Dịch: Tuyệt Hàn
***
Vương Hủ cùng Derek ở trên nóc nhà, chung quanh đã không còn quá nhiều nơi có thể đặt chân nữa rồi. Thế giới này đã sắp hoàn toàn chìm trong nước...
Derek nói: “Ngươi vì sao tới giờ phút này vẫn chống đối lại ta... Ngươi thật sự muốn chết ở chỗ này sao?”
“Ngươi đừng nói nữa... Không phải ta là kẻ vô tri sao?” Vương Hủ giơ thanh đại kiếm lên: “Ta có thể nói cho ngươi biết, ta đã từng nhìn người yêu mình chết ngay trước mắt nhưng ta lại bất lực.”
“Vậy người con gái bên cạnh ngươi khi nãy là ai?! Chẳng lẽ ngươi đã tìm được kẻ thay thế?”
“Không, nàng chính là nàng. Chỉ là chúng ta lại gặp nhau một lần nữa, không phải dựa vào bất kỳ nghi thức nào, cũng không phải dựa vào năng lực linh hồn. Mà là vì một lời hứa hẹn, một ước định. Mặc dù vượt qua hơn 100 năm, nàng vẫn trở lại bên cạnh ta.”
Derek đứng lên gào thét: “Ngươi muốn phó mặc tính mạng của ta và ngươi cho số phận? Chờ đợi cái gọi là vận mệnh an bài sao? Nếu như những kẻ gọi là Thần kia thật sự có cảm tình, bọn hắn cũng không cướp đi tính mạng của nàng ngay trước mắt ta!”
Vương Hủ kiên định nói: “Aisha Lina... Cô ấy muốn ngươi sống thật tốt... Ngươi đã sai rồi, ngươi đã biến thành hung thủ đồ sát tất cả đám thôn dân đó. Thậm chí đến nay ngươi vẫn chẳng hề sám hối.” Vương Hủ bước từng bước tới gần Derek: “Ngươi đã không còn xứng với lòng tin của cô ấy dành cho ngươi. Cho dù là như vậy, ta biết nàng vẫn ở một nơi, chờ đợi một kẻ Derek mà nàng từng quen quay trở về!”
Vương Hủ chỉ xuống mặt nước: “Ngươi tự nhìn lại mình đi, Derek. Là chính ngươi đã tự hủy hoại bản thân, giết chết người Aisha Lina yêu nhất!”
Derek cúi đầu nhìn bóng mình trong nước, khuôn mặt tái nhợt, thân thể toát ra từng đợt từng đợt tử khí, hai mắt lõm sâu, còn có cả đôi bàn tay đã nhuộm màu máu tươi...
Vương Hủ thở ra một hơi: “Đắm chìm trong chính cái thế giới bi thương của bản thân, tổn thương những người xung quanh. Ngươi đã sớm bước lên con đường dẫn tới vực thẳm, Derek. Ta sẽ không đem Aisha Lina trở về trước mặt ngươi, mặc dù là ta có thể, ta cũng sẽ không làm như vậy!”
Derek phẫn nộ địa nắm chặt nắm đấm, vẻ lo lắng khiến gương mặt hắn trở nên khủng bố: “Đã như vậy, ta sẽ giết ngươi... Rồi từ từ tìm kiếm nàng trên thế gian một lần nữa! Mặc dù đã qua một ngàn năm, mặc dù đã giết vô số người, ta cũng sẽ không hối tiếc!”
Vương Hủ cười nói: “Không sao cả, dù sao ngươi cũng chỉ là phế vật giống như ta. Thứ ta muốn làm cũng chỉ có một...”
Hắn vung vẩy Hắc Viêm Kiếm, chém về phía Derek.
Mang theo luồng khói đen tuôn ra như hồng thủy cuốn phăng vạn vật, Vương Hủ thật muốn rống to một câu: “Nguyệt Nha Thiên Xung!” (Chiêu này của Ichigo Kurosaki trong Bleach)
Nhưng cuối cùng hắn cũng không hô lên, bởi vì bỡn cợt ở đây cũng chẳng có ai nhìn thấy, căn bản chẳng có chút ý nghĩa.
