Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 362: Q.9 - Chương 362: Xem bói




Dịch: Tuyệt Hàn

***

Vưu tiên sinh búng tay một cái, trên tường có một góc tự động mở ra một cánh cửa ngầm. Hắn đi vào, Vương Hủ tất nhiên cũng đuổi theo.

Phía sau cửa là một hành lang với ánh đèn mờ tối, dưới chân là thảm sẫm màu, xung quanh đều là tường gạch. Đi được một hồi, rốt cục Vương Hủ cũng nhìn thấy ở cuối hành lang là một cánh cửa khác.

Cánh cửa này cũng rất bình thường, nhưng mà lại được sơn toàn bộ bằng màu tím, một loại màu tím khiến người ta có cảm giác quỷ dị.

Vưu tiên sinh móc từ trong túi quần ra một xâu chìa khóa rất dài, rất nhanh từ trong đó đã chọn ra một cái chìa, mở cửa căn phòng trước mặt, nói: “Chớ có sờ linh tinh những đồ vật trong phòng này.”

Vương Hủ đi theo sau hắn vào phòng. Nơi này so với tưởng tượng của Vương Hủ thì lớn hơn một chút, nóc nhà rất cao, từng cái giá chất đầy những vật phẩm linh tinh, chắn ngang cả căn phòng, khiến tầm mắt chẳng thể nhìn sâu vào trong. Nhưng vẫn có rất nhiều không gian, thoải mái cho người ta sinh hoạt.

Toàn bộ trần nhà của phòng xem bói, sàn nhà, cả vách tường cũng được sơn lên màu tím, ngay cả đèn chiếu sáng trên trần cũng phát ra ánh sáng màu tìm. Vưu tiên sinh dẫn Vương Hủ vào sâu trong phòng một chút, lại đi qua bảy tám chỗ khác nhau, tới một khoảng trống chừng ba mét vuông thì thấy một cái bàn nhỏ và hai cái ghế nhỏ.

Vưu tiên sinh tự ấn cái mông lên một cái ghế, cũng đưa tay chỉ vào một cái ghế ở đối diện với Vương Hủ.

Vương Hủ nghi ngờ hỏi: “Như vậy, bây giờ lão muốn làm gì? Cắm mặt vào một quả cầu thủy tinh?”

“Không, ta không cần dùng thứ đó để xem bói.” Lão búng tay một cái, sau đó từ trong xó xỉnh nào đó trong căn phòng vang lên vài âm thanh ken két cổ quái, chừng mười mấy giây sau, một người toàn thân bằng thiếc ở phía sau vọt tới.

Vương Hủ hỏi: “Cái của nợ gì thế này? Người máy hả?”

Vưu tiên sinh vẫn chưa trả lời, người thiếc kia đã tự mình nói chuyện: “Không, ta là Tin man, xin chào.” Nó vẫy vẫy tay với Vương Hủ.

“ Ừ. Có gì khác nhau sao?”

Nó nở nụ cười cực kỳ “ngay thẳng”: “Ta có trái tim, người máy không có, không tin cứ nhìn thử xem.”

Nó đưa tay mở cánh cửa nhỏ trước ngực mình, Vương Hủ nhìn thấy bên trong là một quả tim được đẽo bằng gỗ, nhìn xấu vãi nồi.

Miệng Vương Hủ co rúm lại, hắn kéo cái ghế tới gần Vưu tiên sinh một chút, nhỏ giọng nói: “Cái tên này không phải Tin man (1) trong phim đấy chứ?”

Vưu tiên sinh cũng cố gắng dùng âm lượng nhỏ nhất đáp lại: “Đúng vậy, ta dùng phương pháp tương tự như cho sư tử can đảm, cho người rơm bộ óc (2), cho nên nhớ giúp ta giữ bí mật.”

Vương Hủ cũng không biết cái tên mập này vì muốn phối hợp với mình hay chỉ đùa mà nói vậy. Dĩ nhiên, nếu như Vưu tiên sinh bảo lão là vua xứ OZ thì Vương Hủ cũng không ngạc nhiên.

