Dương Giới.
Ninh Phong biết chuyện này không thể xảy ra. Lý do đó có thể qua mặt giới săn quỷ nhưng không thể giấu nàng, bởi vì nàng thấy được sự bất đắc dĩ và đau thương trong mắt cha. Vậy là nàng quyết định cứu Đoạn Phi rồi sau đó dựa vào sức của mình điều tra rõ chân tướng, nhưng mà...
"Đã lâu không gặp, thưa Thiên Phong đại nhân. À, đúng rồi! Bây giờ nên gọi ngài là Sở Giang Vương đại nhân. Không biết lần này ngài tìm ta để phân phó chuyện gì vậy?"
Thủy Ánh Dao nói: "Vi Trì, chắc ngươi quen biết tiểu thư nhà họ Ninh nhỉ?"
Vi Trì đáp: "Có biết, đó là vị bên cạnh ngài."
"Vậy tốt rồi, ngươi thay ta chăm sóc nàng một khoảng thời gian." Nói xong, Thủy Ánh Dao lập tức đẩy Ninh Phong đang hôn mê trong ngực mình vào lòng Vi Trì.
Người đẹp dù hôn mê bất tỉnh nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười, vẻ đẹp đó khiến con người ta không dám nhìn thẳng. Vi Trì đỡ nàng song vẫn không khỏi đỏ mặt.
"Đại nhân... Chuyện này... chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
"Ngươi không cần hỏi nhiều. Nàng đang bị thương nhẹ, ngươi cố gắng chăm sóc nàng thật tốt, đợi ta xong việc thì sẽ tới đón nàng. Nếu nàng tỉnh dậy mà muốn đi thì ngươi không cần cản nàng, chỉ việc âm thầm đi theo bảo vệ là được." Thủy Ánh Dao nói xong mấy câu này, liền muốn đi.
Trước lúc ra đến cửa, nàng ngoảnh lại nói: "Đúng rồi, nếu nàng muốn về nhà thì ngươi nên khống chế và mang nàng về."
Thủy Ánh Dao đi rồi, chỉ còn lại tên ngốc Vi Trì đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ trong giới săn quỷ Tô Châu, không thuộc bất cứ thế gia nào, không có người bạn nào đặc biệt, nhìn qua chẳng thấy điểm nào nổi bật.
Bốn năm trước, Vi Trì nửa đường chuyển sang nghề săn quỷ. Vì hắn vô thân vô cố và sống khép kín nên vô cùng phù hợp với yêu cầu của nghề này.
Kết quả, sư phụ hắn ô hô ai tai vào đêm trước ngày hắn tham gia Đánh Giá Lính Mới. Điều này tạo cho người khác cảm giác: Lão già này biết thời gian của mình không còn nhiều nên tùy tiện chọn một khúc "gỗ mục" về để làm truyền nhân, sau đó liền buông tay lìa đời.
Mà ba năm trước, dưới ánh sáng chói mắt của hai lính mới xuất thân từ các thế gia là Lưu Hàng và Tề Băng, Vi Trì vừa hay tiến vào top 50 nên không giữ lại cho mình bất cứ ấn tượng nào.
Hắn là loại người rất khó để lại ấn tượng. Có điều mỗi người lại không giống mọi người, Vi Trì có sẵn lý tưởng sống, mà hứng thú của riêng hắn là nghiên cứu bùa.
Cũng giống những nhà bác học điên, hắn nghiên cứu với niềm hứng thú đó hết ngày đến đêm. Hắn không tiếp xúc nhiều với người khác, người quen biết hắn chỉ biết Vi Trì là một người trung thực, hơi ngốc, trong đầu ngoại trừ bùa chú thì không có gì khác.
Lại nói đến danh xưng "Phù Vương" của hắn...
Cái tên này mới nghe thì sẽ thấy rất dọa người, thật ra chỉ do năng lực linh hồn và linh thức của hắn rối tinh rối mù nên không nghĩ ra cái tên nào không liên quan đến bùa chú.
Mãi đến vài năm trước đây, miếng vàng này mới có dịp phát sáng khi Thủy Ánh Dao quen biết hắn trong một lần làm nhiệm vụ.
Vi Trì biểu hiện một thứ thực lực khiến Thủy Ánh Dao kinh ngạc. Mặc dù hắn là người săn quỷ làm lý luận nghiên cứu nhưng ra tay không hề hàm hồ, có lẽ nhờ hắn không hứng thú với những chuyện khác ngoài bùa chú nên mới trở thành một gã kỳ tài xuất sắc.
Mà ngày nay, sự thực đã chứng minh rằng không phải đầu óc Vi Trì không thể nhét thứ gì ngoài bùa chú, bởi vì lúc này Ninh Phong đã xâm nhập vào đầu óc hắn.
