Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 7: Q.1 - Chương 7: Vào nghề




Ánh mặt trời giữa trưa tháng tám cực kỳ độc ác. Chúng xuyên qua lớp cửa kính, chiếu ngay trên mặt của Vương Hủ và khiến hắn tỉnh dậy với một cảm giác rất khó chịu.

Lúc này, Miêu Gia đang ngồi hút thuốc phì phèo ở sau bàn làm việc. Khi nhìn thấy Vương Hủ tỉnh lại, hắn lập tức lên tiếng: "Sau khi mặc quần áo xong, ta sẽ giải thích vài việc cho ngươi biết."

Vương Hủ xoa nhẹ khuôn mặt. Hắn chợt phát hiện mình đang nằm trên ghế salon trong văn phòng thám tử của Miêu Gia, trên người được một lớp thảm phủ kín.

Sau hai giây, hắn đột ngột cả kinh rồi thét: "Tại sao trên người của ta chỉ còn mặc một chiếc quần đùi?"

Tuy hỏi ngoài miệng là vậy nhưng cùng lúc đó trong lòng Vương Hủ đã có một đáp án không ổn cho riêng mình, thế nên hắn lập tức sờ soạng thân thể...

"Ta đã làm nhiều việc à nha..." Miêu Gia vẫn trả lời hắn bằng cái giọng hữu khí vô lực ấy. Đương nhiên, câu trả lời này thật rất dễ khiến người nghe hiểu lầm.

Khuôn mặt của Vương Hủ lập tức hóa xanh như tàu lá chuối, khóe miệng run rẩy: "Không ngờ người lại háo sắc đến vậy, thân thể trong sạch đáng thương của ta..."

Nhưng chẳng để hắn nghĩ ngợi lung tung, Miêu Gia lại nói tiếp: "Đầu tiên, căn nhà ngươi thuê hôm trước đã xảy ra một vụ nổ khí gas. Ta nghĩ ngươi không cần về để thu dọn đồ đạc làm gì, khi ta đến đó thì chỉ còn lại có than với than mà thôi. Có lẽ trong lúc ngươi bị đám quỷ bao vây, nữ quỷ đã gây ra chuyện này."

"Mặt khác, ta đã giải quyết xong một vài hậu quả. Nào là ăn nói với người cho thuê nhà gì đó... Hay việc quần áo cảnh sát không phải là thứ chỉ cần muốn là có thể mặc, tuy lúc trả về có rách vài chỗ nhưng nhờ công việc bàn giao nhắn nhủ thường ngày nên ta vẫn có quan hệ với cảnh sát, từ đó mới đè nén vấn đề này xuống."

Hắn lại rít một hơi thuốc: "Tối hôm qua, ngươi bị nhốt trong một không gian do bách quỷ chế tạo. Nơi này chỉ có người săn quỷ và ma quỷ mới đến được, đồ đạc bên trong phần lớn là ảo giác cho nên ngươi không cần lo lắng đến việc sẽ mang vác vài tội trạng kiểu như phá hoại tài sản công cộng..."

"Vậy thằng nhóc và con chó bự ta gặp vào ngày hôm qua cũng là người săn quỷ sao?" Vương Hủ vừa mặc từng món quần áo sạch sẽ đặt sẵn ở bên cạnh, vừa hỏi Miêu Gia.

"À, ngươi muốn nói đến tiểu thư của nhà họ Tôn sao? Hiện linh thức của nàng đã rời khỏi thành phố này, có lẽ chỉ đi ngang qua nên không cần để ý làm gì."

"Cái... cái gì? Nàng là giống cái, à không, nàng là nữ?"

"Ta nói cho ngươi biết, mặc kệ nàng là nam hay là nữ, là đực hay là cái, là mái hay là hai phai nhưng cuối cùng người ta vẫn không phải là bạn gái của ngươi..."

"Thật dông dài! Loại người nằm dầm nằm dề trong phòng làm việc như người cũng có tư cách lên mặt với ta à? Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, rõ ràng ngươi mặc một bộ âu phục rách rưới, áo sơ mi lót ở bên trong cũng đã ố vàng, hơn nữa cho đến bây giờ ta vẫn chưa thấy ngươi thắt caravat. Theo ta thấy ngươi sắp chạm mốc ba mươi tuổi, chẳng lẽ bấy nhiêu chưa đủ để nói cho người khác biết ngươi rất giống củi mục sao?"

"Ầy, ai lại dùng thái độ cay nghiệt như vậy để đối xử với ân nhân cứu mạng của mình chứ? Khó trách ngươi vẫn còn là một xử nam."

"Móa! Điều này mà cũng có thể nhìn ra, rốt cuộc ngươi đã làm trò gì trên người ta hả!" Trong đầu Vương Hủ chợt xuất hiện vô số hình ảnh rất kinh tởm.

