“Đây là chân núi! Đã nghe thấy tiếng máy xe! Là CE! CE tới rồi! Không ngờ GT bị bỏ lại! Chuyện này thật không thể tưởng tượng!”
Những thành viên của Tử Thần Đỏ trên đỉnh núi nghe mà tái cả mặt mày. Thế giới này quá điên khùng, xe Honda có thể bỏ xa xe Porsche…
Lúc Alistair hoàn thành đường đua thì thấy chiếc Honda ngừng bên đường, Miêu Gia đang cầm lon cà phê, lưng tựa lên xe một cách lẳng lơ. Có điều khung cảnh này không phải là “xe đẹp và mĩ nhân”, mà là “xe mạnh và người điên”.
Alistair xuống xe. Giờ phút này, hắn rất tức giận và tự cho rằng hậu quả rất nghiêm trọng…
“Không ngờ ngươi dám đợi ta ở đây!”
Miêu Gia vẫn mang bộ mặt ủ rũ: “Chậc chậc… đó là chuyện đương nhiên. Nhưng mà việc sỉ nhục người ta một phen rồi bỏ đi thì ta sẽ không làm, việc ta thường làm tuyệt hơn một chút, đó là ném đá xuống giếng rồi giẫm thêm hai cái…”
“Ngươi…”
“Nếu không ngại thì chúng ta hãy tìm chỗ không người mà nói chuyện.” Giọng điệu của Miêu Gia khi nói câu này hệt như giọng của xã hội đen gọi người vào hẻm nhỏ để đánh một trận.
Alistair không nói nhiều. Hắn lên xe Miêu Gia để cùng rời khỏi núi Đông Danh.
Nửa tiếng đồng hồ sau, xe ngừng bên cạnh đường lớn. Quanh nơi này chỉ có đất hoang, đúng là đất lành để giết người vùi xác.
“Ta không ngại nói thẳng, ngươi là một ác ma. Xét thấy lúc này ngươi chưa tạo thành thương tổn cho bất cứ ai nên ta có thể cho ngươi một con đường sống, đổi lại ngươi phải giải trừ giao dịch với gã họ Thành và từ đâu đến thì trở về chỗ đó.”
“Ta cũng có thể nhận ra ngươi là một thợ săn… tuy nhiên, ngươi không thấy yêu cầu đó rất buồn cười hay sao?”
“Ở đây bọn ta được gọi là người săn quỷ, nghe qua khiến người ta dễ hiểu và ấn tượng hơn so với cách gọi của ngươi… khổ nổi ta muốn không giải thích nhiều. Hãy mau đưa ra chọn lựa của ngươi đi nào!”
“Ha ha! Ha ha ha ha! Đúng là ngu tới cực điểm! Chỉ là một thợ săn thôi mà! Ngươi có thể làm gì được ta?”
“Ầy, kẻ không biết gì thật đáng sợ. Ngươi nên biết rằng người săn quỷ ở đây khác xa so với chỗ của ngươi.”
“Vậy sao? Ý của ngươi là ngươi rất hiểu bọn ta?”
“Ta từng hỏi thăm vài chuyện về ác ma từ chỗ của một người bạn. Nói trắng ra, ngươi là một đám khói đen, hình thức biểu hiện ở nhân gian chính là bám vào thân người. Kẻ đáng thương bị ngươi bám vào có được các loại năng lực như tự lành vết thương, dùng ý nghĩ để di chuyển đồ vật, đọc được lòng người… Đương nhiên, năng lực mạnh hay yếu tỉ lệ thuận với thực lực của bản thân ác ma.
Theo ta biết, thợ săn gần như không có cách nào giết chết ngươi. Tuy nước thánh có thể đốt cháy ác ma nhưng không thể tạo thành tổn thương thực chất, vì vậy chuyện bọn họ có thể làm là vẽ ở dưới đất hoặc trên trần nhà trận đồ lục giác của vua Solomon, sau đó dụ các ngươi mắc câu. Đến lúc bắt được, họ tiếp tục niệm đoạn tiếng Latin bắt đầu bằng Exorcizamuste để đưa các ngươi trở về địa ngục.”
Alistair vẫn không sợ hãi: “Vậy thợ săn ở đây có gì khác?”
