Sau sự kiện Triệu Ma Trận, Khương Nho vẫn không liên lạc với ai, kể cả bạn gái và người nhà. Hắn cần thời gian để làm rõ mọi việc.
Hôm nay, có một vị khách đã lâu không gặp gõ cửa nhà hắn.
"Mở cửa đi, ta biết ngươi ở trong."
Khương Nho biết người tới là ai nên đành phải mở cửa: "Ta cho rằng chúng ta đã kết thúc giao dịch."
Phụng Tiên vẫn tỏ ra lạnh nhạt: "Không, ta còn nợ ngươi. Người thay đổi vận mệnh không phải ta nên ta chưa hoàn thành yêu cầu."
Khương Nho thở dài một hơi: "Vào trong rồi nói."
Sau khi Phụng Tiên ngồi xuống, hình như Khương Nho không định pha trà đãi khách mà nói ngay điều đối phương không muốn nghe: "Gần đây ta suy nghĩ rất nhiều và đã hiểu thêm được vài thứ, cho nên ta khuyên ngươi đừng thử thay đổi tương lai."
"Quả nhiên ngươi biết được gì đó..." Phụng Tiên nhìn chằm chằm vào mắt Khương Nho, sau đó trầm giọng nói.
"Ta biết ngươi tới đây hỏi ta điều gì nhưng ta không thể nói cho ngươi biết. Hơn nữa, cho dù ta nói cho ngươi biết thì cuối cùng ngươi vẫn không nhận được thứ ngươi muốn."
Phụng Tiên không nói lời nào.
Suy nghĩ một hồi, hắn nói: "Vậy giao dịch giữa ta và ngươi thì sao? Ngươi đã nói cho ta biết thời gian và địa điểm gặp lại nàng, bây giờ lại không chịu nói chuyện gì sẽ xảy ra."
"Ngay cả thời gian và địa điểm, ta cũng không nên nói cho ngươi biết..."
Khương Nho cúi đầu nói như có điều đáng suy nghĩ: "Để ta giải thích, nếu trực tiếp tiết lộ tương lai thì ta sẽ bị cắn trả mạnh mẽ khi tương lai và thực tế trùng nhau. Chỉ khi dùng hình thức tiên đoán để biểu đạt, ta mới có thể làm giảm hoặc tránh được ảnh hưởng này. Về chuyện giữa ngươi và nàng, nếu ta nói cho ngươi biết thì ngươi sẽ cố thay đổi, rồi sau đó hối hận."
"Quỷ Cốc Tử không chết, ngay đến Triệu Ma Trận cũng không bị phát động. Chẳng lẽ điều này chưa đủ chứng minh ngươi thay đổi tương lai thành công sao?"
Khương Nho cười khổ: "Không, ngươi chưa hiểu. Ta nỗ lực thay đổi nhưng không thành công, nói đúng hơn là thất bại hoàn toàn. Vì ngươi không ngăn được Hồng Vũ nên ta thất bại từ thời điểm đó trở đi, sau này Thượng Linh Tuyết giết chết Vương Hủ rồi phát động Triệu Ma Trận. Đó là kết quả và không hề có sự thay đổi nào.
Ngược lại, sự xuất hiện của Lục Khôn là một biến số. Tuy nhiên, trước khi biến số này gây ảnh hưởng đối với tương lai thì một người khác xuất hiện, người này là Vương Hủ. Hắn mới chính là người thay đổi vận mệnh. Vì hắn sử dụng năng lực Chúa Tể ở thời khắc cuối cùng nên hắn không chết, kế đó lại thay đổi tương lai bằng việc ngăn cản Thượng Linh Tuyết. Tất cả mọi thứ đều do hắn thay đổi."
Phụng Tiên vẫn không hiểu: "Mặc kệ người thay đổi tương lai là ngươi hay là hắn, chẳng phải đều đã thành công rồi sao? Vậy lý do gì ta làm không được?"
Khương Nho cúi thấp đầu: "Trả giá. Người thay đổi tương lai phải trả giá rất lớn..."
Có vẻ Phụng Tiên đã hiểu được điều gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Khương Nho nói tiếp: "Vương Hủ bỏ ra một cái giá rất lớn... Nếu chúng ta xem xét tương lai dưới góc độ khách quan của thế giới, có lẽ sẽ nghĩ tất cả phát triển theo hướng tốt: Hồn ma không xâm chiếm thế giới, nhân loại không tử vong số lượng lớn.
Nhưng nếu chúng ta xem xét tương lai dưới góc độ chủ quan của Vương Hủ thì hoàn toàn khác. Vốn dĩ hắn bị người yêu giết chết trong tương lai, sau đó không còn gì nữa. Tương lai Vương Hủ kết thúc vì hắn đã rời khỏi thế giới này.
Mà bây giờ, Vương Hủ vẫn sống nhưng hắn hoàn toàn quên đi Thượng Linh Tuyết! Ngươi cho rằng... đây là may mắn hay là bất hạnh?"
Phụng Tiên tựa lưng vào ghế ngồi, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng: "Thay đổi vận mệnh sẽ trả giá lớn... Ta hiểu rồi, cái giá này nhằm vào cá nhân!"
Khương Nho nói: "Không sai, loài người không phải là một cộng đồng hoàn chỉnh mà chỉ là ý thức của vô số cá thể. Đối với mỗi người, họ đều có tương lai của mình. Cái giá phải trả khi thay đổi tương lai chính là ở chỗ ngươi càng thay đổi nhiều thì càng phải chịu điều ngươi không muốn thừa nhận.
