Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 1: Q.8 - Chương 1: Thành phố sương mù và cái xác nữ




Năm 1888, London.

Ở một nơi nhỏ bé chỉ vỏn vẹn có mấy trăm dặm vuông mà tổng số nhân khẩu lại đạt đến 4 triệu người, bao gồm tầng lớp trí thức, bình dân, lưu manh, thương gia, thậm chí còn có một số công tử quý tộc của những quốc gia nhỏ ở châu Âu. Dường như mỗi người trong số họ đều thích chen chúc trong một nơi chật chội như thế này.

Vào cuối thế kỷ 19, cái thành phố quanh năm tràn ngập sương mù ấy là nơi mưa gió tụ tập. Nó không phải là một thành phố tầm thường.

3:20 rạng sáng ngày 31 tháng 8, hai vị khách không tầm thường cũng ghé thăm nơi này. Trên thực tế, họ đến theo kiểu thân bất do kỷ chứ không thể nói là ghé thăm.

Một cơn sấm sét đột nhiên đánh xuống từ trên trời xuống tận mặt đất. Thứ sấm sét này rất kỳ lạ, không có tiếng vang mà cũng chẳng để lại dấu vết gì.

Sau khi cơn sấm qua đi, mảnh đất chừng một tấc xung quanh xuất hiện những chấn động theo tiết tấu và dần dần lan rộng ra. Không khí bị thứ sức mạnh vô hình đó bóp méo. Cuối cùng, hai bóng người xuất hiện.

Bọn họ đang ở trong tư tế lao xuống và cùng hướng về một phía.

Nhìn cảnh vật trước mắt biến ảo chỉ trong một cái chớp mắt, Vương Hủ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Trong khi Miêu Gia đang nghĩ đến trường hợp nào đó, khóe miệng liền co quắp lại.

Vì cả hai xuất hiện trong lúc cơn sét đánh xuống đến tầm ba mét nên đỡ phải rơi từ trên cao. Tuy ai nấy đều chật vật nhưng vẫn đứng vững được.

“Này, đây là đâu vậy? Mọi người đâu rồi?”

Những lúc đi cùng Miêu Gia, Vương Hủ liên tục gặp nạn.

Ngay giây đầu tiên chạm đất, Miêu Gia đã bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh. Hắn nói:

“Trước mắt có hai khả năng dễ xảy ra. Đầu tiên, Bùi Nguyên dùng năng lực dịch chuyển không gian để tống chúng ta đi thật xa.”

“Ồ?”

Vương Hủ nhìn lên trời: “Không thể nào! Vừa nãy là ban ngày mà. Hắn có thể đẩy chúng ta đến châu Âu sao?”

“Ầy, ta hy vọng hắn ta có thể làm được điều đó, bởi vì khả năng thứ hai... hơi đáng sợ.”

“Nghe giọng của ngươi thì dường như mọi chuyện đã phát triển theo hướng đáng sợ.”

Miêu Gia cười khổ: “Khi loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật (1). Vì vậy, khi nãy ta mới nhảy ra ngăn cản Tinh Long sử dụng Kính Côn Luân (2).”

Sắc mặt Vương Hủ bỗng thay đổi: “Này, ngươi vừa nói Kính Côn Luân. Chẳng lẽ đúng là cái Kính Côn Luân ‘đó’?”

Hắn đặc biệt kéo dài chữ ‘đó’.

“Phải, chính là cái kính Côn Luân ‘đó’.”

Miêu Gia cũng trả lời theo kiểu của Vương Hủ.

Khóe miệng Vương Hủ hơi co giật: “Vì nó đối đầu với Chân Thần Ma Phương của Liễu Khuynh Nhược nên khiến cho chúng ta bay đến đây?”

Miêu Gia quay sang nhìn hắn:

“Wowww? Vậy mà ta không nhận ra à nha. Cứ tưởng rằng gần đây ngươi thông minh hơn, đột ngột lao ra giống ta là do sợ thần khí gây hậu quả lớn. Nào ngờ ngươi không biết gì hết. Vậy lao ra làm chi thế? Ái chà! Khoan trả lời, để ta đoán xem... chẳng lẽ ngươi mới gặp Liễu Khuynh Nhược vài ngày mà đã đặt một chân vào trong đó rồi sao?”

Vương Hủ phun một bãi đàm xuống đất:

“Phì! Người đừng có chụp mũ! Mấy ngày qua, ta bị tra tấn đến no bụng, có bao nhiêu cực hình đều nhận hết bấy nhiêu... nhờ vậy mới biết được một ít tin tức bên trong Vô Hồn. Liễu Khuynh Nhược không giống như tưởng tượng của các ngươi. Vấn đề của nàng không cần đánh cũng giải quyết được. Song, nếu ép nàng quá thì chuyện này không thể cứu được nữa.”

Miêu Gia nhìn hết bên đông sang bên tây, dường như không thèm nghe câu nói của hắn:

“Ngươi giải thích cũng được, giấu giếm cũng được, không sao cả. Tình huống của chúng ta là bị kẹt ở giữa năng lượng của Kính Côn Luân và Chân Thần Ma Phương, vì vậy... dùng cách nói để cái thứ trạch nam hiểu ra thì đó là xuyên không.”

Vương Hủ ngẩng đầu lên nhìn trời: “Xem ra... lần này là thật rồi. Việc đầu tiên chúng ta cần làm lúc này là tìm hiểu xem mình đang ở nước nào, thời đại nào rồi hẵng tính tiếp.”

Miêu Gia thong thả nói: “Đây là London ở cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20. Đến điều này mà ngươi cũng không nhận ra hay sao?”

