4 giờ sáng, ngày 8 tháng 9.
Đây là thời gian tối nhất trước khi trời sáng. Một bóng người xuất hiện
trên đường, di chuyển vội vã và cõng theo một người khác ở trên lưng.
Bóng người đó chạy nhanh qua mấy khu phố không người, sau đó dừng lại
trước một căn nhà, dùng chìa khóa mở cửa rồi rón rén leo lên lầu hai mà
không làm kinh động đến bà chủ.
Miêu Gia khoác áo ngủ đi ra khỏi phòng, trên mặt vẫn mang theo biểu hiện nửa mê nửa tỉnh như ban ngày. Đến lúc mở cửa phòng tắm, khuôn mặt ấy
cứng đờ trong hai giây, kế đó... hắn đóng cửa lại.
“Mình mộng du à? Chắc do gần đây nhiều áp lực quá.”
“Này! Ngươi làm gì đó!?”
Vương Hủ từ trong phòng tắm chạy ra ngoài.
“Phản ứng của ngươi là sao hả?”
“Hừ, ngươi chỉ là một ảo giác thôi, hô to gọi nhỏ làm gì chứ?”
“Ngươi mới là ảo giác! Hãy mau đối diện với hiện thực cho ta!”
Miêu Gia thở dài một hơi rồi nhìn thoáng qua phòng tắm như để thăm dò:
“Đó là cái gì... rốt cuộc ngươi đã đi đâu trong mấy canh giờ qua... Có
phải khi ta ngủ một giấc thì bên ngoài đã qua một năm hay không... Hãy
để ta ngủ tiếp đi...”
...
Một giờ sau, Vương Hủ rời khỏi phòng tắm:
“Ta vừa cho nàng ăn một chút, giờ đang ngủ trong bồn tắm. Trời ạ! Làm dơ hết ba chậu nước luôn! Đã vậy tắm xong còn thấy giật mình hơn.”
Miêu Gia nằm ườn trên ghế tay vịn, thong thả nói:
“Có lẽ nàng đã trúng phải một lời nguyền nào đó. Nếu không giải kịp thì những bệnh tật đó sẽ kéo dài cho đến khi chết.”
Vương Hủ nói:
“Vậy làm sao để giải lời nguyền đây?”
“Ta đã giải rồi.”
“Cái gì? Lúc nào vậy?”
“Trước khi ngươi nhuộm đen chậu nước đầu tiên.”
“Ngươi đi lòng vòng lừa bịp một chút là xong rồi sao?”
Miêu Gia giải thích:
“Thực ra lời nguyền của nước ngoài không khó giải cho lắm. Bản chất của
chúng là một loại phép thuật có tính kéo dài liên tục, được phát động
thông qua đồ vật hoặc nghi thức nào đó, sau đó tự động vận hành. Nói tóm lại, nó dựa vào một thứ năng lượng nào đó tương tự như linh lực, niệm
lực hay phép thuật.
Cho một ví dụ, nàng công chúa ngủ trong rừng bị trúng lời nguyền được
phát động bởi một nghi thức nào đó, tức là việc bị kim may đâm vào tay.
Người làm phép cũng quy định nghi thức giải trừ là được hoàng tử hôn. Vì người bình thường buộc phải dựa vào trình tự này để giải lời nguyền nên họ cảm thấy những phù thủy có thể sử dụng phép thuật như vậy rất bí ẩn
và có phép thuật vô biên.
Thế nhưng, việc giải lời nguyền không hề khó khăn đối với những người có năng lực linh hồn như chúng ta. Chỉ cần dùng năng lực của mình loại bỏ
nguồn năng lượng đang sản sinh tác dụng nguyền rủa là xong. Lúc nhìn
thấy nàng, ta đã nhận ra sự khác thường nên tiện tay giải lời nguyền
luôn.”
Vương Hủ gật gù:
“À, ra là vậy. Không ngờ ngươi cũng có lúc lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.”
Miêu Gia cười lạnh:
“Hừ, ngươi đã cứu nàng về đây thì ta còn biết làm gì nữa chứ? Chờ nàng
thối rữa trong phòng tắm hả? Cái xác như vậy không dễ xử lý đâu.”
Vương Hủ lười chấp nhặt với hắn, lại hỏi tiếp:
“Ta vẫn còn vài chỗ chưa hiểu, đúng là lời nguyền có thể khiến nàng
thành ra như vậy, nhưng còn chuyện mỹ nhân ngư ăn thịt người lúc quá đói thì sao?”
Miêu Gia trả lời:
“Ta không biết khi mỹ nhân ngư quá đói sẽ làm chuyện gì, chỉ biết rằng nàng ta không phải mỹ nhân ngư.”
