Đã mười một giờ đêm, mấy giờ thẩm vấn vừa trôi qua. Lúc này, Vương Hủ đang ở một mình trong phòng tạm giam.
Sau khi xét nghiệm, vết máu trên người Vương Hủ được xác định là của chính hắn. Song cảnh sát chưa nói cho hắn biết kết quả mà thôi.
Về phía cảnh sát, họ tra xét tư liệu khác về Vương Hủ, từ đó mới biết cả thành phố chỉ có một người có cái tên này. Chính vì vậy, dù họ không tìm thấy bất cứ giấy chứng nhận nào trên người Vương Hủ nhưng đã nhanh chóng thông qua ảnh chụp và tư liệu trong máy tính để xác nhận thân phận của hắn.
Điều lỳ lạ là tư liệu về Vương Hủ ít đến đáng thương!
"Vương Hủ, nam, mười chín tuổi, hai tháng trước tốt nghiệp trung học phổ thông, thân nhân duy nhất là cha mẹ nhưng đã qua đời vào ba năm trước. Hiện địa chỉ là..." Một cảnh sát chừng hai mươi tuổi đang báo cáo tin tức cho người cảnh sát vừa thẩm vấn Vương Hủ. Thì ra người nọ còn tưởng có thể tìm ra mấy vụ án đại loại như giết người hay bị truy nã này nọ từ trên người Vương Hủ nên đã lập tức cử rất nhiều lực lượng thăm dò tin tức của hắn, chỉ còn thiếu mỗi việc thành lập tổ chuyên án về Vương Hủ mà thôi.
"À, ta còn tra ra xế chiều hôm nay, khoảng năm giờ, chỗ ở của hắn đã xảy ra một vụ nổ. Trải qua điều tra tại hiện trường, các đồng chí phụ trách sơ bộ xác nhận nguyên nhân là do hỏng đường dẫn khí gas dẫn đến phát nổ. Lại nói trong lúc chạy ra đường, người này còn bị tai nạn giao thông. Quần chúng kể lại rằng lúc đó hắn lên cơn điên, không để ý thương thế trên người mà chạy vào thành phố."
Người cảnh sát kia nghe vậy thì nhíu mày thật chặt: "Xem ra mình đã hiểu lầm, có lẽ người này chỉ hít nhiều hơi gas nên đầu óc không còn rõ ràng, khi chạy ra khỏi nhà lại bị xe đụng."
"Giam hắn cả đêm, nếu ngày mai vẫn còn nổi điên thì cứ đưa đến bệnh viện tâm thần. À, nếu hắn vẫn còn bình thường thì thả hắn đi. Ta thấy người này thật đúng là một kẻ đáng thương..."
Thật ra bọn họ chỉ mới điều tra được một phần, bởi vì Vương Hủ đã bắt đầu cuộc sống tự lập từ ba năm trước. Mà một kẻ chỉ mới mười sáu tuổi, lại tứ cố vô thân thì sống sót một mình bằng cách nào đây?
Bấy giờ, tuy Vương Hủ không biết rõ tình huống bên ngoài nhưng hắn lại biết tình huống của mình không ổn lắm. Mặc dù căn phòng này chẳng thể bằng nhà tù thực, song chỉ có bàn ghế và một cái đèn. Tay hắn lại đang bị còng.
Ở đây không có ai canh giữ hắn nhưng nếu hắn muốn trốn cũng không trốn thoát. Nhìn lên mới thấy cửa sổ có lưới sắt, cửa phòng tạm giam thì đã bị khóa. Cuốn sách bằng trúc được cho là vật tùy thân nên bị vứt trên bàn công tác.
Trong mắt người khác, cuốn sách nọ chính là rác rưởi. Nhưng trong mắt Vương Hủ, đó chính là bảo bối duy nhất có thể bảo vệ tính mạng. Hắn còn nhớ rõ những lời Miêu Gia từng nói, nếu hôm nay không thể đến văn phòng thám tử thì hắn sẽ chết!
Chắc chắn đây không phải là lời nói giỡn. Còn nhớ tên đó để lại một câu "cẩn thận mọi chuyện" cách đây hơn mười hai tiếng đồng hồ, thế mà Vương Hủ chỉ còn một nửa cái mạng. Nếu lần này hắn nói "Chết", chắc chắn Vương Hủ sẽ đi tong mất thôi.
Vương Hủ gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn rất sợ trên tường sẽ xuất hiện mười cánh tay trắng bệch. Cũng vì khẩn trương, hô hấp của Vương Hủ dần trở nên nặng nề.
