Quỷ Hoàng Phi

Chương 31: Chương 31




Quân Thương cùng Lâm lang đều không nói chuyện nữa, không khí bên trong xe ngựa an tĩnh hòa thuận hơn bao giờ hết. Cùng với tiếng ngựa hí vang giòn giã, xe ngựa dừng ở trước cửa Thượng thư Phủ.

Tên thủ vệ giữ cửa vừa nhận ra ký hiệu của Vãng sinh Thành trên xe ngựa đã vội vàng chạy vào bên trong bẩm báo.

Tiểu Bạch Tiểu Hắc xoay người nhảy xuống xe, cung kính cúi đầu: "Bẩm Thành chủ. . . . . . Phu nhân, đến Thượng thư Phủ rồi !"

Trong xe ngựa, Quân Thương nghe thấy giọng nói của Tiểu Bạch Tiểu Hắc thì trong lòng khẽ động, nhanh như vậy đã tới rồi?

Lâm Lang cũng có chút sững sờ, đã đến rồi sao?

Quân Thương thấy Lâm Lang đột nhiên sững sờ, cho rằng là do Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc gọi nàng là phu nhân mới khiến nàng không vui, liền trầm giọng phân phó: "Về sau, các ngươi cứ gọi là tiểu thư đi!"

Hắn không đành lòng ép buộc Lâm Lang làm bất cứ chuyện gì, nếu nàng cảm thấy xưng hô kiểu này khiến nàng không thoải mái thì cứ đổi sang kiểu xưng hô khác là được —— dù có xưng hô như thế nào đi nữa thì vị trí của Lâm Lang trong lòng hắn vĩnh viễn đều không thay đổi!

Tiểu Hắc Tiểu Bạch đồng thanh hô tuân mệnh, tuy nhiên Quân Thương cùng Lâm Lang vẫn ngồi yên lặng, không ai có ý định xuống xe. Gió nhẹ nhàng thổi bay màn che, trong xe ngựa yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy rõ ràng, không khí có chút mập mờ khó hiểu.

Lại nói Lâm Lang nghe thấy lời phân phó của Quân Thương thì trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời, cứ quanh quẩn dây dưa đến khó chịu. Nhưng đây không phải là điều nàng vẫn muốn sao? Bắt đầu từ việc thay đổi cách xưng hô, sau đó hoàn toàn phủi sạch quan hệ với Quân Thương, về sau hai người trở thành những kẻ xa lạ. . . . . .

Trái tim Lâm Lang đột nhiên trở nên căng thẳng, trong thoáng chốc nàng sợ mình lại tiếp tục suy nghĩ lung tung cái gì đó, liền húng hắng một tiếng phá vỡ không khí yên tĩnh trong xe; sau đó nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu, vén rèm lên từ trên xe ngựa nhảy xuống!

Đúng lúc Lâm Lang ngẩng đầu lên đã thấy một nhóm người chạy ra đứng chờ ở trước cửa lớn Diệp phủ. Diệp Thượng thư dẫn đầu bước tới, ở ngay đằng sau là Tô phu nhân đã mấy ngày không gặp. Mặc dù bà đã trang điểm rất kỹ nhưng sắc mặt vẫn có chút trắng bệch, một thân váy gấm thêu hoa hồng, bộ dạng cũng có thể coi là đoan trang hoa lệ.

Còn Diệp Cẩn Huyên mặc một chiếc váy gấm dài chấm đất thêu hoa mẫu đơn, họa tiết chân váy là ráng mây màu xanh lục, cổ áo mở rất lớn, bên hai bả vai chỉ có một tầng lụa mỏng; gần như là thấy hết được khuôn ngực trắng nõn. Trang sức lấp lánh trên búi tóc cũng là họa tiết mẫu đơn phù hợp với y phục. Sắc mặt nàng ta tươi tắn, nụ cười rạng rỡ như hoa, có thể thấy được nàng ta chuẩn bị y phục cùng trang điểm rất tỉ mỉ. Tuy nhiên dường như việc đi lại có chút khó khăn, phải cần có hai nha hoàn hai bên đỡ lấy mới đứng vững được.

Diệp Thượng thư thấy Lâm Lang từ trên xe ngựa nhảy xuống thì sắc mặt có chút không vui, nhưng cũng không trách móc điều gì. Tô phu nhân đã cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy Lâm Lang nên càng không có lý do mở miệng. Chỉ có Diệp Cẩn Huyên thấy vậy thì ra vẻ thương tâm nói: "Muội muội, bây giờ đã không còn giống ngày xưa nữa, muội nên chú ý hành động cử chỉ của mình một chút, đừng làm mất thể diện của Diệp phủ chúng ta. Tùy ý từ xe ngựa nhảy xuống như vậy, sao còn giữ được phong thái của một tiểu thư khuê tú nữa chứ? Cái này cũng chính là không để ý tới mặt mũi của Thành chủ rồi."

