Người vừa lên tiếng là một nữ tử một thân váy dài màu xanh lam, nước da bóng nhuận, diện mạo tinh xảo, dáng người yểu điệu kết hợp với xiêm y thướt tha lại càng toát ra khí chất xuất trần!
Ngay từ khi nãy, Lâm Lang đã chú ý đến nàng, bởi vì trong khi các thiên kim tiểu thư khác bàn luận xôn xao thì chỉ có nàng là không mở miệng.
"Ồ! Vậy xin chỉ giáo!"
Nữ tử y phục đỏ rực gọi là Nhược Nhiên tiến lên một bước, ánh mắt hàm chứa sự khinh thường nhìn nữ tử áo lam kia!
"Bộ y phục này của nhị tiểu thư tuy rằng chỉ là chất vải bình thường, nhưng là sản phẩm được tạo ra từ Chức Ngọc Phường, lại còn do đích thân Trịnh lão sư phụ thiết kế. Các ngươi nhìn đường viền hoa này xem. . . . . . Hiện tại ai có thể mua được y phục do chính tay Trịnh lão sư phụ làm nữa chứ? Mà nếu có thể mua được, cũng chỉ e bộ y phục đó sẽ không dưới ngàn lượng bạc đâu!"
Nữ tử áo lam vừa nói vừa đi tới, phảng phất mang theo một hương thơm nhẹ nhàng. Nàng nhìn Lâm Lang, trong mắt có chút ý cười, "Còn cả cây trâm này nữa, là phỉ thúy Đế vương màu xanh. Có câu “Vàng bạc có giá, ngọc vô giá”. Đừng thấy cây trâm nhỏ mà xem thường, ước chừng giá trị cũng phải vạn lượng bạc trắng đi!"
Các vị tiểu thư ai cũng xuất thân phú quý, Nhược Nhiên vừa rồi nghe theo lời dặn dò của Diệp Cẩn Huyên nói vài câu chỉ trích cách ăn mặc của Lâm Lang, lúc này nghe xong cũng chú ý tới y phục cùng trâm cài của Lâm Lang quả thực giá trị không nhỏ. Hơn nữa, mọi người đều nhớ tới ngày đón tiếp Vãng sinh Thành chủ, đúng là Diệp Cẩn Huyên có mặc bộ váy dài bằng gấm Tô Châu màu đỏ thẫm thêu hoa Mẫu Đơn. Bây giờ nhìn lại Lâm Lang, trong ánh mắt ít nhiều cũng có một tia đồng tình cùng hâm mộ!
Sự đồng tình này tất nhiên là đồng tình Lâm Lang bị Diệp Cẩn Huyên ức hiếp; còn hâm mộ chính là hâm mộ nàng có thể có y phục cùng trang sức quý giá như thế kia!
Trong nhất thời, không khí trong đình có chút quỷ dị. Tuy rằng, ánh mắt các vị tiểu thư nhìn Diệp Cẩn Huyên tối tăm khó hiểu, nhưng cũng không dám bàn luận ầm ĩ như đối với Lâm Lang —— chuyện ngày hôm nay, cho dù Diệp Cẩn Huyên có không đúng, nhưng người ta sẽ đăng cơ làm Hoàng hậu, ngày sau còn phải nhờ cậy để kiếm lợi lộc, ai dám đắc tội chứ?
Từ trước đến nay, Diệp Cẩn Huyên vẫn luôn tự xưng là tôn quý, hiền lương thục đức; vốn dĩ muốn mượn tay Nhược Nhiên để khiến Lâm Lang mất mặt, nhưng không nghĩ tới nữ tử áo lam kia lại phá hỏng dự định của nàng ta. Trong lòng tức giận nhưng cũng không thể phát tác, Diệp Cẩn Huyên chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người trở về chỗ ngồi!
Nhược Nhiên muốn nói thêm gì đó để lấy lòng Diệp Cẩn Huyên, nhưng lúc này lại thấy Diệp Cẩn Huyên tức giận thì mặt thoáng đỏ lên quay sang nói với nữ tử áo lam:
"Ngươi cũng đừng nói bừa, ngươi thì biết cái gì chứ. . . . . . Ngươi chỉ là một đứa mồ côi lại vụng trộm lo liệu tiện nghiệp. Ngươi nghĩ mọi người không biết điều đó hay sao?"
