Chưởng quỹ đang hút thuốc ở trong phòng. Ngày hôm nay, câu hỏi người nước ngoài kia một lần nữa gợi lại ký ức đã phủ đầy bụi bặm. Hình ảnh đứa bé bên bờ sông, búp bê rách nát rơi trên đất, một cặp vợ chồng chết ly kỳ... tất cả mọi chuyện trong quá trình tự thuật vào ban ngày như xuất hiện lại trước mắt hắn.
Trong ký ức, vào buổi tối xảy ra hỏa hoạn, chưởng quỹ cảm thấy có chuyện không hay nên lập tức chạy về phòng tìm con búp bê rách. Hắn cho rằng mọi thứ đều có liên quan tới con búp bê, nhưng dù cho lật tung căn phòng nhỏ bé lên thì cũng chẳng thể tìm thấy được gì.
Nghĩ tới cơn ác mộng trước đây, hắn cảm thấy ớn lạnh. Từ những gì xảy ra thì cặp vợ chồng kia đã bỏ rơi con mình, đứa bé không may chết đuối và oan hồn nhập vào con búp bê rách. Vì được hắn nhặt về nên nó mới trả thù được vào đêm thứ bảy.
Nhưng chưởng quỹ nhanh chóng nhận ra cách nghĩ của mình sai ở đâu đó. Nếu nói vợ chồng nọ bỏ rơi đứa bé thì tại sao lại chọn bờ sông cách nhà không xa? Cớ gì không ném ở chỗ xa hơn như cổng bệnh viện hay tổ chức từ thiện?
Đáp án rất đơn giản! Họ không bỏ rơi đứa bé mà chính tay giết chết nó!
Chưởng quỹ mường tượng ra cảnh cặp vợ chồng ác độc đặt một con búp bê rách trên bờ sông để dụ dỗ đứa bé, sau đó thẳng tay đẩy con xuống sông cho chết đuối.
Nghĩ tới vợ con và mẹ già chết trong trận động đất khiến việc đoàn tụ với gia đình trở thành mong ước không thể thực hiện được, chưởng quỹ lại càng cho rằng cặp vợ chồng này không bằng cả loài cầm thú, bị trừng phạt như vậy là đúng tội.
Do đó, hắn không đi tìm con búp bê nữa.
Hai ngày sau, hắn một mình đến bên bờ sông rồi ném xuống đó một chuỗi phật châu.
Lại nói: "Cháu bé, mặc dù ngươi lợi dụng ta để báo thù nhưng ta không hối hận và cũng không trách ngươi, chỉ hi vọng sau này ngươi đừng đi hại những người vô tội khác. Hòa thượng trong miếu nói chuỗi phật châu này có thể hóa giải lệ khí nên ta xin về để ngươi có thể an nghỉ."
Khi đó, chưởng quỹ cũng không biết hành động của mình đã giúp nơi đây bình yên được tám năm...
Chưởng quỹ dụi điếu thuốc để mạch suy nghĩ quay trở lại hiện thực. Giương mắt nhìn đồng hồ thì thấy đã gần mười một giờ. Nhiều năm nay, hắn có thói quen ngủ sớm dậy sớm nên thức đến giờ này là quá trễ đối với hắn. Hắn quyết định không nghĩ ngợi gì nữa để đi ngủ.
Ngay khi chưởng quỹ lật chăn lên, con ngươi lập tức co rút lại. Trái tim cũng ngừng đập trong khoảnh khắc.
Một con búp bê rách đang nằm trên giường. Nụ cười quái dị của đứa bé trong cơn ác mộng lại xuất hiện trên mặt búp bê.
Chưởng quỹ sợ đến mức ngã ngồi trên mặt đất. Hắn vội vàng lui đến góc phòng, muốn tránh con búp bê càng xa càng tốt.
Búp bê rách sống lại. Nụ cười trên mặt biến thành giọng cười dễ sợ. Nó ngồi dậy rồi tập tễnh đến gần chưởng quỹ như một đứa bé thật sự.
Trong đầu chưởng quỹ trống rỗng, chỉ thở thôi mà cũng khó khăn. Miệng hắn lắp bắp nói: "Ngươi... ngươi..."
Búp bê rách bước đến gần rồi cười thật to. Đầu của nó cũng rơi xuống y hệt đứa bé trong ác mộng.
Chưởng quỹ hy vọng mọi thứ chỉ là ác mộng, bởi vì cơn ác mộng tám năm trước tới đây thì kết thúc.