Vưu tiên sinh nói: “Tin man, nhờ ngươi mang đồ để xem bói tới cho ta.”

“Được, thưa ngài.” Nó rời đi với tiếng ken két giữa các khớp nối.

Không bao lâu sau, đã truyền tới một loạt tiếng đổ vỡ của đồ vật.

Vưu tiên sinh vuốt vuốt trán: “Ai... Nó vẫn luôn vụng về tay chân.”

Lại một lát sau, rút cuộc thì Tin man cũng trở lại, cầm trong tay mấy tờ giấy A4 bình thường và một cái máy ảnh.

“Đồ đã mang tới rồi, thưa ngài.”

“Được rồi, cũng không tệ, đi nghỉ ngơi đi.”

“Được, thưa ngài.”

Chờ cho tới khi tiếng ken két rỉ sét do ma sát kia khuất dần, Vương Hủ mới chỉ hai món đồ trên bàn, nói: “Chẳng lẽ cái máy ảnh này có thể thao túng tương lai, các kiểu con đà điểu?”

“Dĩ nhiên không phải.”

Vưu tiên sinh xua tay một cái, giống như phủ nhận: “Thật ra thì để xem bói, tất cả đều dựa vào những từ giấy này.”

“Hả?” Vương Hủ ngạc nhiên, tỏ ý để lão tiếp tục nói.

“Những tờ giấy này giống như giấy nhớ mà Thượng Đế dán lên tủ lạnh vậy.” Vưu tiên sinh cầm máy ảnh lên, vừa chụp một tờ giấy vừa nói: “Hãy cho thấy người mạnh nhất nhân gian giới.”

Lão nhấn nút chụp, sau khi đèn flash lóe lên ánh sáng, trên tờ giấy A4 màu trắng cũng dần xuất hiện một hình ảnh màu đen trắng.

“Cái tên này hình như là Lục Khôn...” Vương Hủ quả thật biết người trên giấy, hỏi lại: “Hắn là người mạnh nhất?”

Vưu tiên sinh nói: “A...Vậy đúng là hắn rồi. Qua mấy năm rồi vẫn không đổi sao.”

Lão nói sang chuyện khác: “Vừa rồi chẳng qua chỉ là thử một chút cho ngươi biết, khiến ngươi an tâm, tránh ngươi bảo ta xem bói bậy bạ, sau đó làm mấy chuyện đáng sợ như lúc nãy.”

Vương Hủ đáp: “ Ừ, đúng rồi, tại sao hình dạng của Lục Khôn trên giấy... Nhìn có vẻ... Nói như thế nào nhỉ, sao lại đáng sợ thế...”

“Bởi vì đây là máy ảnh của Hitchcock (3).” Vưu tiên sinh chỉ chỉ cái máy ảnh trên tay mình: “Đây chính là vật đi cùng với đạo diễn nổi tiếng đó, ta rất vất vả mới kiếm được đấy.”

Vương Hủ hỏi: “Hả? Vậy nếu ta dùng máy ảnh của Trần Quán Hy đại ca (4), lúc chụp thì hình ảnh sẽ thế nào?”

Khóe miệng Vưu tiên sinh dường như giật giật hai cái: “Cái này ta chưa từng thử, nhưng đồ dùng để xem bói thì không có giới hạn. Ban đầu là dùng bút lông của Shakespeare; sau đó còn dùng cả máy đánh chữ của Sylvia Plath (5). Trên thực tế, ngươi có thể không biết, Bill Gates còn sử dụng cả Macbook...”

Sau một hồi nói nhảm, lão cầm lấy tờ giấy thứ hai, để lên bàn: “Tóm lại, ta lấy được rất nhiều vật thú vị, nhưng chủ yếu để xem bói phải dựa vào những tờ giấy này.”

Lão giơ máy ảnh lên trước Vương Hủ, nói: “Hãy cho ta biết người yêu của Vương Hủ trước mặt ta – Thượng Linh Tuyết đang ở đâu.”

