Mới gần tới nửa đêm và còn cách bình minh một quãng thời gian dài nữa, thế
nhưng Dư An đã hiểu được ý nghĩa của lời nhắc nhở đầu tiên.
Vincent nói lời nhắc nhở “khoảng cách bảy ngày” sẽ nhanh chóng được Dư
An dùng đến. Sự thật đúng là vậy. Mỗi lần dời hồn của Tiêu Cẩm Vinh đều
cách nhau bảy ngày, không phải tám hay chín ngày mà nhất định phải là
bảy ngày.
Nhắc nhở này rõ ràng muốn nói: Tiêu Cẩm Vinh chắc chắn sẽ hành động
trước nửa đêm hôm nay để thỏa mãn nhu cầu của Chân Thần Ma Phương.
Trong vòng bán kính mười kilomet xung quanh bệnh viện này chỉ có ba vị
trí tụ linh địa, Tiêu Cẩm Vinh cũng không có nhiều thời gian để bỏ gần
lấy xa mà đi kiếm một nơi khác. Do đó, chỉ cần ba người Dư An chia nhau
hành động thì tất nhiên sẽ có một người giáp mặt với Tiêu Cẩm Vinh.
Vấn đề trước mắt của Dư An bây giờ là việc bọn họ chia ra xong có đối
phó được với người sở hữu Chân Thần Ma Phương hay không. Vốn tưởng rằng
ít người thì dễ làm việc và khó bị đối phương phát hiện hơn, ai ngờ giờ
đây điều đó lại trở thành điểm yếu.
Nghĩ tới đây, hắn lại không nhịn được mà nghĩ đến Vincent. Nếu Vincent
đưa “nhắc nhở thứ hai” sớm hơn thì chuyện hồi nãy cũng không xảy ra.
Thật chẳng khác nào con vịt luộc tự dưng bay đi mất. Ai mà không thấy
khó chịu?
“Tiểu Cô, Tiết nha đầu, chúng ta chia nhau hành động thôi. Nếu như một
mình các ngươi không địch lại Tiêu Cẩm Vinh thì hãy cố gắng kéo dài thời gian. Một khi cảm thấy nguy hiểm, các ngươi hãy đặt an toàn của bản
thân lên trên hết, chạy trốn cũng được.”
Thủy Vân Cô nói:
“Sư phụ, cho dù chúng ta chia nhau ra hành động thì chỉ cần tới gần là hắn có thể phát hiện ra. Điều này rất bất lợi đấy.”
“Lời nhắc nhỏ thứ hai và thứ ba đã nói rõ rồi. Thực lực mạnh mẽ, ý nghĩ
không thân thiện, phải thỏa mãn cả hai điều kiện này thì mới kích hoạt
cơ chế cảnh giới của Ma Phương. Tuy nhiên, năng lực linh hồn của các
ngươi có thể che giấu ý nghĩ nên cứ yên tâm. Còn ta, nếu gặp phải Tiêu
Cẩm Vinh thì tự nhiên sẽ có biện pháp.”
Tiết Linh không nhiều lời nữa, lập tức hướng tới một trong ba địa điểm
kia, chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng dáng của nàng nữa. Thủy Vân
Cô nhún vai, cũng đi về một chỗ khác.
Dư An xoay người, thấp giọng nói:
“Hy vọng mình là người gặp được hắn...”
...
Thời gian không có nhiều, nhiệm vụ lại không cho phép trì hoãn, Tiêu Cẩm Vinh cũng không phải là thằng ngu. Sau khi liên kết các sự kiện lại với nhau thì hắn đã biết rằng mình bị lộ. Thế nhưng, hắn phải hoàn thành
việc dời hồn trong hôm nay, bằng không nỗ lực hai tháng qua sẽ tan tành
trong gang tất, phải làm lại từ đầu.
Hắn nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ cách nửa đêm chưa đầy mười ba phút,
hắn phải hành động ngay bây giờ. Tuy nhiên, khi đã biết có người săn quỷ đang theo dõi thì cần phải đề phòng trước.
Tiêu Cẩm Vinh nhanh chóng tới một vùng đất trống ở ngoại ô. Nơi này nhìn qua như không có gì. Nhưng vào năm mươi năm trước, ở đây đã từng bị lửa chiến tranh rửa qua. Vô số vong hồn vẫn còn chôn sâu trong lòng đất.
Ma Phương đã phát ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt, một luồng ý thức không
thể giải thích bắt đầu điều khiển động tác của Tiêu Cẩm Vinh. Dường như
có một giọng nói trong đầu đang không ngừng thúc giục hắn hoàn thành sứ
mạng của mình.
