Quỷ Hoan Quỷ Ái

Chương 18: Chương 18




Tống Đạm Bạc suy nghĩ đến tửu lượng không được tốt của Hà Du Nhiên, uống rượu vang cũng không có vấn đề chứ? Hẳn là sẽ không lại say lên mà nhiệt huyết trình diễn chương trình tự thoát quần áo. Ai ngờ, sau khi qua ba lượt rượu, Hà Du Nhiên lại trình diễn một chương trình mới. Người đối diện vừa rồi còn khanh khách cười đấy, lúc này đột nhiên bắt đầu rơi nước mắt. Tống Đạm Bạc xoa xoa mắt, xác nhận không phải là mình say rượu mà hoa mắt, “Ách, Tiểu Hà, cậu đang khóc hả? Đây chính là mừng đến phát khóc trong truyền thuyết ư?” “Tống ca~~” “Cậu làm sao vậy?” “Tống ca, trước đây anh có bạn trai phải không?” Tống Đạm Bạc nghĩ thầm, mẹ nó, tâm tình của tiểu tử này so với chuyển kênh ti vi tốc độ còn nhanh hơn, mới vừa rồi còn là đầu sỏ trêu ngươi, lúc này liền lập tức chuyển thành chương trình tình cảm kích động.

Tống Đạm Bạc nhất thời không phải ứng lại kịp, không hề trả lời. “Tống ca ~~ trả lời em nhanh a ~~” “Ách…” Tống Đạm Bạc thật hết cách rồi, đối diện với một tiểu mỹ nam thời điểm mỗi lần làm nũng bán manh, anh đều là không thể không đáp ứng. Đôi mắt xinh đẹp đen láy kia mang theo chút nước, mỗi một lần chớp mắt đều như trăm hoa đua nở hết sức mỹ miều, đủ loại phong tình.

“Ách, trước khi tôi trả lời, cậu thế nào cũng phải nói cho tôi biết, tại sao lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này hả?” “Em hôm qua gặp đồng học ở trường cảnh sát, tán gẫu với nhau mới biết trước đây đối tượng cậu ta đơn độc yêu mến chính là em. Ôi, nói chung, chuyện cũ chua xót rồi.” “Vì thế nên cậu hôm qua mới mang một bộ dáng hồn bay phách lạc đó hả? Còn nói cái gì mà ghét nhất chính mình?” “Đúng vậy a, em thật sự rất ước ao có thể yêu mến người khác phái, sinh hoạt như bình thường, đi trên con đường bình thường, được tất cả mọi người chúc phúc.”

Tống Đạm Bạc nghiêm túc nhìn cậu, nói: “Mỗi người đều tồn tại giá trị và ý nghĩa của bản thân, đặc biệt bản thân phải hiểu rõ được giá trị của chính mình, cứ sống đúng với bản thân mình, đây là những giá trị nhân sinh của những người đồng tính như chúng ta. Mặc dù không được người khác tán đồng, nhưng điều đó có quan trọng không?” “Em chính là chỉ muốn làm một người bình thường, sống một cuộc sống yên tĩnh, em không cần bất luận người nào quan tâm đến. Bản thân chỉ muốn bó chặt trong một góc tối, em không muốn bất kì người nào cảm thấy phản cảm, cảm thấy chán ghét em, em mong muốn bọn họ không nhìn đến em. Thế nhưng bọn họ chính là không chịu buông tha cho em, bọn họ chính là chán ghét em, để ý đến em, công khai khiêu khích em.”

“Cậu không cần để ý đến, thật sự không cần. Có thể những người đồng tính như chúng ta đây là những người đặc biệt, trời sinh khiến người khác đặc biệt để ý đến. Những thái độ kì thị cùng khiêu khích của người khác đối với cậu cũng chỉ là mây khói phù vân, cậu nếu không cách nào thay đổi được, thì cứ coi như bọn họ không tồn tại là được rồi. Ở trên thế gian này, có rất nhiều thứ không được như ý, một là học cách chấp nhận hai là đừng quan tâm đến, nếu không cậu cứ như vậy sẽ lại tự tìm muộn phiền về bản thân. Có lúc cậu phải học cách tự mình đứng dậy.” Cả hai chìm trong im lặng chốc lát. Tống Đạm Bạc không biết Hà Du Nhiên có tiếp thu những gì anh nói không, chỉ thấy Hà Du Nhiên cúi đầu cắn cắn đôi môi nhỏ của cậu, hàng mi dài che dấu tâm tư đáy lòng cậu.

“Tống ca, có thể nói cho em biết chuyện tình của anh không?” “Có thể, cậu và tôi không có gì là không thể nói. Tôi năm nay 30 tuổi, nếu là nói không có một hai mối tình ghi lòng tạc dạ, vậy nhất định là nói dối. Chỉ là đến khi kết thúc, người cũng đi hết, cuối cùng để lại mình tôi cô đơn, bồi hồi ở thế giới lạnh lùng này. Mối tình đầu của tôi, chính là vào lúc tôi 18 tuổi, mới vào trường cảnh sát tỉnh thành. Tôi ngày đó cũng là trong lúc vô tình mà lưu ý đến cậu ta, cậu ta ở trên thao trường chơi bóng rổ, khuôn mặt chính là vũ khí giết người của cậu ta, một thân cơ thịt săn chắc. Trên khóe miệng luôn hiện hữu nụ cười vô cùng tự tin.”