Đèn flash lại lóe lên ánh sáng kì dị, trên giấy dần xuất hiện những hình ảnh màu đen trắng, cũng đầy vẻ đáng sợ.

Khung cảnh hiện ra rõ ràng hơn: Trên bầu trời có cả mặt trăng và mặt trời đang nhô cao, trong không khí phảng phất như có một làn sương mù bao phủ, vô số bóng trắng vây quanh một cái thành trì cực lớn, cả tòa thành dường như vô cùng kiên cố, khiến người ta chẳng hề có cảm giác hùng tráng, mà dường như tự nó tỏa ra thứ khí tức lạnh như băng.

Vương Hủ hỏi: “Đây là đâu?”

Vưu tiên sinh đáp: “Nơi này trước đây ta cũng đã từng thấy trong quá khứ, qua mấy trăm năm rồi cũng không có nhiều thay đổi.”

Ánh mắt lão nhìn chòng chọc Vương Hủ, lên tiếng: “Ngươi thực sự muốn tới đó tìm cô ta?”

Vương Hủ cười, hỏi vặn lại: “Phì... Đã tới tận đây rồi, ngươi nói sao?”

Vưu tiên sinh thu hồi cái điệu cười cợt nhả, nghiêm túc nói: “Âm Dương giới, tổ chức của Mặc Lĩnh — Hoàng Thiên Thành.”

......

Cùng lúc đó, bên ngoài Hoàng Thiên Thành.

Trong rừng đào tràn ngập một vùng chướng khí, một bóng người đang dựa vào thân đào, dường như đang chờ đợi.

Hoàng Du từ phía ngoài rừng đào chậm rãi đi tới: “Ta tới chậm sao?”

Cừu Vũ vẫn dựa vào thân cây: “Không muộn, chẳng qua là ta tới sớm thôi.”

Hoàng Du nói: “Sau sự kiện Triệu Ma Trận, chúng ta cũng đã mấy tháng không gặp rồi.”

Cừu Vũ hừ lạnh một tiếng: “Ta bây giờ nên gọi ngươi là Thẩm tứ đường chủ, hay là Đô Thị Vương đây?”

Hoàng Du cười nói: “Hiện giờ là địch nhân, ngươi có thể gọi thẳng họ tên, hoặc đặt cho ta một cái biệt danh khó nghe cũng không có vấn đề gì.”

“Hoàng Du, ban đầu ngươi bảo ta dùng khổ nhục kế, còn thay ta giải hòa với Chu gia. Khi đó ta vốn tưởng rằng mình đã thiếu ngươi một nhân tình, nhưng sau đó ta mới hiểu, ngươi khiến ta tổn thương còn có thâm ý khác, cũng khiến ta bị kiềm chân ở Triệu Ma Trận. Quả là một hòn đá ném hai chim, đúng là diệu kế nhỉ.” Trong giọng Cừu Vũ rõ ràng có chút không vui.

Hoàng Du cũng không để ý: “Ngươi muốn nói ta lòng dạ thâm trầm, mưu tính ác độc sao? Ha ha, hay bởi vì chỉ đánh ngang tay với Ninh Thiên Đức, nên giận cá chém thớt, đánh lên người ta?”

Trong ánh mắt Hoàng Du ánh lên một tia giảo hoạt: “Hay là... khi đó ngươi bị một tên cần dao giải phẫu dọa cho đái ra quần, nên mượn cớ...”

Biểu tình Cừu Vũ thay đổi vài lần, nhưng sau vài giây hắn lại cười lớn: “Ha ha ha! Tốt, khá lắm Hoàng Du, bổn đại gia mấy cái lý do ta muốn dùng đều bị ngươi nói thẳng ra rồi. Sớm biết như thế, chẳng cần tốn thời gian tranh miệng lưỡi với ngươi nữa. Xem chừng phải đánh nát cái miệng ngươi đã, rồi nói sau!”

Hoàng Du cũng cười nói: “Đánh thì không cần, ta thừa nhận, ngày hôm nay ta đã không phải đối thủ của Cừu phó đường chủ rồi.”

