Hôm nay là thứ hai, những cảnh lực được tỉnh điều đi đã đến thành phố,vì thế lực lượng công an thành phố tổ chức một cuộc hội nghị để trình bày vụ án cùng an bài cảnh lực. Đội trưởng đội trinh sát hình sự Tống Đạm Bạc chủ trì hội nghị, trưởng cục công an dự họp hội nghị. Sau khi hội nghị, hết thảy cảnh lực triển khai điều tra tìm kiếm những đoàn thể tụ hội tư nhân trong thành phố.
Đêm nay sau khi tan tầm, Tống Đạm Bạc lái xe cùng Hà Du Nhiên về nhà. Phía trước đèn đỏ sáng, Tống Đạm Bạc phanh xe đứng ở ngã tư đường. Anh nhìn qua cửa sổ của xe, nhìn thấy trên lối đi bộ một người thanh niên đang hướng bên này vẫy tay. “Tiểu Du, em quen biết người đang vẫy tay kia sao? Anh không hề quen biết cậu ta.” Hà Du Nhiên hướng ven đường nhìn tới, một thanh niên cùng Hà Du Nhiên chênh lệch không nhiều đang cười tươi hướng bọn họ vẫy tay, Hà Du Nhiên đối với vấn đề của Tống Đạm Bạc không tỏ rõ ý kiến.
Thanh niên hướng đến phía xe bên này đi tới. Tống Đạm Bạc ấn nút đem cửa sổ xe mở ra, người thanh niên lên tiếng: “Du Nhiên, đã lâu không gặp, nhớ tôi không?” Thanh niên đưa tay vỗ vỗ vai Hà Du Nhiên, rất là nhiệt tình, nhưng Hà Du Nhiên lại mang vẻ mặt rất hờ hững. “Cậu là bằng hữu của Tiểu Du? Mau lên xe, đợi lát nữa đèn sẽ đổi a.” Thanh niên kia lên xe ngồi ở ghế sau, vô cùng kích động. “Chào anh a đại thúc, em là bạn thân của Hà Du Nhiên, tên là Trần Tịch.” Người thanh niên này giọng rất lớn, tốc độ nói chuyện rất nhanh, có cảm giác cảm xúc rất mãnh liệt. Tống Đạm Bạc ở trên gương phía trước mặt nhìn cậu, cười nói: “Ha ha, tôi đã là đại thúc rồi sao?” “Ách, thật ngại, ca ca, phải xưng hô anh như thế nào a?” “Không dám không dám, tôi họ Tống, gọi tôi Tống ca đi. Tôi là đội trưởng của Tiểu Du, bây giờ cùng Tiểu Du ở cùng nhau.” “Nha, cảm ơn Tống ca đã chăm sóc Hà Du Nhiên.” “Cậu cùng Tiểu Du muốn đi đến chỗ trọ nói chuyện, hay là đến quán cơm nói chuyện đây?” “Du Nhiên, cậu nói xem? Cậu sau lần này thấy tôi lại lạnh lùng vậy a? Ăn Tết năm nay cậu còn cùng tôi uống rượu suốt đêm, cậu lúc đó nhiệt tình như lửa.” “Tống ca, chúng ta trực tiếp về nhà đi. Có thể chứ, Trần Tịch?” “Ừ, tôi sao cũng được.” Đêm đó Hà Du Nhiên rất ít lời, mà Trần Tịch cùng Tống Đạm Bạc tán gẫu đến khí thế hừng hực.
Ngày hôm sau, rất muộn Tống Đạm Bạc cùng với Hà Du Nhiên mới về nhà, vừa về đến anh liền nhận được tin nhắn, là của Trần Tịch. Tin nhắn viết: xin mời Tống ca đến quán cơm XX tìm em, em có chuyện quan trọng muốn cho anh biết, làm ơn hãy giấu Du Nhiên. Tống Đạm Bạc nhún nhún vai, nghĩ thầm chuyện gì a, còn không cho mình nói với Tiểu Du. Tiểu Du là bạn trai đáng yêu của nhà tôi, cậu đáng là gì a, tối hôm qua mới nhận thức. Thế nhưng đối phương nếu đã nó như vậy, tự nhiên có lí do của cậu ta. Tống Đạm Bạc chuẩn bị đi. “Tiểu Du, có một đội viên nói bên trong cục có chút tình huống khẩn cấp, anh phải đi đến xử lí một hồi. Em ngủ trước đi, không cần chờ anh.” “Tống ca, hiện tại đã muộn như thế rồi, sáng mai có thể đi được không?” “Việc này không thể chậm trễ được, thật xin lỗi a, Tiểu Du.” “Được rồi, anh trên đường cẩn thận.” “Cảm ơn a, tiểu yêu tinh. Mua” Tống Đạm Bạc đi tới hôn tạm biệt Hà Du Nhiên.
Tống Đạm Bạc đi đến quán cơm, Trần Tịch hướng anh vẫy tay. Tống Đạm Bạc vừa mới vào ngồi, Trần Tịch câu nói đầu tiên liền dọa anh nhảy dựng, “Tống ca, là ba mẹ của Hà Du Nhiên kêu em tới tìm anh.” “Cậu nói cái gì?” “Ngày hôm qua em không phải là trùng hợp gặp được Hà Du Nhiên, em đang định chuẩn bị gọi điện cho cậu ấy, kết quả ở trên đường liền thấy hai người.” Trần Tịch lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại nhà Hà Du Nhiên. “Chào chú, con là Trần Tịch đây. Vâng, chú cùng Tống ca nói chuyện đi ạ.” “Tống ca, anh nhận điện thoại này.” Tống Đạm Bạc cầm lấy điện thoại di động, trong điện thoại thanh âm Hà phó phòng tìm đến: “Đạm Bạc, tôi là lão Hà đây. Đợi lát nữa Trần Tịch sẽ nói cho cậu biết chuyện tôi và phu nhân muốn nói với cậu.”