Người đẹp cứ như vậy nằm trên giường Vi Trì, mà chủ nhân của chiếc giường này lại lúng túng đi tới đi lui trong phòng, thật đúng với câu "đứng ngồi không yên".
Hắn muốn ra ngoài dạo một vòng nhưng nghĩ lại thì thấy không yên tâm, chẳng may có trộm đột nhập thì sao?
Thế là hắn tiếp tục đi lung tung trong phòng như ruồi mất đầu bay loạn. Giờ phút này, có thể ví von tâm trạng của hắn như việc trên giường có một thùng heroin nhưng hắn không dám chạm vào, mà lại không thể làm mất.
Cuối cùng, sau khi hắn đi vòng vòng đủ hai tiếng đồng hồ, Ninh Phong đã khôi phục tri giác. Nàng phát hiện mình nằm trong một căn phòng xa lạ, trên gối và khăn trải giường có mùi của người khác.
Phụ nữ luôn có bản năng tự bảo vệ mình, ngay tức khắc đầu óc Ninh Phong liền tỉnh táo hơn nửa. Nàng ngồi thẳng, sau đó nhìn người đàn ông đứng ngơ ngẩn bên cạnh giường.
"Ngươi là ai? Sao ta lại ở đây? Ngươi đã làm gì ta?" Ba vấn đề này rất kinh điển và rất khó trả lời.
Nhưng Vi Trì có thể trả lời, bởi vì người trung thực nói lời cũng trung thực: "Ta là Vi Trì, Phù Vương Vi Trì. Sở Giang Vương đại nhân mang ngươi đến chỗ ta, ta không làm gì cả."
Ninh Phong bỗng nhớ ra đây là vị đồng đạo Vi Trì mà cha nàng khi mở tiệc lười mời tới. Đều là đồng đạo trong giới săn quỷ Tô Châu nên ít nhiều sẽ gặp mặt vài lần, tuy người này cách sống không tệ nhưng thực lực thuộc kiểu rất khó gây ấn tượng với người khác.
Cái tên cũng đặt rất hay, người này bộ dạng hơi đần nên hợp chữ "Trì".
(Trì trong trì độn)
Không hiểu sao trong lòng lại nghĩ vậy, Ninh Phong lắc đầu để ý nghĩ kỳ lạ tan biến.
"Ta đã hôn mê bao lâu?"
Vi Trì vẫn trả lời một cách máy móc: "À, tính từ lúc ngươi tới chỗ ta thì đã trải qua hai tiếng lẻ chín phút."
Ninh Phong không biết nói sao. Nhìn tờ lịch treo trên tường, nàng đứng dậy muốn đi.
Vi Trì hỏi: "Ngươi muốn đi đâu vậy?"
Ninh Phong đang nghĩ lại tình cảnh tối qua. Từ lúc Đoạn Phi từ chối bỏ đi, cha nàng tự tay đánh nàng bị thương cho đến khi nàng mang thương tích đến chỗ Thủy Ánh Dao, thế là nàng buột miệng nói: "Ta muốn về nhà."
Không nói thì không sao nhưng một khi nói ra thì tên ngốc Vi Trì liền ngăn cản nàng: "Không được đâu."
Trong phút chốc, Ninh Phong không kịp phản ứng: "Ngươi nói gì cơ?"
Người trung thực vẫn trung thực trả lời: "Ta nói không được."
Có điều người ngoài lại cảm thấy cách trả lời này của hắn có vẻ hung hăng càn quấy.
"Chỉ bằng ngươi cũng muốn cản ta sao?"
Cơn giận không tên dâng lên trong lòng Ninh Phong. Thứ nhân vật tí tẹo như ngươi cũng dám ra cản ta à? Nàng chuẩn bị ra tay "dạy dỗ" vị Phù Vương trước mắt.
Nhưng mọi chuyện trên thế gian này vẫn thường thú vị ngoài sức tưởng tượng.
Ninh Phong lại bị đẩy lên giường, sau đó được Vi Trì đắp mền một cách cẩn thận: "Ngươi bị thương, cần chú ý nghỉ ngơi."
Ninh Phong khóc cười không xong, căn phòng của gã này như một chiếc bẫy lớn. Nàng vừa vung tay thì có mấy chục lá bùa định thân ập xuống, với lại không lá bùa nào giống nhau, đổi lại là ai khác thì cũng phải cam chịu.
Nàng nằm trên giường giãy giụa vài cái thì phát hiện mình hoàn toàn không thể cử động, thế là lại bắt đầu sử dụng một trong những vũ khí lợi hại của phụ nữ: "Mau thả ta ra! Nếu không ta sẽ thét lên!"
Vi Trì gãi đầu, sau đó lại gật đầu như nhận ra một lời nhắc nhở nào đó.
Chỉ thấy hắn lấy một lá bùa Tịnh Âm ra.
(Bùa Tịnh Âm là một loại bùa ngăn cản âm thanh)
Lúc này, Ninh Phong muốn ói ra máu.