Đột nhiên, hắn phát hiện hơi thở của mình đã biến thành sương trắng. Phải biết rằng bây giờ là tháng tám, nhiệt độ mùa này ở phía Nam rất cao. Điều đó làm lòng Vương Hủ phát lạnh.
Hắn lập tức hô to: "Canh gác! Cảnh sát! Ai cũng được! Tới đây mau lên! Ta muốn đi WC!"
Vương Hủ hô rất to, bởi vì dường như hắn có cảm giác một vật gì đó đang đến gần. Đến nay, cảm giác này mới xuất hiện lần đầu. Vương Hủ đoán rằng đây có lẽ là tác dụng của thứ "Linh Thức" gì đó.
Khuôn mặt xấu xí của nữ quỷ dần xuất hiện sau lưng Vương Hủ. Vương Hủ đã sớm biết con quỷ này rất khác đám lâu la trong nghĩa địa nên nó có thể đuổi giết mình. Chuyện mình gặp quỷ dẫn đường chắc cũng do nó ban tặng.
Nhưng trên tay không có vũ khí bảo vệ tính mạng, hắn chỉ biết dốc sức gọi người dẫn ra khỏi nơi này!
"Ồn ào chi vậy? Nhịn một chút sẽ chết sao...!" Một giọng nói không kiên nhẫn nhanh chóng vang lên ở bên ngoài, sau đó là tiếng mở khóa.
"Chỉ còn cách cái chết không xa đâu đại ca! Quả thật cách cái chết không xa đâu!" Vương Hủ hô đến khàn cả giọng, người ngoài cửa lại cho là hắn sắp nhịn không được.
Ở trong phòng, nữ quỷ càng ép càng gần. Tay sắp khoác lên bờ vai của Vương Hủ.
Vừa cửa mở, Vương Hủ lập tức xông ra ngoài. Điều này làm cảnh sát kia cảm thấy hoảng sợ, nhưng vừa nghe người ta nói kẻ này điên điên khùng khùng nên hắn không cảnh giác cho lắm.
Vương Hủ cho rằng có cảnh sát ở bên cạnh thì xem như mình tạm thời an toàn, không ngờ vừa quay đầu lại mới phát hiện nữ quỷ đã đứng trước mặt mình, răng nanh trong miệng lóe lên ánh sáng đáng sợ.
Hai mắt Vương Hủ cũng trừng lớn, trong lòng rên rỉ: "Ngươi dám gây án ở trong đồn cảnh sát hả? Ầy, xem như ngươi lợi hại đi..."
Hắn né đòn của nữ quỷ một cách khéo léo, động tác chẳng hề khác mấy người mãi võ đầu đường xó chợ là mấy. Sau khi ánh mắt đảo quanh một vòng, Vương Hủ lập tức phát hiện cuốn sách bằng trúc hiện đang ở trên bàn.
Hắn lập tức cầm nó trong tay. Nữ quỷ rỏ ra sợ hãi đối với cuốn sách không có sức sát thương trong tay Vương Hủ, cứ thế biến mất.
Cảnh sát kia nhìn không ra thần tiên quỷ quái, thay vào đó bị mấy chiêu của Vương Hủ dọa đến tới mức lui về phía sau hai bước.
Bấy giờ, tay hắn đang cố sờ soạng để tìm roi cảnh sát, kết quả lại nhìn thấy người này tựa như phát điên rồi cầm lấy quyển sách bằng trúc...
Gã cảnh sát liền có cảm giác như tên hòa thượng lùn hai thước, sờ không đến đầu: "Ngươi đang làm gì đó, mau thành thật một chút cho ta!"
"Ta..." Vương Hủ cố tìm một câu giải thích thật hợp lý.
Có lẽ bản năng nói nhảm đột nhiên có tác dụng trong giờ phút này, chỉ nghe hắn thốt: "Lúc đi đại tiện, ta thích đọc sách cổ để nung đúc tình cảm sâu đậm..."
Năm phút sau, cảnh sát đứng trước cửa nhà cầu hút thuốc. Làn khói trắng từ trong miệng hắn toát ra không ngừng, trên đầu hắn là một đường hắc tuyến...
(Đường hắc tuyến: Trong manga Nhật, đường hắc tuyến biểu diễn cho sự kìm nén tức giận)
Vương Hủ cảm thấy nếu trễ một chút nữa thì mình sẽ quy tiên mất thôi, bởi vì nếu đến mười hai giờ đêm thì nói không chừng trên đường sẽ tụ tập cả bầy ma quỷ. Mà hắn hệt như một con kiến trong thành phố này, không, đúng hơn là một con kiến nhỏ bị vô số con sói nhìn chằm chằm. Hắn phải tìm mọi cách để chạy trốn đến cái nơi khốn nạn tên là “văn phòng thám tử” gì đó...