“Hả? Không phải ư?”
“Haiz, coi bộ ta phải dạy cho ngươi một bài học, để xem nên bắt đầu từ đâu đây. À, đúng rồi, hãy nói từ thời Hy Lạp cổ đại...”
Vương Hủ ngắt lời một cách thô bạo:
“Nói điểm chính đi!”
Miêu Gia lắc đầu than thở:
“Thanh niên bây giờ không kiên nhẫn gì cả. Được rồi, nói một cách đơn
giản thì nàng là yêu quái biển, cũng tức là Siren trong thần thoại Hy
Lạp.
Theo truyền thuyết, Siren là con gái của thần sông Achelous. Các nàng là những yêu tinh xinh đẹp được sinh ra từ máu của Achelous. Lúc đầu,
Siren mang đầu người thân chim. Nhưng vì thất bại trong cuộc thi âm nhạc với các nữ thần Muses nên bị vặt lông làm áo, không còn bay lượn được
nữa. Kể từ đó, các Siren phải bơi tuần tra trên biển và dần biến thành
hình dạng của mỹ nhân ngư, dùng tiếng ca mê hoặc để lừa những người đi
biển và khiến họ tử nạn.
Chắc ngươi cũng đã nghe qua mấy câu chuyện tương tự, kiểu như một đám
thủy thủ nghe thấy tiếng ca trên biển, bị hấp dẫn và đâm thuyền vào đá
ngầm; hoặc câu chuyện về người trên thuyền thấy một cô gái xinh đẹp ngồi trên đá ngầm nên nhảy xuống biển tìm kiếm rồi không trở về nữa. Kết cục của những câu chuyện trên luôn là yêu quái được ăn no nê, trong khi con người không còn xương cốt.”
Vương Hủ nuốt nước miếng cái ực, quay đầu nhìn cửa phòng mình:
“Nói vậy thì lẽ ra ta phải giết nàng ư?”
Miêu Gia nói:
“Cũng không phải, thật ra còn có một số truyền thuyết khác nói rằng
Siren có thể là hải thần hoặc là hải tinh linh. Hừm, có thể coi là tiên
nữ theo cách nói của người Trung Quốc. Nhân vật chính trong truyện ‘Nàng tiên cá’ của Andersen cũng được lấy hình mẫu từ các Siren. Nếu ngươi
chưa đọc qua thì còn có bộ phim “Nàng tiên cá” của Disney. Chắc ngươi đã xem rồi nhỉ?”
Khóe miệng của Vương Hủ co giật hai lần:
“Quên đi, cứu cũng đã cứu rồi, coi như ‘giúp người phải giúp đến cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên’.”
Miêu Gia nhấp một ngụm cà phê:
“Ngươi cứu nàng về thì phải chịu trách nhiệm đến cùng. Hôm nay ta hơi bận, giờ sắp phải đi ra ngoài rồi đây.”
“Trời mới sáng mà ngươi đã ra ngoài tán gái sao?”
Miêu Gia trả lời bằng tiếng Anh:
“Không, không, không... ta nói rồi, quan hệ giữa ta và vị nữ sĩ đó rất trong sạch. Thái độ của ta chỉ là thưởng thức mà thôi.”
“Ngươi bớt nói tiếng Anh với ta đi. Ta ghét nhất kiểu nói như vậy, hót vài ba câu tiếng chim rồi làm bộ nho nhã.”
Miêu Gia nhún vai, đưa cuộc trò chuyện trở lại với chủ đề chính:
“Hành trình của ta luôn nằm trong kế hoạch nên ngày hôm nay có rất nhiều chuyện phải làm. Đừng quên rằng hôm nay là ngày 8 tháng 9, khoảng bốn
mươi phút nữa thì xác chết của Annie Chapman sẽ bị phát hiện. Nàng là
người thứ hai được “xác nhận” là nạn nhân của Jack the Ripper. Ta muốn
thăm dò hiện trường trong khoảng thời gian từ lúc Jack the Ripper đào
tẩu cho đến trước khi cái xác bị phát hiện, tránh khỏi việc hiện trường
bị phá hỏng bởi đám ngốc của Scotland Yard.”
Vương Hủ giả vờ suy nghĩ sau đó nói:
“À, vậy ra ngươi làm việc chính trước rồi mới đi tán gái.”
Miêu Gia đứng dậy và trở về phòng. Trước khi đóng cửa, hắn còn nói một câu:
“Tự lo cho mình đi, coi chừng bị tiên nữ do mình cứu về ăn thịt mất.”