Diệp Cẩn Huyên nói những lời này cũng chả khác nào chỉ thẳng vào mũi Lâm Lang mà nói: “muội đúng là một kẻ không được dạy dỗ” mà!

Quả nhiên, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Lang cũng toát ra một tia khinh bỉ. Ai mà chẳng biết, trước kia ở trong phủ này địa vị của Diệp Lâm Lang còn không bằng một nha hoàn hạ đẳng nhất. Hiện tại được Vãng sinh Thành chủ coi trọng, Lâm Lang trong mắt bọn họ chính là từ chim sẻ đột nhiên biến thành Phượng Hoàng, nhưng chim sẻ dù thế nào cũng chỉ là chim sẻ mà thôi, có làm thế nào cũng không thể giống Phượng Hoàng được! Nói cho cùng, Lâm Lang cũng chỉ là một thứ nữ không có giáo dưỡng, ngược lại Đại tiểu thư của bọn họ, hành động cử chỉ nhu hòa tao nhã, cả người toát ra phong phạm của một đích nữ danh gia vọng tộc!

Lâm Lang không có tâm tình cùng nàng ta tranh luận, chỉ khẽ nhếch khóe miệng nói: "Phụ mẫu đều đang ở đây cũng chưa phải là già! Ngay cả phụ thân còn chưa cần người hầu giúp nâng đỡ, vậy mà tỷ tỷ đã không thể tự đứng được rồi à?"

Lời này của Lâm Lang chính một câu hai nghĩa, thứ nhất là châm chọc Diệp Cẩn Huyên lớn tuổi, thứ hai là nói Diệp Cẩn Huyên bất kính đối với phụ thân! So sánh giữa hai người mà nói, việc Lâm Lang từ trên xe ngựa nhảy xuống căn bản chỉ là hành động nhỏ nhoi mà thôi.

Diệp Cẩn Huyên nghe xong, trong lòng uất hận muốn chết, nhưng một câu phản bác cũng không nói ra được, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, lùi sang một bên!

Lại nói, trong lòng Diệp Cẩn Huyên cũng đã sẵn buồn bực, chiều hôm qua vừa tỉnh dậy, nàng phải trải qua một giấc mộng hết sức kinh khủng. Trong mộng của nàng, Diệp Lâm Lang. . . . . . nhớ lại mà cả người vẫn còn run lẩy bẩy. Không những thế, vừa mới khẽ động thân thể lại có cảm giác đau đớn khắp người. Ngay trong ngày đã mời ngự y đến xem suốt đêm, nhưng vẫn không biết là bị làm sao, mạch tượng hỗn loạn nhưng bên ngoài lại không hề bị thương. Sau khi phải uống vô số bát thuốc đắng ngắt mới mê man đi vào giấc ngủ. Sáng nay vừa tỉnh lại, thì liền có nha hoàn đến bẩm báo nói Vãng sinh Thành chủ cùng nhị tiểu thư đã trở lại, thỉnh nàng ra ngoài cửa nghênh đón!

Diệp Cẩn Huyên tất nhiên là luôn khinh thường Lâm Lang, vốn dĩ không muốn đi nghênh đón, nhưng lại e ngại Vãng sinh Thành chủ. Nhớ tới bộ dạng tuấn lãng lãnh khốc của hắn, so với Triệu Tễ thì từ hắn toát ra hơi thở nam nhân thành thục vững vàng hơn nhiều. Trong lòng thầm tính toán, làm hoàng hậu thì tính là cái gì? Không phải trước giờ Triệu Tễ làm việc vẫn phải nhìn sắc mặt của Vãng sinh Thành chủ hay sao? Nếu nàng có thể trở thành Thành chủ phu nhân. . . . . . thì đó mới chính là chuyện tốt nhất!

Diệp Cẩn Huyên thầm nghĩ, tuy rằng Lâm Lang không còn điên điên khùng khùng như trước nữa, nhưng dù sao cũng đã điên loạn nhiều năm như vậy, so với nàng từ nhỏ tiếp nhận giáo dưỡng dành cho quý nữ danh gia vọng tộc thì đúng là một trời một vực. Nếu có thể hung hăng dẫm đạp thể diện của Lâm Lang, khiến cho nàng ta phải xấu mặt, thì Vãng sinh Thành chủ còn chịu cưới nàng ta mới là lạ.

