Quỷ Hoàng Phi

Chương 29: Chương 29




Ánh trăng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ trên khuôn mặt lạnh lùng của hắc y nam tử trên mặt đất, gương mặt cứng rắn góc cạnh trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, còn tăng thêm vẻ xinh đẹp mị hoặc.

Lâm Lang gọi hai tiếng thấy hắn không trả lời liền ngồi dậy, thả hai chân xuống giường, hai tay nâng mặt ung dung nhìn người nào đó đang nhắm mắt ngủ say.

Thật ra Quân Thương cũng không ngủ, hiện giờ lại cảm nhận được tầm mắt nhu hòa của Lâm Lang, cảm giác thất bại liên tiếp trong mấy ngày qua của hắn thoáng tiêu tan đi rất nhiều!

Một đêm yên tĩnh, ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Lang phát hiện trong phòng đã không còn ai, nàng thì nằm gọn gàng trong chăn ngủ say sưa.

Lâm Lang dụi mắt đứng dậy, nghĩ mãi cũng không ra hôm qua mình bắt đầu ngủ như thế nào , chỉ còn nhớ nàng ngồi ở mép giường nhìn Quân Thương, mơ mơ hồ hồ vậy mà ngủ lúc nào cũng không hay.

Vẫn còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì cánh cửa vang lên tiếng "ken két" bị đẩy ra, Quân Thương bưng một chậu nước đi vào, đặt chậu nước lên trên bệ đỡ, hắn quay sang gọi Lâm Lang: "Đứng lên rửa mặt nào!" Nói xong liền cầm tấm khăn bông nhúng vào chậu nước thấm ướt, xoay người đưa cho nàng, "Nàng lau mặt trước đi!"

Lâm Lang nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khăn bông đang bốc ra hơi nóng trong tay Quân Thương thì nhất thời ngây ngẩn cả người. Từng khớp ngón tay của Quân Thương rất rõ ràng, tràn đầy sức lực, lúc này cầm chiếc khăn gấp gọn mềm mại kia, trông thực có chút buồn cười.

Quân Thương vốn là Vãng sinh Thành chủ, thân phận hiển nhiên vô cùng cao quý, hiện giờ lại đích thân phục vụ nàng rửa mặt. . . . . . trong lòng Lâm Lang thực không biết nên nói là đang có cảm giác gì!

Người đời đồn đại Vãng sinh Thành chủ không nói cười tùy tiện, không câu nệ lễ tiết, lãnh khốc vô tình, là một đại ma đầu, nhưng có lẽ cũng không thể tin hoàn toàn vào những lời đồn đại đó. Dù sao Vãng sinh Thành chủ cũng không tham gia vào những tranh đấu trên thế gian, độc lập tồn tại, không bị khống chế bởi thế lực của triều đình.

Nàng quan sát Quân Thương, hắn luôn toát ra khí thế vô cùng lãnh ngạo, nhưng hắn đối xử với nàng lại hết sức ôn nhu. Lâm Lang nghĩ, nếu nàng gặp hắn trước khi gả cho Triệu Tễ, thì có lẽ sẽ không cố chấp nhất định đòi phải gả cho Triệu Tễ bằng được như vậy, hay như cuộc sống sau này của nàng cũng không quá thảm đạm như thế, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là không gặp được.

Quân Thương thấy Lâm Lang nhìn chằm chằm vào tay mình thì hỏi "Sao thế?"

Lâm Lang lập tức hoàn hồn, lúng túng nắm lấy khăn bông xoay người lau mặt: "Không có gì! Ta tự mình làm là tốt rồi."

Quân Thương nhíu mày, từ chối cho ý kiến!

Lâm Lang lau mặt, lại dùng nước muối tinh súc súc miệng, sau đó Quân Thương bưng lên một đĩa gừng tím xay nhỏ, hắn gắp một miếng đút cho nàng. Ánh mắt Lâm Lang lóe lên, vội vàng há miệng nuốt nhanh xuống, xoay người không dám nhìn hắn.

Quân Thương để cái đĩa xuống, nhìn Lâm Lang gò má hồng hồng, không biết là do nước nóng hay là vì cái gì nữa. Sắc mặt đỏ hồng mềm mại, ánh mắt trong suốt đen nhánh, bộ dạng của Lâm Lang hiện giờ hết sức kiều mị động lòng người. Trái tim Quân Thương nhộn nhạo, cứ ngây dại như vậy mà nhìn nàng.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, sau đó là khuôn mặt hớn hở của tiểu nhị đang bưng thức ăn đi vào: "Thành chủ, phu nhân, mời hai vị dùng bữa!"

Nghe tiểu nhị gọi hai người như vậy, Lâm Lang đột nhiên chấn động, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn. Tiểu nhị kia lập tức trợn mắt, hai tay bụm miệng, khay thức ăn rơi loảng xoảng, mấy đĩa mỹ vị trên khay rơi tung tóe, nát bét nằm trên mặt đất!

"Mấy người có ý gì?" Lâm Lang bước đến gần tiểu nhị, con ngươi lạnh lùng quét qua một lượt quanh phòng. Màn cửa sổ là lụa Yên La cực mỏng, bàn ghế cùng đồ dùng cũng được làm bằng gỗ quý. Khắp nơi trong khách điếm này đều lộ ra quỷ dị, lại nhớ tới đêm qua, tiểu nhị kia cùng Quân Thương người tung kẻ hứng, lúc này Lâm Lang mới bừng tỉnh hiểu ra, cái gì mà thiên binh thiên tướng xuống bắt yêu quỷ, cái gì mà kiệu phu mượn xác hoàn hồn, tất cả đều là lừa gạt nàng ngủ lại chỗ này mà thôi!