Nhược Nhiên nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ để vài người xung quanh nghe thấy. Nàng ta vừa thốt lên, sắc mặt của nữ tử áo lam lập tức thay đổi, lúc đỏ lúc trắng, toát ra bi thương tức giận: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."
"Chẳng lẽ ta nói sai sao?"
Nhược Nhiên nhìn phản ứng của nữ tử áo lam, trong lòng có chút đắc ý, "Ngươi cho rằng mình là thiên kim tiểu thư à? Cũng chỉ là thứ dân đen hèn kém làm tiện nghiệp mà thôi!"
Lần này nàng ta nói không hề nhỏ, mọi người đều nghe thấy rõ ràng. Có kẻ hả hê, cũng có người kín đáo đồng tình, có cả những tiếng thở dài thương tiếc, nhưng lại không có bất kỳ người nào tiến lên nói thay nàng một câu.
Lâm Lang nhìn bóng dáng cô đơn của nữ tử áo lam, trái tim nhất thời có vô vàn cảm xúc đan xen!
Tiện nghiệp chính là buôn bán, sĩ – nông – công - thương, xưa nay thương nhân vẫn luôn bị xem thường nhất. Tuy rằng Đại Dận không có quy định làm quan thì không thể buôn bán, nhưng nếu có thì trong vòng ba đời, người nhà không thể tham gia khoa cử để làm quan. Cũng giống như Tạ gia trước kia, mặc dù sản nghiệp phú quý nhưng bị rất nhiều quan lại quyền quý khinh thường, chỉ là họ không thể hiện rõ ra mà thôi!
Nữ tử này nhìn qua thì xuất thân cũng không thấp, vậy tại sao phải lén lo liệu tiện nghiệp chứ? Chẳng lẽ cũng có hoàn cảnh giống nàng, trong nhà không có đường sống nên buộc phải đi theo con đường làm thương nhân?
Nếu quả thật như vậy thì thực đáng trân trọng!
Lâm Lang nhớ lại kiếp trước khi nàng vừa tiếp quản Tạ gia cũng bị người ta xem thường, hiện giờ nhìn lại nữ tử bi thương cô tịch lại kiên cường này đứng giữa đám người kia, không khỏi có cảm giác đồng bệnh tương liên!
Lâm Lang bước tới, nắm lấy tay nữ tử áo lam, khẽ mỉm cười, rồi nhìn về phía mọi người nói:
"Tiện nghiệp thì thế nào? Những thứ nhỏ nhặt như các vật dụng các người dùng để ăn mặc ngủ nghỉ, hay những vấn đề lớn của quốc gia như bổng lộc cho quan viên, quốc khố thừa hay thiếu, chẳng phải tất cả đều phải dựa vào tiện nghiệp hay sao?"
"Nếu không có tiện nghiệp trao đổi mua bán vật liệu thì các vị tiểu thư ở đây dù có bạc cũng đâu thể mua được gấm vóc từ Tùng Giang để may y phục, hay có thể dùng trâm hoa Đông Châu thượng hạng . . . . . ."
Ánh mắt Lâm Lang di chuyển từ y phục trên người của Nhược Nhiên lên đến trâm hoa cài trên đầu của nàng ta, sau đó lại dời sang trái cây bày trên bàn, "Còn có quả vải này nữa, vốn chỉ có thể trồng ở phía nam, nếu không phải có người làm tiện nghiệp thì mọi người nghĩ mình có cơ hội được thưởng thức à?"
"Các nơi sản xuất vật liệu khác nhau, cần thiết dùng trong sinh hoạt, phải được vận chuyển trao đổi mới có thể thỏa mãn nhu cầu sử dụng hằng ngày. Mà một quốc gia muốn ngày càng cường thịnh thì không thể không có “quân khỏe ngựa mạnh” cùng hệ thống quan lại hoàn thiện. Mà muốn đạt được những điều đó thì phải dựa hoàn toàn vào số thuế thu được. Mọi người đều biết, thuế mà Đại Dận thu, đại khái như một nông dân chừng một năm phải nộp nửa lượng bạc, các nghệ nhân cao hơn một chút, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có hai lượng. Bộ phận dân chúng này chiếm hơn bảy phần mười nhân khẩu của Đại Dận, nhưng số thuế thu được không tới một phần ba tổng thuế, số còn lại đều do đám người là thương nhân làm tiện nghiệp cung cấp. Nếu không có những người này ủng hộ tiền bạc thì đừng nói tới “quân khỏe ngựa mạnh” mà ngay cả chính vị tiểu thư ở đây cũng không thể có cuộc sống như ngày hôm nay. Vì vậy mà tiện nghiệp này. . . . . . có vai trò hết sức quan trọng!"
