Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 15: Q.7 - Chương 15: Sự diệt vong không thể tránh được




“Con quỷ nhỏ , xem ra ngươi phải giúp ta một chút rồi.“

Thủy Vân Cô đứng lên. Hắn đã khôi phục được một ít thể lực. Nhìn thấy thương thế của Sodom phục hồi toàn bộ sau lần biến thân vừa rồi, hắn hiểu rằng tiếp đến sẽ là một cuộc ác chiến gần như tuyệt vọng.

Trên khuôn mặt ngây thơ của Liễu Khuynh Nhược hiện lên nét nghiêm trọng. Bởi vì nàng trông thật đáng yêu nên vẻ mặt này lại càng không hợp.

“Nó đã dốc toàn lực rồi, chúng ta chỉ có thể hợp sức lại với nhau thôi.”

“Tốt! Ngươi dùng năng lực linh hồn kiềm chế nó, cố gắng bảo đảm an toàn của bản thân và đừng lại gần. Việc tấn công cứ giao cho ta là được rồi.“

Thủy Vân Cô lại vung Nguyên Thủy Thần Kiếm lên. Lần này, hắn quyết tâm rằng nếu không chống cự được thì sẽ mạo hiểm thi triển năng lực linh hồn của Sodom.

“Cái kiểu tự cho mình đúng của ngươi là do lớn ta vài tuổi hay là do thứ chủ nghĩa nam tử mà người lớn thường nói?”

Lần này Thủy Vân Cô cũng không phản bác được, bèn cười đáp:

“Ha ha, cả hai nguyên nhân đó luôn.”

Liễu Khuynh Nhược quay đầu nhìn hắn rồi thở dài một tiếng. Dường như trước mặt nàng là một gã ngốc siêu hạng lẽ ra đã phải tuyệt chủng từ lâu.

Bấy giờ, lần biến thân cuối cùng của Sodom cũng đã xong. Thân hình của nó đã nhỏ đi nhiều đến mức gần như giống như người bình thường. Làn da toàn thân, hay nói đúng hơn là lớp bì giáp, đã hoàn toàn biến đổi sang màu tím đậm. Nhìn thế nào đi nữa, hình dáng bây giờ của nó trông có vẻ yếu hơn hình tượng cao to quái dị lúc nãy.

“Thật kỳ lạ! Sodom chỉ biến hóa về khí thế. Thực lực không hề tăng mạnh như trong tưởng tượng. Lẽ nào nó biến thân để phục hồi vết thương?“

Sid không hiểu nên hỏi.

Vincent than thở:

“Haiz, vì thế mới nói ‘không nên nhìn mặt mà bắt hình dong’.”

Woody ở bên cạnh liền tiếp lời:

“Ê hê hê, so với quái vật thật sự ở trước mắt thì hình dáng lúc nãy vẫn còn đáng yêu lắm...”

Sodom khẽ nâng tay trái lên. Chân Thần Ma Phương màu hồng liền bay lên giữa không trung. Bấy giờ, Sodom chủ động di chuyển lần đầu tiên trong suốt quá trình chiến đấu hôm nay.

Mùi vị chết chóc kéo đến trong khoảnh khắc. Khi con ngươi của Thủy Vân Cô bắt đầu co lại, hắn mới chợt nhận ra cổ của mình đã bị Sodom cầm trong tay. Gần như cùng lúc đó, Thủy Vân Cô vung kiếm chém xuống cánh tay của đối phương. Chỉ cần chậm một giây thì cổ của hắn đã bị bẻ gãy một cách hết sức đơn giản. Tuy nhiên, chuyện ngoài ý muốn là một chiêu vừa rồi lại chém đứt tay của Sodom.

Trên khuôn mặt như con nít của Sodom là nụ cười nhạt quái đản. Trong khi đó, đôi mắt hồng của nó tỏ ra dữ tợn.

Chỉ vài giây sau, cánh tay bị cụt đang chảy máu tím lập tức ngừng chảy. Lúc này, từ miệng vết thương xuất hiện thật nhiều mầm thịt dính theo các chất lỏng sền sệt. Vừa tiếp xúc với không khí, những mầm thịt đó liền rung động và tăng trưởng mạnh mẽ. Đến khi hình dáng cánh tay xuất hiện trở lại, lớp da màu tím bên ngoài cũng dần dần mọc lan ra.

Chỉ tốn năm giây, con quái vật vừa bị chém đứt 10 pound thịt đã mọc ra hơn 10 pound thịt mới. Điều đáng sợ hơn cả là cánh tay mới mọc ra trông có vẻ còn chắc chắn hơn cánh tay cũ.

Nhìn cánh tay bị đứt đang từ từ bốc hơi trên mặt đất, Liễu Khuynh Nhược nói:

“Đây là hình thái cuối cùng của ngươi sao, vị thần bất tử?”

Sodom trả lời:

“Đây là một hình thức sinh mạng đã tiếp cận sự hoàn mỹ, vĩnh viễn không bị dòng nước thời gian xói mòn, vĩnh viễn không bị sự biến đổi của không gian tiêu diệt. Ta chính là một thứ tồn tại như thế. Ta có đầy đủ tư cách để đứng trước mặt vị thần kia và đưa ra lời khiêu chiến!”

Thủy Vân Cô trả lời:

“Như vậy, ta có thể cho rằng ngươi là một yêu quái vượt qua khỏi sự ràng buộc của không gian và thời gian. Điều khác biệt giữa ngươi với các yêu quái khác là bản thân của ngươi có điều kiện tốt hơn, thời gian tu hành lâu hơn và trưởng thành hơn.”

