Quỷ Hoan Quỷ Ái

Chương 7: Chương 7




Tối hôm đó, Tống Đạm Bạc tâm trạng u ám lại nhận được một cú điện thoại, người gọi điện đến là lão cục trưởng trước đây của Tống Đạm Bạc, bây giờ đã được thăng chức thành phó giám đốc công an tỉnh. Lão cục trưởng nói với anh, tiểu tử của lão năm nay 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp chính quy chuyên ngành trinh sát hình sự, đã thông qua cuộc thi viết phỏng vấn công chức cùng thể lực, ngày mai chính thức trở thành người một nhà với đội trinh sát hình sự thuộc cục công an của Tống Đạm Bạc bọn họ. Lão cục trưởng tín nhiệm nhất chính là Tống Đạm Bạc tuổi trẻ tài cao vừa tròn 30 anh , hi vọng Tống Đạm Bạc có thể chỉ dẫn trợ giúp tiểu tử của mình. Tống Đạm Bạc liên tục vâng vâng dạ dạ, lần nữa anh cũng cảm ơn lão lãnh đạo có ơn tri ngộ ngày xưa đã quan tâm giúp đỡ.

Ngày hôm sau đi làm, Tống Đạm Bạc lần đầu gặp được Hà Du Nhiên (bé thụ lên sàn :3). Hà Du Nhiên trên người mặc cảnh phục, là một thanh niên khỏe khoắn rực rỡ như ánh mặt trời, dáng người có chút gầy nhưng rắn rỏi, một đôi mắt to vừa sáng vừa tròn, lấp lánh bên trong một tia lão luyện hiếm thấy ở người trẻ tuổi, con ngươi ẩn chứa ý cười cùng thân thiện, còn tỏa ra ánh sáng tự tin. Một thanh niên khỏe mạnh đến như vậy, nhưng sắc mặt lại trắng bệch đến khoa trương, phải dùng từ trắng xám để mà hình dung. Hà Du Nhiên cùng Tống Đạm Bạc và mọi người trong đội trinh sát hình sự bắt đầu giới thiệu chào hỏi lẫn nhau, y không bắt tay với người khác, mà vô cùng lễ phép đối với tất cả mọi người đều cúi đầu.Tống Đạm Bạc nhìn thấy ánh mắt, vẻ mặt cùng hành động đối đãi với mọi người của Hà Du Nhiên, liền biết đây là một hảo hài tử thông minh linh hoạt, là một hạt giống tốt để đào tạo, quả không hổ danh là tiểu nhi tử của Hà cục trưởng, từ nhỏ đã lớn lên bên người Hà cục trưởng, nhất định là mưa dầm thấm đất, hổ phụ sinh hổ tử.

Sự xuất hiện của Hà Du Nhiên khiến cho không khí u ám của đội trinh sát hình sự mấy ngày tan biến hẳn, còn xuất hiện một tia vui sướng. Buổi tối, mọi người mở tiệc chào đón Hà Du Nhiên, tất cả đều thề không say không về. Chờ cho mọi người say say tỉnh tỉnh mà đón xe về, nhiệm vụ đưa Hà Du Nhiên về nhà tất nhiên giao cho Tống Đạm Bạc. Tống Đạm Bạc sinh sống trong một thành phố lớn thứ hai của tỉnh, từ sau khi Hà cục trưởng được bổ nhiệm thăng chức thành phó giám đốc công an tỉnh , nhà của Hà Du Nhiên liền được chuyển đến trong tỉnh thành, chính vì vậy bản thân cậu phải thuê nhà trọ mà sinh sống. Hà cục trưởng quyết định để tiểu nhi tử nhà mình tự thân vận động, mà không hề có ý định đem y giữ ở bên mình, hơn nữa còn có Tống Đạm Bạc giúp đỡ chỉ bảo, tiểu nhi tử có thể cấp tốc trưởng thành.

Sau khi cùng mọi người tạm biệt, Tống Đạm Bạc hỏi địa chỉ trọ của Hà Du Nhiên. Hà Du Nhiên nói, cậu ở phía đông thành phố, cách phía tây bọn họ khá xa, hiện tại cũng đã muộn thế này, không thể phiền phức mà để đội trưởng đưa cậu về, nếu không phiền có thể để cậu ngủ nhờ ở nhà đội trưởng đi. Tống Đạm Bạc đương nhiên không thể từ chối, vì thế mang Hà Du Nhiên về nhà. Vừa mới bước vào nhà, Hà Du Nhiên loạng choạng chạy vào toilet đem tất cả đồ ăn cùng thức uống ngày hôm nay mà nôn hết ra ngoài. Tống Đạm Bạc vội vàng chạy đến nhà bếp rót nước cho cậu. Sau khi ra khỏi toilet, Hà Du Nhiên hướng Tống Đạm Bạc luôn miệng nói cảm ơn, lại bảo thật ngại khi để đội trưởng chăm sóc cậu. Tống Đạm Bạc vội vàng đáp lại, Hà cục trưởng lúc trước đối với anh có ơn tri ngộ, anh tương lai chăm sóc Hà Du Nhiên là điều nên làm.