Ví dụ như một người biết bạn mình bị xe đụng chết vào một ngày nào đó, thế là hắn chọn cứu bạn. Thế thì cái giá có thể là người bạn này lấy oán trả ơn, chính tay giết chết hắn vào một ngày khác. Hoặc người bạn này đột nhiên mắc bệnh ung thư, chịu đau đớn hành hạ rồi chết đi.
Đây là hình phạt dành cho người đối đầu với Thần. Toàn bộ thế giới vẫn vận động như trước, đối với người ngoài chỉ là thay đổi nhỏ, nhưng với người trong cuộc thì đây là tai nạn và là nỗi đau khó chịu đựng nổi. Thay đổi tương lai chỉ làm ngươi đau khổ gấp bội..."
Phụng Tiên không nói gì nữa. Hắn đứng dậy rồi bỏ đi, chí ít lần nói chuyện này khiến hắn hiểu ra một điều: Chuyện hắn gặp lại "người kia" có lẽ sẽ không thuận lợi như trong tưởng tượng của hắn.
...
"Này, Vương Hủ! Vẻ mặt ngươi là sao hả? Đây là sân khấu, chẳng lẽ ngươi cũng cho khán giả xem vẻ mặt này khi diễn chính thức à?" Yến Ly dạy dỗ Vương Hủ như dạy trẻ con.
Chỉ có điều trên mặt Vương Hủ vẫn ẩn hiện hai chữ: Khó chịu.
"Ngươi cho rằng một con quái thú ao đầm sẽ có vẻ mặt gì?"
"Ít ra ngươi phải có chút tinh thần, không được mặt ủ mày chau như vậy." Yến Ly vẫn không buông tha.
"Nói vậy thì ta phải vui vẻ để người ta chém chết à?" Vương Hủ bắt đầu nói móc.
"Khi diễn chính thức, ngươi sẽ được mặc trang phục diễn nên trông không lạ lắm đâu."
"Trang phục diễn mà ngươi nói có phải cái đống rác rưởi được ta làm từ bìa cứng, bọt nhựa và chất nhầy màu xanh vào sáng nay hay không?"
Hình như sự kiên nhẫn của Yến Ly đã đến giới hạn: "Là rác rưởi nhưng cũng do ngươi làm!"
"Không thể bỏ qua công lao của người thiết kế được..."
Yến Ly giận tái mặt, sau đó đột nhiên không giận nữa. Chỉ thấy ánh mắt mèo con nhướng lên, nàng lấy cuốn sổ tay luôn mang theo trên người ra khỏi túi áo và bắt đầu viết.
"Nhìn kìa, hắn chọc giận học tỷ."
"Hắn chết chắc rồi."
"Tránh mau, tránh mau, coi chừng tai bay vạ gió."
Người chung quanh xôn xao.
Vương Hủ vẫn ra vẻ phách lối. Chuyện là hôm nay hắn không muốn tập luyện nữa, bởi vì lời thoại của hắn là "A!", "Oa!" và "Ặc!".
Nói thật, với lời thoại này thì có thể thấy vai diễn quái thú ao đầm sẽ bị giết chết trong khoảng thời gian chưa đầy một phút. Theo suy nghĩ của Vương Hủ, lúc diễn chỉ cần khoác trang phục rồi rống hai tiếng là được, tập luyện chỉ uổng phí tuổi thanh xuân mà thôi.
Hắn là người như vậy. Tuy mỗi ngày làm những chuyện phí phạm tuổi thanh xuân nhưng lúc bị ép làm gì đó thì sẽ cảm thấy khó chịu.
"Vậy ngươi ngừng ở đây, hãy tới hậu trường hỗ trợ đi. Mọi người cứ tiếp tục." Yến Ly nói năng bình tĩnh, cứ như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.
Vương Hủ nhún vai rồi đi sang một bên. Hắn sẵn lòng khuân vác phụ người khác chứ không muốn tập luyện như con nít.
Một bàn tay đặt trên vai hắn, Tề Băng lặng lẽ xuất hiện với khuôn mặt không cảm xúc.
"Làm gì vậy?"
"Lần này xong rồi, ta không giúp ngươi nữa."
"Ngươi đang nói gì thế?"
"Yến Ly đã nhớ tên ngươi..."
"Thì sao?"
"Hễ ai đắc tội nàng và được ghi tên vào sổ..."
Tề băng đưa mặt đến gần, trông có vẻ bí hiểm.
"...thì sẽ bị trả thù tàn độc."
Vương Hủ thờ ơ: "Không lẽ ngươi muốn nói quyển sổ trong tay nàng là quyển sổ chỉ cần viết tên và cách chết vào đó thì người ta sẽ chết mà không hiểu tại sao..."
(Quyển sổ Vương Hủ nói đến là Death Note, xuất xứ từ một manga xoay quanh một học sinh cấp 3 quyết định sẽ loại trừ cái ác ra khỏi thế giới nhờ vào một cuốn sổ thần bí sẽ giết chết bất cứ người nào bị ghi tên trong đó.)
Vẻ bí hiểm trên Tề Băng càng đậm: "Quyển sổ của nàng đáng sợ hơn nhiều. Ngươi sẽ biết nhanh thôi."