Derek dùng một tay đã tiếp được Hắc Viêm do Vương Hủ chém ra, hắn gào thét, một tay nắm chặt luồng lửa đen rồi bóp chúng nát bấy.
“Ngươi cho rằng cấp bậc thứ thần là cái gì? Không có lực lượng của Hố Đen ta không giết được ngươi?! Ngươi cho là mình có thể thay đổi sự hiện hữu của ta sao? Phàm nhân!!”
Vương Hủ giữ im lặng, vẫn tiếp tục tiến lên dùng hết lực lượng bản thân, một cước dẫm nát bàn chân của Derek...
Đòn đó thật sự rất đau... Nhưng nó giống như vẫn nằm trong sức chịu đựng của Derek, hắn tuyệt đối không có ý định kêu la. Hắn chỉ phẫn nộ đưa tay lên bóp cổ Vương Hủ, thế nhưng còn chưa chờ hắn phát lực. Hắc Viêm Kiếm của Vương Hủ đã chém đứt cánh tay trái của Derek.
“A!!” Derek gào thét, không có máu phun ra, chỉ có một luồng khói đen bùng lên, sau đó cánh tay của hắn lại từ từ khôi phục.
Nhưng khi cánh tay này dần khôi phục lại, Derek cũng lộ ra thần sắc sợ hãi, hô to: “Không!!!”
Vương Hủ nhìn cánh tay Derek đang dần hóa thành sáp, chỉ là lạnh lùng nói: “Là do ngươi xem thường Manson, nhưng lại là giúp ta... Ta đã sớm nói với ngươi rồi: mua dây buộc mình!”
Hắc Viêm Kiếm một lần nữa chém tới, Derek vội vàng thối lui hai bước, bay lên không trung. Vương Hủ tiến lên, bắt đầu chạy lấy đà....
Derek càng bay càng cao, tựa hồ như muốn trốn vào bầu trời. Vương Hủ quát lên một tiếng lớn, mặt nước dưới chân hắn như lõm xuống thành một hình tròn rộng lớn. Chỉ một giây sau, Vương Hủ đã như mũi tên đánh tới trước người Derek.
“Cấp bậc thứ thần? Nói cách khác dù chặn được linh khí do ta chém ra nhưng vẫn không thể đỡ được kiếm của ta sao? Hừ... Vậy ngươi chỉ dừng ở đây thôi!”
Đồng tử của Derek co rụt lại, lưỡi Hắc Viêm Kiếm cực nhanh đã chém qua cổ hắn, một cái đầu người cứ như vậy rơi vào trong nước. Sau đó cả thân thể Derek cũng từ không trung rơi xuống dưới. Giờ này Derek cũng giống như người hắn yêu, cuối cùng...đều chìm trong nước.
Luồng khói đen kịt không ngừng phun ra từ nơi Derek rơi xuống, chúng như một vụ tràn dầu trên biển, dầu nhanh chóng lan ra khắp cả mặt nước. Bầu trời đen kịt cũng bắt đầu vỡ vụn, toàn bộ thế giới nghiêng ngả sụp đổ, từng luồng nước lập tức đổ thẳng xuống.
Hắc Viêm trên người Vương Hủ giờ phút này đã tắt, thân kiếm biến thành một màu đen tuyền, đồng thời cũng thu nhỏ lại. Hắn đạp chân lên kiếm, bay giữa không trung trung, có vài phần giống như mấy main chính trong truyện tiên hiệp đang Ngự Kiếm Phi Hành.
Nhìn lên mặt nước đen ngòm dưới chân, Vương Hủ nói tiếp những lời hắn muốn nói: “Ta chỉ có thể làm một việc... Chính là đưa ngươi tới Minh Hải, nơi đó có thể thanh tẩy tất cả cuộc đời ngươi, tất cả trí nhớ, gột rửa linh hồn đã nhuốm máu của ngươi. Nếu như ngươi cùng nàng đã có ước hẹn, nhất định có một ngày hai người các ngươi có thể... Gặp lại.”
Vương Hủ một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cả không gian đã ngập nước. Đối mặt với tình cảnh tuyệt vọng này, Vương Hủ chỉ có thể cười khổ một tiếng: “Ôi... Hiện tại, ta nên làm cái gì bây giờ...”