“Loài người ngu xuẩn.”

Sodom quát lên: “Ngươi nghĩ mình là ai vậy hả? Dám đánh đồng ta với đám thú vật nhỏ bé mà các ngươi săn hay sao?”

Liễu Khuynh Nhược ở cạnh đó nói:

“Đúng là ngươi không giống đám yêu quái mà hắn nói đến. Ít ra ngươi có chấp niệm của mình. Tuy nhiên, đấy vẻn vẹn chỉ là điểm không giống mà thôi.”

“Hừ, ta cũng chẳng hy vọng những con kiến như các ngươi có thể hiểu được sự vĩ đại của ta. Các ngươi sắp đến lúc biến mất rồi.”

Thân hình của Sodom lóe lên rồi xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ. Nó vươn tay ra, đánh xuống phía dưới.

Cả vùng đất bắt đầu rung động. Một áp lực vô hình từ trên trời giáng xuống vai của Thủy Vân Cô khiến cho đôi chân không chống đỡ được nữa. Ngay lúc sắp ngã xuống, nhiều cột đá hình mũi khoan từ dưới đất trồi lên đâm xuyên qua cơ thể hắn.

Thủy Vân Cô liên tục ói ra rất nhiều máu song vẫn đang gắng sức vùng vẫy, chưa mất đi ý thức.

“Ê hê hê, mặc dù hắn bị đâm xuyên qua như thịt nướng trên đống lửa nhưng chỉ trúng vai, tứ chi, mạn sườn. Ấy vậy mà có thể né hết tất cả những chỗ yếu hại.“

Woody vẫn còn hứng đùa cợt. Có lẽ là vì những cây cột đá kia không hề xiên qua người hắn.

Ánh mắt của Vincent rơi xuống người của Liễu Khuynh Nhược:

“Con quỷ nhỏ này không bị thương chút nào sao? Quả nhiên năng lực linh hồn có thể tác động đến nguyên lực.”

Thấy công kích của mình không có tác dụng với Liễu Khuynh Nhược, Sodom bèn ra tay thêm một lần nữa.

Nó phất nhẹ ngón tay. Một sức mạnh vô hình rạch không khí và lao về phía đối phương.

Liễu Khuynh Nhược vẫn đứng yên tại chỗ. Đầu ngẩng lên nhìn đối thủ. Đòn đánh vốn có thể xé nàng nhiều mảnh nhỏ đều trật sang một bên, để lại mấy cái rãnh dài hơn mười mét trên mặt đất.

“Còn chiêu nào khác chứ?”

Trên khuôn mặt tinh khiết và đáng yêu của nàng đầy vẻ lạnh lùng.

Từ đáy lòng của Sodom trào lên một nỗi sợ hãi. Cô bé trước mặt còn đáng sợ hơn nó nữa!

Ở trên bầu trời, Sid cau mày nói:

“Không hề kính sợ sinh tử... Đôi mắt thì hết sức xem thường tất cả mọi vật... Một đứa bé nhỏ như vậy sao lại có thể...”

Vincent nói:

“Coi bộ tính cách của nàng đã tiệm cận thần cách hóa rồi. Hừ! So với Sodom, nàng mới là tai họa thật sự của thế giới loài người.”

Woody cũng nói:

“Ê hê hê, loại thần cách hóa khác thường này dù là tu luyện năng lực linh hồn, đạo pháp, nguyên lực hay siêu năng lực đều có thể lĩnh ngộ đến cảnh giới vượt xa người thường. Nếu thằng nhóc Lục Khôn có thể giác ngộ được như nàng thì chúng ta không cần phải rầu rĩ vì trận hạo kiếp mấy năm tới nữa rồi.”

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Dứt lời, Vincent xoay người bỏ đi.

Sid còn chưa kịp phản ứng:

“Ấy, sao sư phụ nói đi là đi vậy? Họ vẫn chưa đánh xong mà. Nhỡ đâu cần chúng ta xuất hiện thì sao? Ơ, tiền bối Woody, ngươi đi luôn hả?”

“Ê hê hê, Vincent đã nhìn thấy kẻ thắng người bại rồi. Ngươi hãy mau đuổi theo cho kịp. Ở lại thêm chút nữa có khi bị hai người kia phát hiện.”

Sid gãi đầu. Hắn quay lại nhìn chiến trường bừa bãi đằng xa, sau đó cũng biến mất giữa bầu trời đêm.

Liễu Khuynh Nhược giơ một tay lên trời:

“Nếu ngươi không có chiêu nào khác thì ta phải thu hồi lại lời nói lúc trước.“

Nàng quay đầu nhìn sang nơi Thủy Vân Cô đang nằm bất động: “Cho dù nó làm liều thì ta cũng không cần liên thủ với ngươi.”

Sodom không còn kiềm chế được cơn giận của mình nữa. Nó đã dùng cả nguyên lực và năng lực linh hồn nhưng vẫn không thể làm Liễu Khuynh Nhược bị thương mảy may. Vì thế, nó quyết định dùng tay không xử lý con quỷ nhỏ khiến người khác phải sợ hãi này.

Tốc độ không thể tin nổi được Sodom thi triển thêm lần nữa. Dù sao trò này cũng không làm mất quá nhiều sức.

Ngay lúc sắp chụp được đầu của Liễu Khuynh Nhược, nó bỗng tỏ ra vô cùng đau đớn.

Cô bé vẫn lạnh lùng nói:

“An nghỉ cùng với lý tưởng vặn vẹo của ngươi đi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.