Lại qua mười phút, cảnh sát kia ngáp một cái rồi nhìn đồng hồ đeo tay: "Ngươi xong chưa! Mẹ nó, làm cái quái gì lâu vậy?"
Không có người trả lời, hắn lại hô vài tiếng. Ngọn đèn trong hành lang vẫn sáng lờ mờ.
Trong lòng tên cảnh sát liền hô không ổn, không phải là tiểu tử này vượt ngục chứ?
Hắn vội vàng vọt vào WC. Không ngờ vừa bước vào WC, hắn trúng một đòn thật nặng vào cổ. Suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi hôn mê chính là: "Nguy thật, mình bị thằng nhóc này lừa rồi..."
Vương Hủ kéo vành nón xuống thật thấp, sau đó cúi đầu rời khỏi cục cảnh sát. Bộ đồng phục cảnh sát khá vừa vặn, ít ra tốt hơn so với bộ quần áo dính đầy bùn lẫn máu lúc nãy.
Vương Hủ bước nhanh trên đường. Hắn có thể cảm giác được những "linh hồn" tồn tại trong thành phố này, thế nhưng phần lớn lại không biểu hiệu tính công kích mà chúng đều thuộc giai điệu yên tĩnh... Có thể do những linh hồn này không thể từ bỏ chuyện gì đó nên không thể rời khỏi nhân thế. Có điều sau lưng hắn lại ẩn hiện một linh hồn mang tính công kích và ngày một đến gần.
Vương Hủ không cần nghĩ cũng biết đó là nữ quỷ khi nãy. Lúc này, hắn còn cách đích đến không xa. Nhờ thời gian nghỉ ngơi ở cục cảnh sát nên hắn có sức để chạy thật nhanh.
Rốt cuộc Vương Hủ đã chạy đến số 13 đường Đông Phương, lầu một là quán bar tên là "Hắc Miêu". Quán bar này không có phòng khiêu vũ, chỉ có một quầy bar cùng vài cái bàn thật lớn, nhìn qua càng giống một quán cà phê hơn.
Thấy Vương Hủ mặc đồng phục cảnh sát đứng trước cửa nhìn quanh, một gã to cao như cột điện liền bước tới ngăn cản.
"Ngươi tìm ai?" Người đàn ông to cao nhìn chằm chằm vào Vương Hủ rồi hỏi.
"Ở đây có kẻ nào tên Miêu Gia không?"
Người đàn ông cao to nghe đến đây thì thần sắc lập tức thả lỏng: "À, thì ra ngươi là khách hàng của hắn. Lầu hai không phải lên bằng đường này, hẻm nhỏ ở bên cạnh có một cái cầu thang, lần sau ngươi đừng đi nhầm nữa."
Vương Hủ gật đầu, vừa định đi, kết quả là người đàn ông kia thình lình để lại một câu: "Có thứ gì đó đang đi theo ngươi, ngươi nên cẩn thận thì hơn."
Vương Hủ vừa muốn hỏi vị mãnh nam này có thể giúp mình ngăn cản một hồi hay không. Song hắn vừa quay đầu thì thứ nghênh đón hắn là cánh cửa đóng sập. Vương Hủ thở dài, quay đầu nhìn thoáng qua trên đường.
Bấy giờ, trên đường không hề có người!
Trong một thành phố sầm uất và nổi tiếng sống về đêm như thành phố S, điều này chắc chắn không thể xảy ra. Nhìn đến giữa đường, Vương Hủ thấy một cô gái mặc áo trắng đang đứng lẻ loi trơ trọi ở đó, khuôn mặt của nàng tươi cười một cách dữ tợn. Lại thấy cô gái bước từng bước một đến gần hắn. Tại những con hẽm ở bốn phía lần lượt xuất hiện những con quỷ mang sắc mặt trắng bệch, hoặc thiếu tay hoặc thiếu chân, số lượng gần đến một trăm.
"Bà mẹ nó... Bách quỷ dạ hành... tạo hình còn lộ ra tài năng. Tốt cuộc tại sao sự việc lại phát triển đến tình trạng này vậy... Có lẽ bây giờ mình là một tội phạm truy nã vì đánh lén cảnh sát và vượt ngục. Nói không chừng ngày mai còn có thể lên TV à nha! Không biết lúc đó có nói mấy câu cung cấp manh mối sẽ có tiền thưởng hay không ta...!"
Vừa nói nhảm, Vương Hủ vừa chạy đến hẻm nhỏ ở bên cạnh quán bar. Khi nhìn thấy cầu thang dẫn lên lầu hai, hắn liền xông lên.