Tiếc rằng mọi chuyện vẫn tiếp diễn. Cái đầu kia lăn tới chân chưởng quỹ thì cười gằn, cặp mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào hắn, trong miệng phát ra phát ra tiếng lụp bụp.
Sau đó, nó mở miệng nói: "Kẻ lo chuyện bao đồng... phải trả giá đắt..."
Chưởng quỹ không hiểu lý do đối phương nói như vậy. Năm đó, đứa bé còn cảm ơn hắn trong mộng nhưng hôm nay tại sao lại muốn lấy mạng hắn?
Nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ. Cái đầu kia đã mở miệng, chất dịch hôi tanh từ đó trào ra. Chúng không phải dịch não màu trắng và cũng không phải là máu tươi, mà là chất lỏng màu đỏ đục.
Tốc độ chảy rất nhanh. Chỉ trong thời gian ngắn, con búp bê rách không đầu và cái đầu đều bị ngập.
Chưởng quỹ vùng vẫy đứng dậy. Hắn muốn mở cửa ra nhưng tay nắm không động đậy. Hết tông cửa, hắn lại kêu gào trong vô ích. Dường như hắn đang bị giam trong một không gian cách biệt và mất đi mọi liên hệ đối với thế giới xung quanh.
Trong lúc đó, nước đã ngập gần tới eo. Hắn ngoảnh lại tìm đường khác thì thấy ánh trăng xuyên qua cửa sổ, thế là hắn cố gắng đến gần để mở lối ra.
Nhưng mặc cho hắn đập bàn ghế thế nào thì tấm kính cửa sổ vẫn chắc chắn như kính chống đạn.
Chưởng quỹ tựa lưng lên tường, hoàn toàn bỏ cuộc.
Đời người như bóng ngựa đi qua cửa sổ, trong lòng cho rằng mình sắp được đoàn tụ với người thân đã mất.
Song, ngày hôm nay vẫn chưa phải là lúc hắn phải chết.
Ngay khi hắn quyết định nhắm mắt chờ chết thì nhận ra cơ thể thả lỏng, cảm giác sợ hãi đột ngột biến mất. Đến khi mở mắt, hắn nhìn thấy mình đang nằm trên giường. Mọi chuyện vừa rồi như chưa từng xảy ra. Có vẻ như hắn chỉ gặp một cơn ác mộng mà thôi.
Tiếng gõ cửa vang lên suýt chút nữa dọa chưởng quỹ té xuống giường.
Hắn run rẩy hỏi: "Là... là ai?"
"Là ta, Albert, ban ngày chúng ta đã gặp nhau rồi đấy. Ngoài ra còn có bạn của ta, bọn ta nghe thấy tiếng ồn nên sang đây hỏi thặm xem ngươi thế nào? Có cần giúp đỡ không?"
Chưởng quỹ nghe thấy tiếng người sống nên thả lỏng thêm đôi chút. Hắn đáp: "Không... không sao... Ta vừa mơ thấy ác mộng, thật ngại vì đã làm phiền quý khách..."
Một giọng khác vang lên, đó là Vương Hủ.
"Chưởng quỹ à, mời ngươi mở cửa cho. Vừa rồi không phải mơ đâu. Bây giờ ngươi vẫn còn nguy hiểmnên phải để bọn ta vào mới được."
Chưởng quỹ nghe đến đây thì thấy không ổn. Chuyện mình gặp quỷ sao họ cũng biết? Chẳng lẽ người ngoài cửa kia không phải là Albert lúc ban ngày, mà là...
Giọng Vương Hủ lại vọng tới: "Ngươi lo lắng cũng bằng thừa. Nếu không phải vì bọn ta đến thì vừa rồi ngươi đã chết đuối trong ảo giác. Phiền ngươi mở cửa nhanh cho, bằng không ta sẽ tự đi vào."
Chưởng quỹ chợt nhớ tới việc bọn họ gọi thợ lên lầu sửa khóa cửa vào sáng nay, trong lòng nghĩ rằng cửa bình thường sẽ không cản nổi họ. Vả lại lời nói của họ cũng có đạo lý nên hắn bèn ra ra mở cửa: "Tới ngay, đợi một chút."
Hắn mở hé cửa, đến khi thấy được Albert thì mới chịu từ từ mở rộng cửa ra: "Mời hai vị vào trong nói chuyện."
Đợi mọi người ngồi xuống, Vương Hủ giành nói trước: "Không cần hỏi về việc tại sao ta biết được suy nghĩ của ngươi, ta không tiện trả lời. Giờ hãy kể lại ảo giác đã gặp cho Albert nghe."