"Trai tân và gái đẹp rõ ràng như dấu son môi trên cổ áo sơ mi..." Miêu Gia phun một làn khói thật dày rồi nói một câu rất có tính tổng kết.

"Móa! Chỉ có ngươi mới nghĩ như vậy thôi. Cơ mà ngươi đang làm nghề gì mà có thể quen biết cảnh sát, đã vậy còn tìm được nơi ở của ta rất dễ dàng?"

"Thật ra làm cái nghề này phải có rất nhiều quan hệ mới được, thậm chí tất cả lĩnh vực cũng phải có quan hệ cho riêng mình. Ví dụ như ta, theo thông tin thăm dò từ miệng của vài người bạn cờ bạc, ta biết ngươi không phải là một kẻ đơn giản..."

Ngay khi Vương Hủ nghe được hai chữ "cờ bạc", hắn lập tức nhận ra đại sự không ổn, bởi cái nghề mà hắn lăn lộn mấy năm qua đã lộ ra ánh sáng. Nhưng do Miêu Gia chưa thấy đó là đủ nên vẫn kể tiếp bằng loại giọng không nhanh không chậm: "Ba năm trước, khi ngươi tốt nghiệp trung học phổ thông, song thân lần lượt qua đời. Ngươi đến sòng bạc do một gã họ Tần mở ra để tìm việc làm, nghe nói ngươi từng là một người chia bài rất nổi danh tại đó, thậm chí không cần nhờ vào máy móc gian lận mà vẫn tung hoành khắp nơi. Cho dù trước con mắt mở trừng của thiên hạ, ngươi vẫn đổi bài mà không ai hay biết..."

"Ngươi nghe ai nói đấy? Chớ có nói nhảm à nha, ta đây là một công dân rất lương thiện!" Tuy biết giải thích vô dụng nhưng Vương Hủ vẫn cố ôm giấc mộng chống chế nhằm giải quyết những chỗ có vấn đề.

"Yên tâm đi, dù sao gần đây ngươi đã rửa tay gác kiếm. Nếu ta muốn giao ngươi cảnh sát thì không cần phải dọn dẹp nhiều chuyện giúp ngươi như vậy, nhưng nếu ta muốn ngươi chết thì ngươi đã toi mạng từ lâu rồi. Mà lý do ta cứu ngươi chỉ là vì ta muốn ngươi làm việc cho ta."

"Nếu ta không đồng ý thì sao?"

Miêu Gia không trả lời vấn đề này, mà cầm "Phục Ma Thiên" ở trên bàn rồi bắt đầu dùng nó để nói về một chủ đề khác: "Trên bộ Phục Ma Thiên trước mắt ghi lại rất nhiều tuyệt kỹ đã thất truyền của Quỷ Cốc tử, thậm chí còn có rất nhiều tri thức hữu dụng trong giới săn quỷ. Ngươi đã là chủ nhân của thứ này, vậy chỉ có ngươi mới học được kỹ năng viết trên đó, mà cho dù người khác có thể phiên dịch thành văn tự thì cũng tuyệt đối không lĩnh ngộ được đạo lý bên trong."

"Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta." Câu nói này tiếp tục bị Miêu Gia bỏ qua một cách rất thành công.

"Bây giờ coi như ngươi đã là công nhân trong văn phòng thám tử của ta, thời gian tới ta sẽ dạy ngươi một vài tri thức căn bản để ngươi có thể đối phó với những tồn tại thật thể, bởi trước mặt huyễn thú mà sử dụng chiêu thức công kích linh thể thì thật quá cùi bắp rồi."

"Này, ngươi bỏ qua lời của người khác thì phải có một giới hạn..."

"Sau một tuần lễ học tập, ngươi sẽ phải chấp hành nhiệm vụ. Ta rất hi vọng ngươi có thể học tập thật tốt để tránh hi sinh vì nhiệm vụ ngay trong lần nhận nhiệm vụ đầu tiên. À, đúng rồi! Ngươi đã ngủ hơn ba mươi tiếng đồng hồ, giờ xuống quán bar dưới lầu ăn uống chút đỉnh đi đã." Vừa nói, Miêu Gia vừa bước ra ngoài.

Mặc kệ Vương Hủ đã sắp đến điểm giới hạn nhưng Miêu Gia chẳng những bỏ qua hoàn toàn mà còn ra lệnh một cách cực kỳ tự nhiên. Chỉ là khi cân nhắc đến việc mình hiện đang ở trong hoàn cảnh của một kẻ vô gia cư không có một xu một cắc, hắn mới quyết định nhẫn nại, sau đó có cơ hội sẽ lập tức phủi đít bỏ đi.

