Quỷ Hoàng Phi

Chương 41: Chương 41




Lâm Lang cười ôn hòa, con ngươi lóe sáng: "Sao lại là biết buôn bán? Lâm Lang chỉ là quỷ y thu tiền làm việc mà thôi. Hoàng thượng có thể tự do lựa chọn, có thể đưa tiền giữ mạng! Hoàng thượng ra giá gấp hai, là một trăm vạn lượng, thật ra Lâm Lang vốn nghĩ nhiều hơn năm mươi vạn lượng một chút là được, không nghĩ tới hoàng thượng thật khí phách!"

Lâm Lang nói xong, chớp chớp đôi mắt trong suốt vô tội, làm Triệu Tễ tức giận cười ha ha hai tiếng.. Tuy không đè nén được tức giận trong đôi mắt đen, nhưng giọng điệu vẫn khách khí: "Trẫm không có nhiều tiền như vậy, nhị tiểu thư có thể giảm bớt một chút được không?" Đưa tiền giữ mạng? Hắn được chọn sao?

Hiện tại quốc khố đang thiếu thốn, một trăm vạn lượng bạc trắng không phải là con số nhỏ, hắn thật sự không bỏ ra được!

Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy Lâm Lang kinh hãi nói: "Cái gì? Hoàng thượng thật sự không bỏ ra nổi một trăm vạn lượng vàng? Biểu tỷ nói các cửa hàng ở phố Tạ gia đều nằm trong tay hoàng thượng, hàng năm những cửa hàng này không chỉ thu được một trăm vạn lượng vàng!"

Năm đó, nàng giao cho Triệu Tễ toàn bộ gia sản Tạ gia không dưới ngàn vạn lượng vàng, Triệu Tễ nhìn cũng không thèm nhìn. Bây giờ, chỉ có một trăm vạn lượng vàng đã làm Triệu Tễ giật mình thành ra như vậy rồi. Lâm Lang nhớ lại, nội tâm không khỏi cảm thán, mình thật là dư tiền.

Triệu Tễ không biết là tức giận hay là bị dọa sợ, chỉ thấy toàn thân hắn phát run, không dám tin nhìn chằm chằm Lâm Lang: "Vàng?" Sao lại là vàng? Cho dù công phu sư tử ngoạm cũng không nhiều như vậy.

Hắn căm hận nhìn Lâm Lang: "Sao ngươi không đi cướp đi?"

Dường như Lâm Lang rất tức giận, con ngươi bỗng chốc trở nên tối tăm tĩnh mịch: "Quỷ y không phải là trộm cướp. Hoàng thượng, chẳng lẽ mạng của người rẻ mạt đến vậy sao? Không đáng một trăm vạn lượng vàng sao? Vậy thì thật là một cái mạng rẻ mạt!"

Lâm Lang cố ý nhấn mạnh từ "Rẻ mạt" làm Triệu Tễ tức giận đến bốc khói, hận không thể ăn thịt uống máu nữ tử trước mắt, nhưng nghĩ tới tiếng kêu la cùng cái tay chỉ còn xương trắng của Tạ Hoằng Thanh, hơi sức cả người hắn như bị rút cạn, cả người mệt mỏi.

"Thật sự trẫm có một phần cửa hàng Tạ gia trong tay. Nhưng trẫm vừa mới lên ngôi, Đại Dận lại vừa kết thúc chiến loạn không lâu, trẫm thật sự không có nhiều tiền như vậy. . . . . . Trẫm giao năm mươi vạn lượng bạc trắng trước, số còn lại, có thể lấy cửa hàng của Tạ gia ở kinh đô thế vào hay không?"

Đôi mắt tĩnh mịch của Lâm Lang nhìn Triệu Tễ, không nói một lời, nhìn đến khi trên trán Triệu Tễ toát ra mồ hôi hột, nàng mới cười khẽ một tiếng, nói: "Cửa hàng Tạ gia ở kinh đô? Hoàng thượng mới thật là biết buôn bán, Lâm Lang so với hoàng thượng, có thể nói là theo không kịp."

Nàng vỗ tay một cái, cười híp mắt nhìn Triệu Tễ. Triệu Tễ nhìn nụ cười kia lại cảm thấy cả người rét run: "Ngươi. . . . . . Bản thân ngươi là quỷ y, bắt mấy con quỷ không phải chuyện nhỏ sao?"

"Ồ! Thì ra hoàng thượng đã biết cửa hàng Tạ gia có ma quỷ lộng hành!" Đáy mắt Lâm Lang giống như đã sáng tỏ, châm chọc nói: " Lâm Lang còn tưởng rằng hoàng thượng không biết! Nói vậy là hoàng thượng muốn Lâm Lang giúp một tay bắt quỷ miễn phí sao?"

Lâm Lang không đợi Triệu Tễ mở miệng, nói tiếp: "Phố Tạ gia không phải chỉ có một con đường, thông bốn phương, ở trung tâm Kinh Thành, đã từng là nơi phồn vinh nhất kinh đô. Nếu cứ bỏ mặc cho những cửa hàng kia tiếp tục đi xuống, đến lúc đó lời đồn đãi có ma quỷ lộng hành ngày càng nghiêm trọng. Trung tâm kinh tế của kinh đô suy sụp, chỉ sợ cả Kinh Thành cũng sẽ bị hủy trong chốc lát. . . . . . Hoàng thượng tính toán thật xuất sắc!"

"Không bằng như vậy đi! Lâm Lang không phải là người không thông tình đạt lý, nếu hoàng thượng có thành ý, Lâm Lang chịu thiệt một chút cũng không sao!" Lâm Lang nói xong, quét mắt một vòng xung quanh cái vườn này: "Tòa vườn này ta nhìn cũng không tồi, không bằng cả tòa vườn này cùng mấy cửa hàng trên phố Tạ gia đi! Tòa vườn tương đương mười mấy vạn lượng bạc trắng, thêm mấy gian hàng này, xem như là hai mươi vạn lượng bạc trắng, hoàng thượng trả năm mươi vạn lượng bạc trắng, tổng cộng là bảy mươi vạn lượng bạc trắng, còn lại liền viết giấy vay nợ đi!"

Lâm Lang nói xong, duỗi bàn tay ra, trên đất liền xuất hiện một cái bàn nhỏ, bên trên có đủ giấy và bút mực, nàng nói: "Nếu Hoàng thượng thấy thích hợp, hãy viết giấy nợ. Nếu cho là không thích hợp, Lâm Lang tự nhiên cũng không ép huộc!"

Triệu Tễ giận dữ nhìn nàng, một hồi lâu, hừ lạnh một tiếng, vung bút lên: "Như vậy được chưa!"

Lâm Lang cầm lên nhìn một chút, hài lòng gật đầu một cái, cất xong rồi đứng lên: "Tốt lắm!"

Triệu Tễ hung hăng lườm nàng một cái: "Trẫm có thể rời đi chưa?"

"Đi thong thả, không tiễn!"

Triệu Tễ hừ lạnh một tiếng, cất bước đi, trong lòng Lâm Lang vui vẻ, ở phía sau hô to: "Hoàng thượng đừng quên năm mươi vạn lượng bạc trắng. Buổi chiều nay nhất định phải đưa đến Ngọc Lâm uyển. Nếu không, quá hạn ước định sẽ trở thành phế thải!"

Triệu Tễ căm hận dừng lại, sau đó bước nhanh rời đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.