Dịch: Tuyệt Hàn
***
Ba nữ sinh bên cạnh Dụ Hinh gần như đồng thời té xỉu, tới Manson cũng cảm thấy có chút nghi hoặc, bởi vì chuyện này cũng không phải do hắn làm.
“Hiện tại, nếu như ngươi vẫn còn ý nguyện, ta vẫn có thể đọ sức cùng ngươi.” Khuôn mặt Dụ Hinh được ánh trăng làm nổi bật nhưng nó cũng che đi vẻ lạnh lẽo của nàng lúc này.
Mặc dù lưỡi đao trong tay nàng chưa dính máu, Manson cũng có thể cảm nhận được một thứ khí tức quen thuộc tỏa ra từ nó - tử khí.
“Ngươi... Không giống bọn họ.” Manson lập tức đưa ra một phán đoán khá chuẩn xác, không chỉ vì Dụ Hinh phát hiện ra hắn ngụy trang trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa nàng tỏa ra yêu khí rất mạnh.
“Hắc hắc... Đó là đương nhiên rồi.” Nàng cười hết sức đáng yêu: “Ít nhất ở đây, ta so với đám nam nhân đầu đất lợi hại hơn nhiều lắm!”
Còn chưa dứt lời, Dụ Hinh đã tiến lên tấn công, Manson theo bản năng bắt đầu lui về phía sau. Hắn kinh ngạc phát hiện một kích này không tính là nhanh nhưng không thể tránh nổi. Nếu như hắn muốn nghiêng người tránh thoát hoặc là chuyển hướng sang hai bên trái phải, tất nhiên sẽ chịu trọng thương.
Mà cho dù là lui về phía sau, lưỡi đao cũng đã rất gần cái cổ của Manson...
Một tiếng “rắc” vang lên, đó là một cánh tay của Manson!
Tới thời điểm cuối cùng, hắn lựa chọn dùng tay đỡ đòn trực tiếp từ Dụ Hinh, nhưng một cảnh tượng khiến hắn khiếp sợ xuất hiện. Manson rõ ràng thấy được Dụ Hinh nở một nụ cười lạnh, lưỡi đao sau khi chém qua xương cốt của Manson vẫn tiếp tục chém thẳng về phía cổ họng của hắn.
Dụ Hinh đắc thủ, lập tức nhanh chóng lùi về sau mấy bước, vừa may đứng ngoài khoảng mà máu từ thi thể Manson có thể phun tới.
Cho tới khoảng chục giây sau, một thi thể đổ gục xuống đất, biến thành tượng sáp.
“Ta chịu đủ rồi.” Thanh âm của Manson một lần nữa truyền tới. Hắn lại xuất hiện ở con đường, phía sau Dụ Hinh khoảng 10m, giống như hắn vẫn luôn đứng đó quan sát sự tử vong của bản thân vậy...
“Trò chơi này đã không còn thú vị như lúc ban đầu nữa rồi, hai tên kia cũng rất phiền toái... Xem ra kế hoạc muốn đồng thời giải quyết các ngươi chỉ có thể thay đổi.”
Hắn nói xong liền bước tới gần Dụ Hinh.
Dụ Hinh trả lời: “Vậy ngươi bây giờ có thể làm gì?”
Nàng hết sức bình tĩnh, đối mặt với sự xuất hiện của Manson cũng không hề kinh ngạc, bởi vì sau khi giao phong với hắn một chiêu, nàng thấy hắn cũng chẳng có gì đáng ngại.
“Hừ... Một hồ ly nho nhỏ mà thôi. Nếu làm thành áo choàng...đối với ta thì không đủ, vậy thì có thể làm thành khăn. Như vậy... Mỗi người đều có một phần.” Tiếng nói của Manson giống như vang vọng thêm mấy lần.
Nói xong những lời này, mấy chục tên Manson từ từ bước ra từ bốn phía xung quanh, bọn chúng đều mặc y phục của cha sứ, hai phủ đầy tơ máu. Mắt chúng đều trợn trừng, khiến người ta cảm thấy lúc nào cũng có thể rơi ra khỏi tròng mắt. Tất cả những khuôn mặt đó chỉ có một biểu lộ duy nhất: chúng muốn đem Dụ Hinh xé thành mảnh nhỏ.