“Trong suốt một tuần sau đó tôi luôn dõi theo cậu ta ở trên thao trường chơi bóng rổ hoặc làm huấn luyện thân thể, bóng người kiên định bồng bềnh của cậu ta luôn luôn ở vị trí tiên phong. Mỗi lần nhìn thấy bóng người ấy, tôi tựa như hưng phấn đến cực điểm mà quên hết tất cả. Mãi đến tận ngày ấy, lớp bọn tôi cùng bọn họ đấu giao hữu, tôi có cơ hội cùng cậu ta trong trận bóng rổ mà tranh cao thấp một hồi. Thi đấu kết thúc, mang tâm tình thấp thỏm trong lòng hướng cậu ta đi tới, tôi đưa tay ra đối với cậu ta nói, ‘Xin chào, tôi tên Tống Đạm Bạc. Để ý đến cậu đã lâu.’ thời điểm tôi lên tiếng tâm trạng cực kì căng thẳng, tim đập như đánh trống.”

“Cậu ta mỉm cười cũng đưa tay ra, đó thật sự là nụ cười đẹp nhất trên thế giới này, tôi trong nháy mắt mê mẩn rơi vào trong đó, cậu ta nói với tôi: ‘Xin chào, tôi tên Hạ Kiệt. Tôi biết cậu, cậu không phải mỗi ngày đều ngồi bên cạnh đám con gái mê trai đẹp mà nhìn tôi chơi bóng rổ ư, rất nhiều lần tôi thấy cậu nhìn tôi chơi, nước miếng chảy đầy đất’. ‘A? Nguyên lai cậu coi tôi là biến thái?’ ‘Ha ha, thật không may, tôi cũng là biến thái.’ Tôi lập tức minh bạch ý của cậu ta. Sau đó chúng tôi làm anh em, sau đó lại trở thành người yêu của nhau. Đáng tiếc sau khi tốt nghiệp cậu ta không chịu nổi áp lực của gia đình, cùng một người con gái cậu ta không hề yêu mà kết hôn, sau đó còn có con. Cậu ta sau đó nói cho tôi biết, hôn nhân của cậu ta không hề hạnh phúc chút nào. Cậu ta khâm phục dũng khí của tôi, dũng cảm đứng vững trước áp lực, sống như chính bản thân muốn. Sau đó tôi cũng có thêm hai người bạn trai, nhưng chung quy đến cuối vẫn là hai chữ ly biệt.”

“Tống ca, em rất hâm mộ anh. Em tin rằng khoảng thời anh cô quạnh, anh vẫn còn có thể dùng những hồi ức tốt đẹp mà mình đã từng có xoa dịu nội tâm tĩnh mịch. Còn em, một tia hồi ức tốt đẹp cũng đều không hề có, trong lòng tất cả đều là nỗi đau. ‘Tình yêu chân thành không ai hiểu.’ ‘Mà đau lòng nhất chính là mèo khen mèo dài đuôi.’ Em cũng là lấy chân tình để trả, nhưng không một ai quý trọng chân tình của em. Em cũng là người, lòng cũng sẽ đau. Em mỗi lần nhìn thấy đối tượng yêu mến đơn phương cũng sẽ căng thẳng kích động, trong lòng không yên. Nếu như ngày nào đó không gặp được hắn ta, em chắc chắn tâm tình sẽ ủ rũ. Cho dù không thể nói chuyện với hắn, cho dù là chỉ có thể nhìn hắn từ xa, em cũng đã mãn nguyện rồi.”

“Hắn ta cũng nắm giữ nụ cười đẹp nhất thế giới này, nụ cười như hoa này thế nhưng không có vì em mà nở ra. Hắn trốn em, giống như chạy trốn kẻ thù. Nếu như ngày nào hắn nói với em một câu, em có thể cao hứng rất nhiều ngày. Sau đó hắn ta tìm em hỗ trợ, bởi vì hắn biết em nhất định sẽ toàn tâm toàn ý mà giúp hắn, mặc dù bản thân hiểu rõ hắn chỉ là lợi dụng. Đáng tiếc cho dù hắn có lợi dụng, bản thân còn là như vậy mà hài lòng, bởi vì có thể cùng hắn tiếp xúc. Ở trong lòng hắn, em chính là một kẻ ngu ngốc, một đứa ngu tùy hắn bài bố. Sau đó, hắn chết, chết bởi tai nạn giao thông. Hắn cũng không hề mang theo tình yêu của em dành cho hắn đi đến thiên đường. Em cuối cùng hy vọng hắn một ngày nào đó nghĩ thông suốt, chân tâm nguyện ý cùng em bên nhau, nhưng chính là em chung quy không hề đợi được đến ngày đó.”

———-

Như thế nào là bình thường

Như thế nào là khác biệt

Tình yêu rốt cuộc là gì… Lại khiến con người ta chấp niệm sâu như thế….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.