“Hả? Cũng thay đổi xưng hô rồi? Ngươi dường như cũng biết rất nhiều chuyện nhỉ.”

“Mấy ngày trước đó ta đặt chân tới Âm Dương giới, có điều tra một số tin tức...'Chủ nhân' thần bí của Mặc Lĩnh, đã qua cả trăm năm không ai biết rõ tên tuổi, cũng không rõ tại sao gần đây đã trở lại, chủ trì đại cục.

Phế đi năm đường, chỉ còn một đường. Lại tùy tiện diệt hồn của cao thủ như Chung Thanh Dương, lập Hồng Vũ là Tổng đường chủ, ngươi thì trở thành Phó đường chủ. Tưởng rằng lần công đó của đám quỷ tướng có thể tăng lên thực lực của ba đại thế lực, nhưng bây giờ mới rõ, chỉ cần có 'nàng' trấn giữ. Mặc Lĩnh vẫn là mạnh nhất...”

Cừu Vũ nói: “Cũng khá rõ ràng rồi, nhưng mà, thủ lĩnh của chúng ta cũng không có ý 'trấn giữ ', trên cơ bản mà nói, nàng vẫn còn là một 'người'. Ta có cảm giác, nàng sẽ không ở Âm Dương giới quá lâu.”

“Thượng Linh Tuyết rời đi không phải tốt hơn sao?” Hoàng Du bỗng nhiên dùng giọng hài hước: “Vậy cũng chỉ còn lại ngươi và Hồng Vũ rồi...”

Cừu Vũ nghe vậy lập tức cả kinh, nhưng vẫn trả lời: “Ngươi đang nói gì! Ta không hiểu!”

“Ha Ha... Ta là người làm tình báo, ngươi cũng không cần giả ngu với ta, có ích gì sao?”

Hoàng Du nói tiếp: “Cừu Vũ, ngươi đã từng là một du hồn không thuộc về thế lực nào, cho tới bây giờ trở thành Phó đường chủ của Mặc Lĩnh, cuối cùng cũng chỉ có một lý do. Mà động lực để ngươi ngày càng trở nên mạnh mẽ, cũng chỉ có một.”

“Hắc... Thái độ giống như cái gì cũng biết của ngươi lúc này, khiến người ta khó chịu tới cực điểm!” Nhìn biểu tình của Cừu Vũ lúc này, giống như sắp động thủ tới nơi rồi.

Hoàng Du vẫn không vội vã nói: “Ài, đừng kích động mà, hôm nay chẳng qua ta muốn cùng bạn cũ lên tiếng chào hỏi mà thôi, muốn đánh, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.”

“Thế thì ngươi đang có âm mưu gì?”

Hoàng Du khoát tay một cái: “Chẳng qua ta tới nói cho ngươi, lần này ta đến Âm Dương giới làm một số chuyện, không có bất kỳ xung đột gì với Mặc Lĩnh cả, xin Phó đường chủ nương tay, không cần phải tạo thêm phiền toái cho ta.”

Cừu Vũ cười nhạt, hắn xoay người: “Ngươi từ từ chơi đi, chỉ cần ở trong phạm vi thế lực của Mặc Lĩnh, thậm chí trong khu vực trung lập, ta cũng có thể bảo đảm không có thủ hạ tới quấy rầy ngươi, cũng coi như là báo đáp nhân tình.”

Hắn đi về phía xa, nói một câu cuối cùng: “Nhưng khi ta và ngươi gặp nhau lần nữa, chỉ có sinh tử, thắng bại.”

(1) Tin Man: nhân vật người thiếc trong bộ phim cùng tên

(2) sư tử sợ hãi, người rơm, người thiếc là nhân vật đồng hành với cô bé Dorothy trong truyện Phù thủy xứ OZ

(3)Hitchcok: Đạo diễn nổi tiếng thế giới với lối quay phim kinh dị

(4)Trần Quán Hy: Nhân vật phát tán ảnh nóng chấn động Hongkong

(5)Sylvia Plath: Nhà thơ người Mỹ nổi tiếng với thể loại “thơ xưng tội”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.