Mắt thấy trên cửa thủy tinh có viết "Văn phòng thám tử", Vương Hủ liền biết dòng chữ này cũng giống hai chữ "Linh Dị" trên danh thiếp, chỉ khi dùng năng lực "Linh Thị" mới có thể nhìn thấy.
Vương Hủ chẳng thèm gõ cửa, vừa định phá cửa thì phát hiện cửa không khóa. Hắn xông vào phòng bật công tắc đèn, kế đó phát hiện trong phòng không có một bóng người, chỉ có rác rưởi đầy đất, bàn công tác cũ xì, ghế sô pha cũ nát... Bấy nhiêu cho biết đây vừa văn phòng vừa là nhà của Miêu Gia.
Hắn lại nhìn thấy một con dao găm trên bàn công tác. Xem qua mới biết đây không phải loại dao có thể tùy ý mua sắm trong cửa hàng kim khí mà càng giống binh khí trong tiểu thuyết võ hiệp. Dưới dao găm có một tờ giấy kèm theo.
"Có thể đến đây, xem ra ngươi đã thông qua khảo nghiệm sơ bộ. Trên cơ bản ta vẫn chưa nói cho ngươi biết vài việc: Nguyên nhân ngươi bị đuổi giết rất đặc biệt cho nên trốn ở đâu cũng vô dụng, chỉ có chạy trốn không ngừng nghỉ mới được. Nhưng cái gọi là "Quỷ Thần Khiếp" cũng có thời hạn, bọn chúng chỉ một mực quậy phá cho đến bốn giờ sáng ngày mai. Khi đó vừa đúng mười hai giờ kể từ khi ngươi bị đuổi giết, đồng thời là lúc Linh Khí hiện thế được mười hai canh giờ. Tức là nếu ngươi sống qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ thì sẽ không bị đuổi giết nữa.
Ngươi đã thông qua khảo nghiệm sơ bộ, coi như ngươi sắp được làm việc ở đây, ông chủ như ta không tỏ vẻ một chút cũng không được. Cây dao găm này là vật có thể khắc chế hồn ma, ngươi hãy dùng nó để bảo vệ tánh mạng. Mà này, ngươi cũng không nên làm phiền người ở quán bar dưới lầu. Họ còn khó đối phó hơn so với hồn ma. A ha ha.
Ký tên: Miêu Gia.
PS: Ta điều tra mới biết hôm nay ngươi gặp một nữ quỷ trong phòng. Chuyện của nàng rất sinh động, hình như chết vì bị người ta lừa gạt trên mạng dẫn đến việc chuyên tìm trạch nam để ra tay. Hê hê, thật không thể nói lý với phụ nữ. Hơn nữa, vì oán khí của nàng rất nặng nên khó đối phó hơn loại quỷ bình thường. Hi vọng ngươi không gặp một kẻ lợi hại như nàng trong lúc này.
PS PS: Đề nghị ngươi nên dùng dao găm của ta. Cuốn sách bằng trúc kia chỉ có thể đả thương hồn ma khi lực chú ý của ngươi tập trung vào nó hoặc lúc tâm trạng đang kích động, vả lại chất liệu của nó rất đặc thù nên chủ yếu vẫn phải dựa vào sức của ngươi. Nếu lực chú ý của ngươi bị phân tán sau một khoảng thời gian thì nó sẽ mất đi uy lực. Dù gì đi nữa thì nó cũng không phải vũ khí. Tóm lại ngươi cứ cẩn thận mọi chuyện, sáng mai ta sẽ tới tìm ngươi."
Vương Hủ xem xong thư liền vò tờ giấy thành một cục, sau đó cầm lấy dao găm chạy ra khỏi cửa. Chỉ thấy mặt hắn đen như than, nghiến răng nghiến lợi, nửa điên nửa khùng mà lẩm bẩm: "Ha ha... Lại bị ngươi chơi rồi... Móa, cái gì mà P/s, còn P/s P/s... Chắc thầy cô chưa dạy ngươi cách viết thư lúc học tiểu học phải không? Gì mà bách quỷ dạ hành, gì mà quỷ thần khiếp... cuối cùng lại làm cho một trạch nữ đuổi giết trạch nam cả buổi... Đám khốn kiếp các ngươi, ông đây cóc quản chết sống của các ngươi nữa. Bây giờ ông đây ra ngoài vùi dập các ngươi giữa chợ... Ngày mai đem thằng khốn Miêu Gia cột vào trong chiếc Honda rách nát rồi đẩy xuống vách núi! Ngươi có nghe hay không hả... Lũ khốn kia!"