Lâm Lang nhớ lại mọi chuyện, trong lòng giận dữ, uất ức dâng lên ào ào. Nàng hừ lạnh một tiếng, tiến lên níu lấy vành tai của tiểu nhị kia, vẩy một hơi vào mặt hắn, pháp thuật lập tức mất đi hiệu lực, lộ ra một gương mặt sáng choang.

"Phu nhân. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Tiểu Bạch khóc không ra nước mắt nhìn Lâm Lang.

Lâm Lang cười lạnh hai tiếng: "Thật là một mưu kế hay!"

Lâm Lang nghĩ mình bị hai người này liên thủ lừa gạt thì cảm thấy vô cùng khó chịu, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Quân Thương một cái rồi sập cửa đi ra ngoài!

Quân Thương từ đầu tới cuối vẫn không nói gì, lúc này thấy Lâm Lang rời đi, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua Tiểu Bạch, ngay sau đó chạy đuổi theo nàng!

Tiểu Bạch cũng chạy xuống theo, vừa ra ngoài đã đụng phải Tiểu Hắc đang vội vã đuổi tới, Tiểu Hắc hỏi hắn: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao phu nhân và Thành chủ đều chạy hết ra ngoài?"

Vẻ mặt Tiểu Bạch ai oán: "Chỉ tại ta, chỉ tại ta. . . . . . Chúng ta mau đuổi theo đi! Vừa đi ta vừa kể cho ngươi nghe."

Hai người nhanh chóng rời khỏi khách điếm lên xe ngựa, vội vã đuổi theo!

Lại nói, Lâm Lang ôm một bụng phẫn nộ chạy ra ngoài, nhưng trong lòng chợt cảm thấy mờ mịt lúng túng. Quay qua quay lại nàng vẫn không biết nên đi nơi nào, suy nghĩ một chút, liền quyết định đi theo con đường quay trở về Kinh thành.

Quân Thương giữ một khoảng cách không gần không xa đi theo phía sau nàng, chỉ là bộ mặt hắn tối sầm, im lặng không nói một lời nào!

Lâm Lang biết hắn ở đằng sau, cũng biết mình căn bản không thể cắt đuôi được hắn, cảm giác phẫn nộ khi bị thiết kế xen lẫn đủ loại vô lực quanh quẩn trong lòng —— điều này có thể trách ai đây? Là do nàng quá ngu ngốc, chưa từng nghĩ đến phải đề phòng Quân Thương. Nàng vốn nghĩ rằng người kiêu ngạo như hắn sẽ khinh thường dùng những thủ đoạn như vậy, nhưng rõ ràng nàng lại sai lầm rồi!

Đã từng là Tạ gia đại tiểu thư hết sức cao ngạo, khả năng nhìn người tinh tường tới cỡ nào, nhưng hiện giờ nàng lại liên tiếp để chính mình lâm vào những tình huống không khống chế nổi như vậy.

Lâm Lang đột nhiên lại nghĩ tới Triệu Tễ, trong lòng nàng phẫn hận mãnh liệt xen lẫn với cảm giác hiu quạnh cùng sự bất đắc dĩ đối với vận mệnh. . . . . . Nàng bất giác không nhìn thấy rõ con đường trước mắt của mình nữa, báo thù xong thì như thế nào? Khôi phục lại Tạ gia một lần nữa thì ra sao? Tóm lại cuộc đời nàng quả thực cực kỳ thất bại.

Quân Thương nhìn bóng dáng cô đơn của Lâm Lang ở phía trước, cũng biết hành động của mình là quá đáng, nhưng chẳng qua hắn chỉ là muốn cùng nàng tiếp xúc nhiều hơn một chút mà thôi. . . . . .

Nếu là lúc trước, cho dù có phát hiện ra mình bị thiết kế như vậy, Lang nhi tuyệt đối sẽ không phản ứng kịch liệt như thế này. Những năm gần đây phải chịu khổ sở ở chốn hồng trần bạc bẽo, Lang nhi của hắn đã không còn là nữ tử không rành việc đời, cả đời thụ hưởng vinh hoa tôn quý như trước kia nữa. Nàng ở nơi trần thế này đã phải chịu quá nhiều tổn thương, không chấp nhận chính mình bị người khác thiết kế, dù chỉ là chút mưu kế nhỏ không hề có ý xấu như đêm qua. Quân Thương tự trách mình, chẳng lẽ đây chính là kết quả mà mi muốn nhìn thấy sao?

Mặc kệ như thế nào, hắn cũng biết mình thực sự đã xúc phạm tới Lâm Lang, trong lòng dâng lên từng đợt áy náy. Hắn rất muốn nói lời xin lỗi, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nổi.

Từ xa xa truyền tới tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe lăn dồn dập trên mặt đất, Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc ngồi trên xe, sau lưng bụi đất mù mịt, trong thoáng chốc đã đuổi kịp hai người, sau đó cứ lặng lẽ từ từ giữ tốc độ đi ở đắng sau!

Vẻ mặt Tiểu Bạch tràn đầy hổ thẹn cùng lo lắng, lúng túng nhìn về phía Quân Thương: "Thành chủ, ngài và phu nhân lên xe đi!"

Quân Thương không để ý đến hắn, bước nhanh tới bắt kịp Lâm Lang hô: "Lang nhi. . . . . ."

Lâm Lang nghe thấy tiếng hắn gọi, tức giận trong lòng còn chưa tan, vẫn như cũ không quay đầu lại, bướng bỉnh đi thẳng về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.