"Cho nên mới nói, một quốc gia muốn phát triển hùng mạnh, tuyệt đối không thể tách khỏi thương nhân. Đưa buôn bán xếp vào nghề thấp hèn, đem thương nhân xếp vào tầng lớp dân đen là bất hạnh của đất nước, là bất hạnh của chúng ta!"
Ngày mùa thu ánh nắng rực rỡ, một trận gió thổi qua, lá cây rời cành. Lâm Lang đứng giữa đám người đó, giọng nói trầm bổng du dương, con ngươi trong suốt phản chiếu hình ảnh bầu trời xanh thẳm, tay áo bay phiêu diêu trong gió.
Khi nàng vừa nói xong, trong nhất thời xung quanh yên lặng như tờ. Những ánh mắt nhìn vào nàng hiện giờ đều lộ ra kinh hoàng cùng xem thường, thậm chí còn có người từ từ lùi về phía sau mấy bước.
Diệp Cẩn Huyên run run chỉ ngón trỏ về phía nàng: "Muội. . . . . . muội. . . . . . Muội không muốn sống nữa hả? Đúng là đại nghịch bất đạo!"
Lâm Lang thoáng sửng sốt, sau đó mới giật mình. Lúc này mới phát hiện ra bản thân đã quá kích động nên mới hành động bộc phát như vậy, nói hơi quá lời. Những lời này nếu bị truyền ra ngoài thì không khác nào khiêu khích Luật pháp của Đại Dận, quả thực có thể nói là đại nghịch bất đạo!
"Pháp luật do tổ tông đặt ra cũng không phải là không thể thay đổi, ta cảm thấy Nhị tiểu thư nói rất đúng. . . . . . Nếu xảy ra chuyện gì, Hộ quốc công phủ sẽ cùng Nhị tiểu thư gánh vác!"
Một giọng nói kiên định từ bên cạnh truyền đến, Lâm Lang theo bản năng quay đầu sang, thấy nữ tử áo xanh khẽ ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mọi người!
"Hộ quốc công phủ, vị tỷ tỷ này là?" Đáy mắt Lâm Lang thoáng hiện lên một tia kinh ngạc. Từ khi lập quốc tới nay, các đại quốc sư đều có xuất thân từ huyết mạch chính thống trong Hộ quốc công phủ, đã kế thừa hàng trăm năm. Đó là điểm tựa tinh thần lớn nhất của Đại Dận. Nhưng vị Hộ quốc công của thế hệ này đã chết trận khi Triệu Tễ xông vào đánh chiếm thành, chỉ để lại một nữ nhi mười tám tuổi. Như vậy nữ tử này chính là. . . . . .
"Nạp Lan Sơ Thần."
"Là Nạp Lan tiểu thư! Ngưỡng mộ đã lâu!" Lâm Lang lộ ra vẻ mặt thân thiện. Hộ quốc công chết trận là kẻ địch của Triệu Tễ, nhưng hắn chưa từng truy cứu mà còn tăng thêm bổng lộc ra vẻ mình là vị Hoàng đế nhân nghĩa rộng lượng. Nhất là hiện nay Hộ quốc công phủ chỉ còn lại một lão bà bà hơn bảy mươi tuổi cùng một thiếu nữ chưa xuất giá, không có gì đáng để mọi người kiêng kỵ. Mà mất đi chỗ dựa, kế sinh nhai của cả phủ lại là một vấn đề nan giải. Với thân phận Nạp Lan tiểu thư của Hộ quốc công phủ thì việc nàng ấy lén lút lo liệu buôn bán cũng chẳng có gì là lạ.
Lâm Lang vừa dứt lời, bất chợt vang lên mấy tiếng vỗ tay thanh thúy. Triệu Tễ một thân long bào hoàng kim, sau lưng mang theo vài vị quan lại trẻ tuổi đang đi qua dãy hành lang, hướng về đình này đi tới!