Hà Du Nhiên đi tắm trước, Tống Đạm Bạc sau khi tìm cho cậu một cái áo ngủ, lại lấy chăn gối sắp xếp chỗ ngủ cho cậu. Lúc Hà Du Nhiên từ buồng tắm đi ra, Tống Đạm Bạc cũng đã sắp xếp chỗ nằm xong, đang ngồi trên sô pha xem ti vi chờ Hà Du Nhiên. Hà Du Nhiên lên tiếng rằng cậu đã tắm xong. Tống Đạm Bạc ngẩng đầu nhìn, gật gù cười, tâm trạng căng thẳng. Cậu mặc áo ngủ của anh, làn da bởi vì mới tắm xong mà trắng nõn ửng hồng, không hề nhìn thấy sắc mặt tái nhợt khi trước, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, đôi môi dày hồng hào, chiếc cổ thon nhỏ trắng mịn, xương quai xanh ẩn hiện, cơ thể rắn chắc lấp ló dưới lớp áo ngủ, đôi chân thon dài cũng ẩn hiện bên dưới. Tống Đạm Bạc nhìn đến sững người, Hà Du Nhiên cười hỏi: “Đội trưởng, làm sao vậy?”. Tống Đạm Bạc vội lấy lại tinh thần, cảm thấy vừa rồi có chút thất thố, vội vàng lên tiếng, ngày hôm nay mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.

Tống Đạm Bạc ở trong bồn tắm, nghĩ đến vừa nãy Hà Du Nhiên mới tắm xong ở đây, tựa hồ cảm thấy mùi hương của Hà Du Nhiên vẫn không hề tản đi, cẩn thận ngửi một cái, dường như thật sự có thể ngửi thấy chút mùi hương, anh cảm thấy mùi hương trên người Hà Du Nhiên có chút hiếm thấy (lại mùi hương hiếm thấy =3=). Nửa đêm, Tống Đạm Bạc mơ mơ màng màng trong giấc ngủ, đột nhiên cảm giác Hà Du Nhiên đứng bên cạnh anh, sau đó lại đột nhiên biến mất. Anh vẫn còn chút buồn ngủ, mông lung mở mắt, trước mắt một màu đen kịt, ai cũng không có.

Sáng hôm sau, Tống Đạm Bạc dậy sớm làm điểm tâm, Hà Du Nhiên khen đội trưởng tay nghề nấu ăn rất tuyệt. Thế nhưng Hà Dù Nhiên vừa mới ăn xong, bụng lại bắt đầu cồn cào buồn nôn, chạy vào toilet nôn sạch những thứ vừa mới ăn. Hà Du Nhiên quay trở lại phòng ăn rối rít xin lỗi Tống Đạm Bạc, có lẽ bản thân vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, nên thân thể có chút không thoải mái.

Tống Đạm Bạc lái xe cùng Hà Du Nhiên đi đến cục cảnh sát, ngày hôm nay cậu chính thức làm việc. Tống Đạm Bạc đem hồ sơ của ba án tử trước đó đưa cho Hà Du Nhiên xem . Cậu xem rất chăm chú, một bên vừa hỏi, một bên lại không ngừng ghi chép. Tối hôm đó, Tống Đạm Bạc và Hà Du Nhiên đi về cùng nhau, sau khi nghe Hà Du Nhiên nói địa chỉ nhà của cậu ở phía đông thành phố, Tống Đạm Bạc liền đưa cậu về nhà.

Tống Đạm Bạc đưa Hà Du Nhiên về đến nhà, nhìn cậu mở cửa bước vào mới quay xe rời đi. Đây là một tòa nhà dân kiểu cổ xưa, cánh cửa cũng là không dùng khóa khóa mà chỉ là một thanh ngang chắn ngang qua cánh cửa màu đỏ. Hà Du Nhiên đi vào hành lang, đợi đến khi chắc chắn Tống Đạm Bạc đã lái xe rời đi. Cậu không hề lên lầu, trái lại bước ra khỏi cửa, nhìn Tống Đạm Bạc đã đi xa, nụ cười thân thiện thường trực trên khuôn mặt không còn thấy bóng dáng, ngược lại lộ ra một tia cười khẩy châm chọc đắc ý. Hà Du Nhiên tự nhủ, xin lỗi, Tống cảnh quan, đây không phải nhà của tôi. Sau đó lại hướng đông mà đi, biến mất trong màn đêm. (ô đệch, đừng bảo tôi lọt nhầm hố nha, hoang mang rồi đó nha -_-)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.