Vương Hủ hỏi ngược lại: “Ồ, ngươi dựa vào đâu mà biết được?”

“Chỉ cần cảm nhận cách phân bố linh thức, số lượng người và phạm vi của thành phố là biết hết. Ngoài ra còn có rất nhiều linh thức không phải của con người. Có thể thấy chúng là loài động vật có hình thể không nhỏ, gần như có mặt khắp thành phố, cũng có vài chỗ tập trung rất đông. Vì vậy, có hai đáp án, một là Alien đã xâm nhập nơi này, hai là... ngựa kéo xe.

Vào thời đại mà xe ngựa được xem là phương tiện giao thông chủ yếu trong thành phố, đồng thời còn có mật độ người đông đúc, phong cách kiến trúc và đường xá mang phong cách châu Âu, dấu hiệu sương mù bao phủ... Chỉ cần ta cho thêm một chút phỏng đoán, thế là mọi thứ lập tức trở nên đơn giản.”

Vương Hủ suy nghĩ một lát rồi nói: “Tốt lắm, coi như ngươi lợi hại. Vậy chúng ta nên đi đâu trước...”

Lời còn chưa nói hết, hắn nghiêm mặt lại: “Ngươi nghe ta nói không hả?”

Miêu Gia chuyển động cùng lúc với câu trả lời: “Thứ mùi đó phát ra từ nơi này.”

Vương Hủ đi theo hắn đến một con ngõ hẹp. Trên đường đi, Miêu Gia nói:

“Nơi này là khu vực phía Đông London. Nếu ta nhớ không lầm thì đây là nơi tập trung dân di cư. Vào buổi tối, xung quanh toàn là người vô gia cư, kiếm khách, kỹ nữ nên trị an không được tốt cho lắm.”

Bọn hắn nhanh chóng đi đến đích. Nơi tỏa ra thứ mùi trên là... một cái xác nữ.

Cái xác không còn chứa linh hồn, gần đó chẳng có hồn ma tiếc nuối. Vì vậy, cả hai không cần đến gần xem xét cũng biết được rằng cô gái đã chết.

Miêu Gia bình tĩnh ngồi xổm xuống bên cạnh cái xác, sau đó kiểm tra thật kỹ: “Trên mặt có dấu vết ẩu đả, răng cửa gần gãy, có hai vết cắt trên cổ, ổ bụng bị phanh ra, lòi cả ruột. Ngoài ra, hạ thể còn bị lưỡi dao bén ngót đâm thô bạo...”

Vương Hủ đang đứng ở xa xa. Cảnh tượng thê thảm của cái xác khiến hắn không muốn nhìn thẳng vào. Song, khi nghe lời tự thuật của Miêu Gia, cơ thể hắn cũng không tránh khỏi cơn ớn lạnh.

Kiểm tra xong, Miêu Gia đứng dậy: “Có thể hung thủ thuận tay trái, hoặc có người trợ giúp linh hoạt và có khả năng giải phẫu thành thạo, khả năng dùng dao không giống bình thường, v.v... Chẳng lẽ...”

Con ngươi trong mắt Miêu Gia bỗng co rút lại. Hắn chạy vài bước, tìm khắp bốn phía và chỉ ngừng lại khi nhìn thấy cột mốc viết tên đường.

Thế là Miêu Gia cứ đứng ở đó, không nói một lời. Trong đôi mắt hắn tràn ngập vẻ cuồng nhiệt và hưng phấn.

Vương Hủ đi đến bên cạnh hắn, ngẩng đầu lên nhìn cột mốc, trên đó viết: “Buck’s Row“.

“Ngươi làm sao vậy?”

Vương Hủ hỏi.

Trên khuôn mặt của Miêu Gia lộ ra vẻ hưng phấn mà Vương Hủ chưa từng được thấy: “Tại đây! Đúng vậy! Chính nơi này! Rạng sáng ngày 31 tháng 8 năm 1888! Khu vực phía Đông London, đằng sau phố Whitechapel!”

Vương Hủ cho rằng hắn đang nổi điên: “Này, ngươi đùa à? Tại sao vừa đến đây mà đột nhiên biết ngày tháng cụ thể vậy?”

Miêu Gia cười nói: “Chúng ta đi thôi. Ta nghĩ rằng khoảng hai mươi phút nữa sẽ có người phát hiện ra cái xác, chẳng may chúng ta trở thành nghi phạm thì phiền lắm.”

Vương Hủ thừa dịp nói nhảm: “Không phải chứ? Giờ ngươi còn biết trước diễn biến nữa.”

Miêu Gia lo chạy trước, không thèm để ý đến hắn: “Đây là ý trời! Ha ha ha! Ý trời! Ta sẽ có cơ hội đọ sức với một kẻ trong truyền thuyết! Ngay trên chính võ đài của hắn!”

Vương Hủ cảm thấy Miêu Gia không nói đùa, bèn chạy theo hỏi: “Rốt cuộc ngươi đang nói gì vậy? Ngươi muốn đọ sức với ai cơ?”

Miêu Gia không nhịn cười được. Hắn quay đầu, trong mắt vẫn là vẻ cuồng nhiệt ấy: “Nếu Tào Tháo là tổ sư của dân trộm mộ thì người này... là thầy của tất cả sát nhân liên hoàn trên thế giới (3)!”

-----o Chú thích o-----

(1) Trích dẫn câu nói nổi tiếng của Sherlock Holmes.

(2) Kính Côn Luân là một trong năm đại thần khí thời thượng cổ, ngoài ra còn có Đỉnh Thần Nông, Đàn Phục Hy, Ấn Không Đồng và Đá Nữ Oa.

(3) Miêu Gia đang nói đến Jack the Ripper.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.