“À, nói thế nào nhỉ? Chúng ta giết quỷ hút máu không cần thập tự giá và cọc gỗ, giết người sói không cần đạn bạc, giết ác ma không cần dùng Colt…”
Nghe tới đây, Alistair đột nhiên biến sắc: “Không ngờ ngươi biết Colt…”
“Ta biết nhiều hơn so với tưởng tượng của ngươi. Nói tóm lại, những thứ đó đều là phương pháp của người bình thường đối phó với các loại sức mạnh siêu tự nhiên, mà người săn quỷ bọn ta… không phải là người bình thường.”
“Chẳng lẽ các ngươi uống nước thánh từ nhỏ chắc?” Alistair cười lạnh.
“Sức tưởng tượng của người ngoại quốc các ngươi thật nghèo nàn…” Ánh sáng đỏ lóe lên giữa các ngón tay của Miêu Gia, bốn lưỡi dao phẫu thuật đã ở trong tay.
Alistair thấy cảnh này thì hơi kinh ngạc, nhưng lập tức trở lại bình thường: “Ta hiểu rồi, các ngươi có một số thứ giống như siêu năng lực, thế thì sao? Ngươi muốn chém ta à? Nói đến cùng, ngươi chỉ có thể chém nhục thể của kẻ đáng thương kia mà thôi, ta chỉ cần đổi sang kí sinh một người khác là được.”
“Vậy sao?” Giọng nói của Miêu Gia đã tới bên cạnh Alistair.
Tất cả diễn ra quá nhanh, Alistair hoàn toàn không dám tưởng tượng được loài người có thể sở hữu tốc độ này.
Một luồng sáng đỏ cắt qua cổ họng hắn, tuy nhiên không giọt máu nào chảy xuống.
“Sao lại… thế này…” Sương mù màu đen đặc sệt từ từ chảy ra khỏi miệng Alistair. Hắn ôm cổ họng ngã khuỵu xuống đất, trông bộ dạng cực kì đau khổ.
“Là vậy đấy, hiểu chưa?”
Người đàn ông trước mặt Miêu Gia không hề bị bất kì vết thương nào, kẻ bị thương chỉ là ác ma trong cơ thể hắn. Dao phẫu thuật của Miêu Gia đã cắt đứt cổ họng của Alistair.
“Ngươi… ngươi… vì sao…”
“Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không nắm lấy. Ta đã nói rằng ta biết nhiều hơn so với tưởng tượng của ngươi, nói trắng ra là ta rất hiểu các ngươi.
Loại ác ma cấp thấp như ngươi luôn muốn tới nhân gian và thực hiện một số giao dịch với loài người, chỉ cần kì hạn giao dịch tới thì ngươi có thể nhận được linh hồn. Chuyện này có thể khiến ngươi thỏa mãn hơn nhiều so với giết người, bởi vì sau khi giết người thì người đó phải xuống địa ngục và linh hồn thuộc về Satan. Song nếu linh hồn rơi vào tay ngươi, ngươi có thể tùy ý giày vò. Chính sự đau khổ của họ là cội nguồn sức mạnh của ngươi.
Bạn ta đã nói, những kẻ như ngươi mỗi lần bị đưa về địa ngục đều phải chịu trừng phạt gấp đôi lần trước, vì vậy ta mới có đề nghị vừa rồi. Không ngờ ngươi lại tìm tới cái chết… thế thì ngươi không cần trở về địa ngục nữa, hãy biến mất khỏi thế giới này đi.”
Ánh sáng đỏ lại chớp lên, Alistair phát ra tiếng kêu thảm thiết. Chẳng qua âm thanh này không phát ra từ cổ họng của người đàn ông mặc áo đen, mà vọng ra từ ngực hắn. Thứ âm thanh này bén nhọn dị thường, cứ như móng tay trượt trên kính khiến người ta dựng tóc gáy.
Một lượng lớn sương mù màu đen tuôn ra khỏi miệng người đàn ông áo đen. Số sương mù đó chảy xuống đất thì hóa thành ngọn lửa, vụt tắt rất nhanh.
Khi Alistair chết đi và hoàn toàn thoát khỏi thân thể của người đàn ông, người này lăn đùng xuống đất, không rõ sống chết…