Cả chục tên Manson lúc này cùng lên tiếng: “Ngươi thấy mình là kẻ mạnh nhất trong ba người, vậy thì bắt đầu từ ngươi đi...”
......
Cùng lúc đó, ở thực tại.
Ở ven hồ Louis, ánh nắng chiều vàng ruộm chiếu khắp cả khung cảnh, có hai kẻ đang đứng nhưng khi nhìn thấy ta sẽ có cảm giác: chúng đều không thuộc về thế giới này.
“Cả ngươi cũng tới hả, muốn chuyển gì cho bọn chúng?” Simon kể cả khi nói chuyện với Vincent vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ.
Vincent mỉm cười trả lời: “Ta chỉ là không muốn gặp bọn hắn mà thôi.”
“Là không muốn gặp “Bọn hắn” hay là “Hắn”?”
“Được rồi, được rồi. Cân nhắc tới mấy chuyện của tháng sau, ta cảm thấy phải cùng “Hắn” nên ít gặp mặt thì tốt hơn.”
Simon hừ lạnh một tiếng: “Ta lại cảm thấy ngươi sẽ không để ý loại chuyện này.”
“A? Ngươi bây giờ lại ra vẻ giống Woody, luôn hiểu rõ ta sao?”
“Ta, vốn cũng rất hiểu rõ ngươi.” Simon ngắt lời, nói: “Ngươi không muốn gặp hắn, là bởi vì các ngươi rất giống nhau. Nếu hai người giống nhau ở chung trong một thời gian dài, nhất định sẽ sinh ra chán ghét, chẳng lẽ không đúng sao?”
Vincent giống như đang cười gượng: “Ha ha... Thế nhưng chúng ta không giống vậy, cuộc đời này của hắn đã có cơ hội lấy lại được thứ mình muốn. Hơn nữa hắn từ lâu đã ý thức được cái gì là quan trọng nhất, bởi vậy đến nay hắn cũng chỉ dừng lại ở cảnh cửa siêu linh thể, không hề muốn tiến thêm một bước.”
Vincent giống như có suy nghĩ, nhìn về phía xa xa: “Về phần ta... Ta có cảm giác mình giống Vương Hủ. Ha ha... Khả năng còn không bằng hắn. Đã 2000 năm qua đi, hắn vẫn còn truy tìm, chưa hề thay đổi.”
“Ngươi không phải cũng chưa hề từ bỏ sao?” Simon chỉ hơi liếc mắt nhìn Vincent. Ánh mắt này giống như đang xem thường kẻ khác vậy, muốn thấy ánh mắt này từ Simon cũng không hề dễ dàng. Hắn chính là kẻ cao ngạo tới mức ngại cả xem thường kẻ khác...
“Ngươi không phải là nghe theo những lời thừa thãi của Woody chứ...”
Simon cũng không trả lời, mà chỉ nói: “ Phế vật Derek này, ít nhất thấy được một chân tướng. Ngươi cũng không phải là kẻ chỉ làm việc theo ý của người khác. Cho nên ta sớm đã hiểu, ngươi trở thành ma quỷ không phải vì tính mạng vĩnh hằng và ý thức bất diệt, những thứ kia chỉ là thứ yếu đối với ngươi mà thôi. Thứ ngươi muốn thật ra...”
“Lời này của ngươi nên giữ lại thì hơn, nói ra cũng chẳng có ý gì quá lớn cả.” Vincent giang hai tay, khôi phục vẻ cưới thong dong.
Hai người lâm vào sự yên lặng nhất thời. Ước chừng một phút sau, Simon tiếp tục mở miệng: “Cũng bởi vì ngươi như vậy, cho nên lại càng lậm quyền đi trợ giúp những kẻ giống ngươi sao?”
“A? Ngay cả việc ta động tay chân vào trong không gian đó ngươi cũng phát hiện ra rồi hả? Derek cũng không thể cơ mà... Ha ha...”
“Mặc dù Derek chỉ được xếp vào đám hạng hai nhưng ta không cho rằng sự trợ giúp nhỏ nhoi đó của ngươi có thể giúp được bọn chúng.”
Vincent lắc đầu: “Vậy thì hãy chờ xem, những con kiến ương ngạnh này đến tột cùng có được nghị lực và giác ngộ không...”