Lẽ ra Tiêu Cẩm Vinh định sắp xếp xung quanh nhằm đề phòng có người đuổi
theo đến đây, thế mà vừa tới nơi thì gần như mất đi quyền khống chế cơ
thể.
Dời hồn lại bắt đầu một lần nữa.
Lúc này, Tiêu Cẩm Vinh đã hiểu được thế nào là con rối. Thì ra mình
không phải là chủ nhân của Ma Phương, mà chỉ là một người hầu trước mắt
vẫn còn chút giá trị sử dụng, có thể bị thay thế vào bất cứ lúc nào.
Ma Phương xoay tròn ở trên không. Khuôn mặt của Tiêu Cẩm Vinh bỗng nhiên lộ ra vẻ đau đớn, gân xanh nổi lên trên huyệt thái dương giống như sắp
nổ tung ra.
“Làm sao... ở đây... lại có nhiều như vậy.”
Máu chảy ra khắp nơi từ trong miệng và mũi của Tiêu Cẩm Vinh. Thân thể
của hắn đã không chịu nổi phụ tải của thứ gì đó nên bắt đầu sụp đổ.
Dư An và Tiết Linh dừng bước. Họ quay đầu nhìn bầu trời xa xăm, sau đó thay đổi phương hướng và cùng hướng về một địa điểm.
Tại một nơi cách Tiêu Cẩm Vinh không xa, có ba bóng đen đang lơ lửng ở
trên trời. Cả ba đang quan sát cảnh tượng này một cách lặng lẽ.
“Thế mà lại chọn chỗ này, đúng là ý trời rồi.”
Vincent mỉm cười nói.
Woody mang theo cặp kính mắt lúc nào cũng hiện lên màu trắng mờ mờ dù là trong đêm tối:
“Ê hê hê! Lượng linh hồn khổng lồ ở đây là một nhân tố. Song, chỗ lợi
hại thật sự chính là cường độ của những linh hồn này. Nhánh quân chủ
chốt số 35 vào năm đó không đùa được đâu.”
Sid ở bên cạnh gãi đầu:
“Tên Tiêu Cẩm Vinh này quá yếu. Cho dù miễn cưỡng hoàn thành màn dời hồn có ‘chất’ và ‘lượng’ vô cùng kinh người này thì cả ‘linh hồn’ và ‘thể
xác’ cũng đi tong luôn.”
Vincent hừ lạnh một tiếng:
“Hoàn thành xong thì hắn cũng mất đi giá trị lợi dụng. Trước đây, gã này hành động tương đối bảo thủ. Ta nghĩ rằng cái tên “Sodom” kia cũng
không nhịn được nữa. Giờ thì nó đã sắp đạt được mục đích rời khỏi Ma
Phương. Đến lúc đó...”
Woody nói tiếp:
“Đến lúc đó, tại sao nó phải quan tâm đến chuyện sống chết của một người thường cơ chứ? Ngay cả chúng ta cũng không để ý đến chuyện này thì nói
gì đến một tồn tại ở cấp Thần có trình độ thần cách hóa không thua kém
chúng ta.”
Lúc bọn họ đang nói chuyện thì có bỗng một vị khách không mời xen vào.
Thủy Vân Cô đang ở ngoài khoảng cách an toàn và điều tra nơi này qua
năng lực linh hồn. Tuy đối với hắn có khó khăn nhưng cũng miễn cưỡng
thành công. Hắn ngạc nhiên phát hiện trên người Tiêu Cẩm Vinh có hai
loại năng lực linh hồn cùng tồn tại. Theo lẽ thường mà nói thì chuyện
này không thể nào xảy ra được.
Có điều hắn không có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ đến điều đó. Khi
thấy việc dời hồn đã bắt đầu, Thủy Vân Cô nhanh chóng dùng toàn lực để
phá giải loại năng lực linh hồn đầu tiên của Tiêu Cẩm Vinh - “Ám Nhận“.
Kế đó, hắn thuận lợi chiếm được lòng tin của linh hồn đối phương, dẫn
đến việc Ma Phương không nhận ra địch ý. Nhờ thế, Thủy Vân Cô có thể
nhanh chóng áp sát đến gần.
Cho dù là Sodom cũng không thể dự đoán được một yếu tố ngoài tầm kiểm
soát lớn như vậy đang ập tới. Nếu biết chuyện xảy ra tiếp theo thì nó sẽ rời khỏi đây, mặc kệ cơ hội phục sinh.
“Ngươi dừng lại cho ta!”
Thủy Vân Cô hô to một tiếng rồi tiến lên ngăn cản Tiêu Cẩm Vinh.