Chưởng quỹ là người thông minh, tự biết hai vị này không phải là loại nhà quê lên tỉnh, nói không chừng là đạo sĩ bắt quỷ gì đó. Chính vì vậy, hắn không úy kị mà nói thẳng chuyện vừa gặp, còn nói thêm những chuyện liên quan của tám năm trước.
Lúc sáng kể chuyện cho Albert, hắn đã bỏ qua chi tiết ném chuỗi phật xuống sông nhưng bây giờ thuật lại vô cùng tỉ mỉ, chuẩn xác.
Nghe xong, Albert suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Chuyện này không khác gì so với tối qua, thủ pháp giết người cũng là dìm cho chết đuối..."
Vương Hủ vẫn bình tĩnh như nước: "Thứ này không hề tầm thường, trước đây nó đều tùy ý chọn người bị hại, tối qua nó tấn công ngươi là vì ngươi có linh thức nhưng không mạnh, giết được ngươi thì nó sẽ có được sức mạnh lớn hơn. Còn việc nó tấn công chưởng quỹ là vì muốn báo thù..."
Albert cảm thấy Vương Hủ có vấn đề. Từ lúc rời khỏi phòng Yến Ly đến lúc Vương Hủ tìm hắn để cùng tới cứu người, Vương Hủ cứ như trở thành một người khác. Vừa rồi, hắn biểu diễn thủ đoạn y như thuật đọc tâm nên tạo cảm giác đáng tin cậy hơn nhiều...
"Vương tiểu ca... hình như ngươi đã biết chúng ta phải đối phó với thứ gì?"
Vương Hủ không trả lời mà quay sang nói với chưởng quỹ: "Này chưởng quỹ, suy luận của ngươi sai rồi. Thứ mà chúng ta phải đối phó không phải là oan hồn bình thường, nó còn lợi hại hơn nhiều lắm. Ta nghĩ hòa thượng năm đó cho ngươi phật châu đã nhận ra chút manh mối trên người ngươi nên mới mượn tay ngươi để phong ấn, đồng thời không hề cho ngươi hay biết...
Có điều thứ đó luôn ghi hận lên người ngươi, đến khi thoát được trói buộc thì liền trở về tìm. Vốn dĩ nó định giết đủ người rồi sau này mới giải quyết ngươi. Tuy nhiên, sự xuất hiện của ta và Albert buộc nó thực hiện kế hoạch sớm hơn. Nó sợ hãi. Tối qua tiếp xúc tới linh thức của ta khiến nó nghĩ phải tức tốc trả thù."
Chưởng quỹ khẩn trương nói: "Từ trước ta đã thấy hai vị phi phàm, nhất định là thần tiên la hán giáng trần. Làm ơn hãy cứu ta! Nếu cần tiền..."
Vương Hủ xua tay ra hiệu cho chưởng quỹ im lặng: "Bọn ta không cần tiền, thần tiên la hán cũng không cần tiền, ngươi cứ nghĩ như vậy là được rồi."
Rồi hắn vừa đứng dậy nói với Albert: "Ra ngoài với ta, tối nay giải quyết luôn chuyện này cho xong."
Chưởng quỹ thấy bọn họ phải đi thì vội vàng ngăn lại: "Vương thần tiên, ngươi và Elbert thần tiên đi rồi thì ta biết làm gì với thứ đó?"
Vương Hủ biết hắn sẽ hỏi thế nên lập tức đáp lời: "Ta sẽ bố trí trận pháp quanh khách sạn để tà vật không tài nào đến đây được nữa."
Có câu nói này, chưởng quỹ mới an tâm tiễn hai người ra khỏi cửa.
Cả hai đi ra khỏi khách sạn.
Không khí ban đêm ở ngoại ô vô cùng mát mẻ, đủ khiến tinh thần con người rung động.
Vừa nãy, quả thật Vương Hủ có rì rầm niệm chú trong lúc dạo quanh khách sạn. Điều đó khiến Albert đi theo sau với vẻ khó hiểu.
Đột nhiên, Vương Hủ dừng chân: "Đừng nhìn chằm vào ta bằng linh thị. Mọi chuyện không như ngươi nghĩ đâu."
Albert giữ khoảng cách với Vương Hủ rồi hỏi: "Theo ta được biết thì Vương tiểu ca hoàn toàn không thể bày trận pháp, rốt cuộc ngươi là ai?"