Đúng lúc Diệp Cẩn Huyên lại nhìn thấy Lâm Lang từ trên xe nhảy xuống thì vội nắm ngay lấy cơ hội châm chọc Lâm Lang một phen. Nhưng thật không ngờ, Lâm Lang không những không để ý mà chỉ cần một câu nói đã khiến Diệp Cẩn Huyên tức điên lên như vậy.

Khi Lâm Lang xuống xe, Quân Thương không xuống theo nàng, nhưng lúc này lại nghe thấy có giọng nói ở bên ngoài liền vén mành đi ra. Diệp Thượng thư vội vàng nghênh đón, khom mình hành lễ: "Tham kiến Thành chủ!" Sau đó lại liếc mắt sang nhìn Lâm Lang, "Tiểu nữ càn rỡ, đã khiến Thành chủ bận tâm rồi!"

Quân Thương xuống xe, thân hình cao lớn rắn rỏi toát ra khí phách đầy bản lĩnh, ánh mặt trời rọi vào gương mặt tuấn lãng của hắn, rực rỡ như thần tiên hạ phàm, quý khí bức người, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Diệp Cẩn Huyên vừa thấy hắn, ánh mắt lập tức trở nên si ngốc, gò má thoáng đỏ bừng.

Quân Thương thấy nhiều người vây quanh cửa như vậy thì chỉ hơi nhíu mày, cũng không để ý tới bọn họ, quay sang Lâm Lang nói: "Lang nhi, nàng không mời ta vào trong ngồi một chút sao?"

Lâm Lang còn chưa kịp mở miệng, Diệp Cẩn Huyên đã vội vàng tiến lên ôn nhu nói: "Thành chủ đưa muội muội trở về, dĩ nhiên là cần phải cảm tạ Thành chủ thật tốt rồi. Thành chủ, thỉnh ngài vào bên trong nghỉ một chút!"

Vốn dĩ, Diệp Thượng thư nhìn thấy Diệp Cẩn Huyên ăn mặc duyên dáng mặn mà như vậy thì có chút không hài lòng, nhưng dù sao ít ngày nữa nàng cũng được sắc phong thành Hoàng Hậu rồi. Về sau quân thần khác biệt, ông cũng không muốn cùng nữ nhi có hiềm khích không đáng có nên mới mắt nhắm mắt mở không nói gì. Sau khi ra ngoài, Diệp Cẩn Huyên lại muốn làm cho Lâm Lang mất thể diện nhưng không ngờ còn bị vài câu nói đơn giản của Lâm Lang khiến cho mất hết mặt mũi; lúc này ông cũng định lên tiếng để Diệp Cẩn Huyên an phận một chút. Lại không nghĩ rằng nàng còn không biết hối cải, thậm chí ngay cả khách chủ cũng không phân biệt rõ ràng —— rốt cuộc ông có còn là chủ nhân của Diệp gia này nữa hay không?

Diệp Thượng thư hắng giọng một cái, nhưng cũng không có mở miệng trách móc gì, chỉ có thể bước tới lướt qua Diệp Cẩn Huyên, tự mình thỉnh Quân Thương vào phủ.

Quân Thương thấy Diệp Thượng thư đích thân mời vào, cũng chả để ý, chỉ chăm chăm nhìn Lâm Lang.

Lâm Lang đau đầu liếc hắn một cái: "Vào đi!" Nói xong liền vượt qua mọi người tiến vào bên trong!

Diệp Thượng thư thấy vậy, vội vàng nịnh nọt cười nói: "Chuyện này. . . . . . Ngài xem nha đầu này, đã khiến Thành chủ chê cười, chê cười rồi!"

Diệp Cẩn Huyên thoáng thấy Quân Thương muốn đi theo Lâm Lang tiến vào thì lập tức nhảy ra, thẹn thùng e lệ nói: "Bách Thảo viên của muội muội đang phải tu sửa, nếu Thành chủ không ngại thì có thể tới Phương Huyên các ngồi một chút đi!"

Ngay đến một cái liếc mắt Quân Thương cũng không thèm cho nàng ta, chỉ nhìn theo hướng Lâm Lang mà đi tới. Trong lòng Diệp Cẩn Huyên dâng lên một cỗ ghen ghét cùng không cam lòng. Ngay tại lúc Quân Thương đi ngang qua người nàng ta, thân thể Diệp Cẩn Huyên nghiêng một cái, hét lên một tiếng "ai u", giả bộ trật chân ngã nhào vào lòng Quân Thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.