Khi hắn nhìn thấy người đàn ông trước mặt thì bất ngờ chết đứng tại chỗ. Tiêu Cẩm Vinh đang co quắp một cách đau khổ. Dù linh lực đã sắp khô
kiệt nhưng vẫn gã cố sống cố chết duy trì năng lượng cần thiết cho việc
dời hồn.
Thủy Vân Cô càng khiếp sợ hơn khi thấy những linh hồn ở đây tuy chỉ là
một ít linh hồn bị trói buộc tại nơi chết nhưng cường độ lại cao đến
kinh người. Nhiều kẻ trong số chúng thậm chí đã có năng lực linh hồn,
chỉ vì linh khí ở nhân gian giới quá loãng nên không thể tu luyện được
đến cảnh giới linh thể hợp nhất.
Đáng lẽ những linh hồn mạnh đến mức này đã phải bước vào Âm Dương giới
từ lâu mới phải. Thế mà tất cả bọn họ đều không rời đi, cứ như bị sức
mạnh nào đó cố định lại vậy.
Vô số linh hồn đang bị quấn vào Ma Phương trước mặt, các hoa văn phức
tạp trên Ma Phương bắt đầu biến ảo, đã có một mặt biến thành màu vàng,
rồi một mặt nữa. Chẳng mấy chốc có bốn trong số sáu mặt biến thành màu
vàng.
Lúc này Thủy Vân Cô mới phục hồi lại tinh thần. Mặc kệ chuyện gì sẽ xảy
ra tiếp theo, dù sao cũng sẽ chẳng phải chuyện gì tốt, hắn phải lập tức
ngăn cản Tiêu Cẩm Vinh liều mạng. Tuy nhiên, sau khi do dự vài giây,
Thủy Vân Cô vẫn không ra tay với Tiêu Cẩm Vinh vì linh hồn của đối
phương nói cho hắn biết rằng người này bị ép buộc, hơn nữa tính mạng
cũng sắp tàn.
Thủy Vân Cô quay người lại đối mặt với Ma Phương. Hắn nhắm mắt lại, linh lực toàn thân bắt đầu tập trung và xảy ra biến hóa về chất.
“Ha ha! Thằng quỷ nhỏ này quả thật có năng lực à nha.”
Vincent nói.
“Ê hê hê, tiếc rằng tâm địa lương thiện và vẫn còn quá ngây thơ. E rằng còn hơn Sid nữa.”
Sid bày ra bộ mặt ngây thơ giống như cậu bé bút chì Shin:
“Ta đâu có như vậy.”
Vincent thúc cùi chỏ đánh Sid bay đi luôn:
“Ngươi còn làm vẻ mặt này một lần nữa thì ta sẽ đánh ngươi ngu luôn.”
Quay về khu đất trống, chiêu thức của Thủy Vân Cô đã sắp sẵn sàng, đây
là chiêu học được từ Biện Thành Vương, danh xưng của Chích Đồ Tất Hiếu
Nghĩa. Trong số các chiêu thức linh hồn mà Thủy Vân Cô đang nắm giữ hiện tại thì đây là sát chiêu mạnh nhất.
“Dương Viêm Vô Song!”
Hắn mở mắt, hai đấm xen kẽ nhau. Lửa đỏ bỗng bùng lên và hóa thành rồng
lửa. Con rồng lửa này lao thẳng về phía Ma Phương đang ở trên không.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc rồng lửa sắp đánh trúng, một lực lượng vô
hình trong không khí lập tức kéo đến chắn trước mặt Ma Phương. Có lẽ đây là cơ chế phòng ngự của bảo vật này.
Tuy nhiên, con rồng lửa cũng chẳng vừa. Chẳng những không tắt hay yếu
đi, nó còn quấn quanh Ma Phương như mãng xà đang buộc chặt con mồi. Nếu
không thể phá tan Ma Phương thì quyết không ngừng lại.
Vào lúc này, Ma Phương đã ngừng hấp thu linh hồn. Có năm mặt đã biến thành màu vàng, chỉ còn lại một mặt còn đang nhấp nháy...
Cùng với đó, một tiếng thét thảm thương vang lên, Tiêu Cẩm Vinh nhảy vào Ma Phương đang ngập trong lửa. Thủy Vân Cô không còn sức lực ngăn cản
hắn. Linh hồn của Tiêu Cẩm Vinh cũng xuyên qua rồng lửa để lao vào trong khối lập phương. Mặc dù người này bị ép buộc nhưng cũng hoàn toàn xứng
đáng với tám chữ: Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. (Nói về Gia Cát
Lượng)
Cuối cùng, cả sáu mặt của Ma Phương đều biến thành một màu giống nhau. Đúng lúc này, từ xa vọng đến tiếng chuông báo nửa đêm.