Đảo mắt mà ba ngày đã trôi qua. Mấy ngày nay Vương Hủ cho cái nhìn rất khác về Miêu Gia, thì ra người này cũng không hề tệ lậu như bề ngoài. Trong lúc Vương Hủ hôn mê, Miêu Gia không hề ở lại trong văn phòng thám tử mà một mực bôn tẩu vì hắn, cho đến trưa hôm đó mới về, thậm chí thương thế của Vương Hủ cũng do Miêu Gia chữa trị. Lại nói kể từ khi được nhận một chỗ ở trong quán bar Hắc Miêu, Vương Hủ mới biết người đàn ông cao lớn mình từng gặp tên là Mạnh Hồng, bảo vệ kiêm nhân viên sai vặt. Ông chủ của quán bar Hắc Miêu là một lão già rất khỏe khoắn, tên là Vũ Quang Tông. Lão già này luôn duy trì vẻ trầm tĩnh trên khuôn mặt của mình và chỉ mặc một áo sơ mi lót kiểu Tây có nơ trên cổ. Phần lớn những người đến quán bar đều có dáng vẻ rất hung ác, nhưng không hề xuất hiện những sự kiện lưu manh gì đó. Xem ra nơi này đã thoát ly khỏi bản đồ công tác của lũ côn đồ cấp thấp và trực tiếp tiến tới lĩnh vực "lục lâm hảo hán". Điều đáng nhắc tới chính là dù những người đến đây có dáng vẻ trâu bò hay lợi hại đến đâu, đều gọi ông chủ bằng "Vũ thúc" một cách rất cung kính, kể cả Miêu Gia cũng chẳng khác.

Vương Hủ còn phát hiện Vũ thúc cùng Mạnh Hồng đều gọi Miêu Gia là "Cổ Trần". Sau khi hỏi Miêu Gia, hắn mới biết thì ra Miêu Gia chỉ là một danh hiệu đại diện cho người đứng đầu giới săn quỷ của thành phố này, mỗi thành phố đều có một người như vậy. Trên thực tế, nếu có chuyện lớn xảy ra thì những người này sẽ bị đem ra thiêu sống đầu tiên.

Đấy là chưa nói người trong nghề này không bao giờ dùng tên thật vì sợ ảnh hưởng đến tổ tiên dưới âm phủ, phần lớn đều bỏ qua tên thật, thay vào đó là một danh hiệu.

Đây chính là một quy định bất thành văn...

Thật ra chuyện xảy ra ở âm phủ, giới săn quỷ không thể hay biết. Việc họ làm chỉ để giúp người vô tội sống nốt cuộc đời hạnh phúc mà không cần biết đến hồn ma bóng quế mà thôi.

Để trở thành người săn quỷ cần phải có tiền bối hướng dẫn. Những người được nhận định là tiền bối đều có phẩm đức, có năng lực và tư tưởng sẵn sàng hi sinh.

Một khi bạn được chọn! Xin chúc mừng bạn! Bạn đã bước vào một ngành nghề không có đường để quay đầu!

Những ngày này, Vương Hủ phát hiện Phục Ma Thiên mà hắn từng đọc hiểu đã lại biến thành một quyển thiên thư, chứ đừng nói gì đến "Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp" gì đó. Hắn bắt đầu cho rằng mình có sức mạnh rất kinh người vào thời thơ ấu. Chỉ khi trở lại trạng thái đó, hắn mới có thể kích phát toàn bộ tiềm năng và thoát khỏi nghề săn quỷ.

Một tuần lễ nhanh chóng trôi qua, Vương Hủ đã học được rất nhiều tri thức nhập môn nhưng trong lòng vẫn nung nấu ý định bỏ trốn. Vương Hủ là một người thích náo nhiệt, ví dụ như việc hắn chọn danh hiệu là "Đoạt Mạng 3000". Tiếc rằng danh hiệu này lập tức bị Miêu Gia bác bỏ, lý do rất đơn giản: "Nếu nói ra sẽ làm ta mất hết mặt mũi."

(Đoạt Mạng 3000: Dao dưa hấu, dây xích xe, hóa chất, acid, thuốc độc, súng ngắn, lựu đạn..., món nào cũng có thể trở thành vũ khí giết người, bây giờ được kết hợp lại làm một, lấy tên Đoạt Mạng 3000. Đây là vũ khí giết người siêu cấp được giáo sư Đạt Văn Tây trong phim Quốc Sản 007 của Châu Tinh Trì chế tạo và thử nghiệm thành công.)

Ngay trong ngày Vương Hủ chọn cho mình danh hiệu "Quỷ Cốc Tử" để gia nhập giới săn quỷ, cũng là lúc hắn biết nhiệm vụ đầu tiên từ miệng của Miêu Gia.

Không thể không nói đây là một bẫy hoàn mỹ chuyên nhắm vào Vương Hủ, khiến hắn kìm lòng không được mà phải nhảy vào trong đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.