Quỷ Hoàng Phi

Chương 4: Chương 4: Giả quỷ dọa người




Hai bên đoạn đường này, cỏ dại lan tràn mọc thành bụi, nhìn qua giống như một nơi hoang vu hẻo lánh. Gần tới nơi lại càng thêm quá đáng, tiểu viện đơn sơ gần như bị cây cỏ xung quanh nuốt chửng, khó trách. . . . . . lại được gọi là Bách Thảo viên!

Diệp Lâm Lang theo bản năng nhíu nhíu mày, chậm rãi bước vào.

Trong gian phòng ngủ đơn sơ của Bách Thảo viên, cây đèn dầu hắt ra ánh sáng leo lắt, trên giường, chiếc chăn bông rách rưới lộ ra những sợi bông màu đen bẩn thỉu, một phụ nhân (1) mở to đôi mắt đỏ ngầu, nhìn trừng trừng vào nữ tử áo vàng rực rỡ kiều diễm trước mắt, lắc đầu khóc thét lên: "Ngươi. . . . . . ngươi. . . . . . ngươi đang gạt ta! Lâm Lang là muội muội của ngươi. . . . . . Sao ngươi có thể đánh chết nàng? Không thể nào, không thể nào, ta muốn đi hỏi lão gia." Phụ nhân lao nhanh xuống giường, lại lập tức té ngã nằm trên mặt đất.

(1): người phụ nữ trung niên

Thiển Ngữ cả kinh, nhấc váy lên muốn chạy vào, nhưng Diệp Lâm Lang lại lấy tay kéo nàng lại: "Suỵt!"

Lâm Lang lôi kéo Thiển Ngữ chạy thật nhanh trốn sau hành lang, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn vào bên trong qua khe hở trên cửa sổ. Dưới ánh đèn lờ mờ, một người phụ nhân tiều tụy, trên mặt nước mắt rơi như mưa, đang ngã nằm rạp trên mặt đất, quả nhiên dung mạo có mấy phần giống với mẫu thân của nàng.

Lòng nàng đau xót, chắc hẳn người này chính là dì của nàng.

Lại nhìn sang cô gái mặc áo vàng kia, gương mặt nàng vênh váo hả hê, tia sáng ác độc trong mắt lóe lên, nở nụ cười hài lòng, sau lưng là một nhóm lớn nha hoàn cùng ma ma đi theo. Lúc này, nàng khẽ khom lưng, "Ba" một tiếng, một cái tát đánh thẳng trên mặt phụ nhân: "Bà nói ai là muội muội của bản tiểu thư ta? Nữ nhi do nô tỳ sinh ra cũng chỉ là nô tỳ mà thôi, con gái của một tiểu thiếp ti tiện, nàng xứng là muội muội của ta sao?" Xoay người nhìn nha hoàn phía sau hô lớn: "Thải Diên, thay ta giáo huấn tiện tỳ này một chút, để cho bà ta biết rốt cuộc ai nô tài, ai là chủ tử trong Diệp phủ này!"

Lăng phu nhân đôi mắt đẫm lệ, chỉ lắc lắc đầu, không nói thêm lời nào nữa!

Ở bên ngoài cửa sổ, Diệp Lâm Lang nhìn Thải Diên thủ đoạn tàn nhẫn vung tay lên, từ từ nhếch khóe miệng: Diệp Cẩn Huyên, ngươi cho rằng người của Tạ gia ta dễ bị ức hiếp lắm sao?

diendanlequydon.com

Nàng cúi xuống nhặt hòn đá trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt ve ở trong tay, chỉ cần nha đầu kia dám đánh xuống, nàng sẽ phế tay của ả.

Đột nhiên, gió nổi lên, cuộn qua mặt đất bằng phẳng, cửa phòng"ken két" một tiếng mở ra. Diệp Lâm Lang vỗ tay phát ra tiếng, việc này thật thú vị, có câu “có tật giật mình”, nhân dịp này nàng muốn tự mình kiểm chứng một phen, để xem mấy người gian trá, ác độc trong kia có chột dạ giật mình hay không.

Không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa. Trong nhà, Diệp Cẩn Huyên thấy cửa kia không tiếng động mà mở ra, bên trong viện một trận gió lạnh âm u thổi qua, quả thật cũng bị dọa sợ hết hồn!

Ngay sau đó, trong gió bất chợt truyền đến một tiếng nói rên rỉ, vang vọng —— trả mạng cho ta. . . . . .

"Người nào?" Diệp Cẩn Huyên nhìn về phía cửa, lớn tiếng quát hỏi, muốn để bản thân không lâm vào sợ hãi.

"Trả mạng cho ta. . . . . . trả mạng cho ta. . . . . ." Một nữ tử tóc tai bù xù, cả người đầy vết máu, vươn thẳng đôi tay, vừa đi vừa chao đảo, thân thể giật giật càng ngày càng đến gần, chỉ trong nháy mắt đã đến trước cửa, "Tỷ tỷ. . . . . . muội chết thật thê thảm. . . . . . thật là đau! Ha ha ha. . . . . . Thật là đau!"

Giống như cùng phối hợp với nữ tử, bầu trời đêm quang đãng trong nháy mắt bị mây đen bao phủ, gió thổi trong sân cỏ dại vang lên xào xạc, một đạo tia chớp đánh xuống, chiếu sáng gò má tái nhợt của thiếu nữ, từng giọt, từng giọt máu tươi từ mép tóc chảy xuống, con mắt trợn to. . . . . .

"A. . . . . ."

Một tiếng thét chói tai dưới màn đêm xẹt qua thành lũy cỏ dại trong Bách Thảo viên, ngay sau đó là "rầm" một tiếng, Diệp Cẩn Huyên vậy mà lại —— ngất đi!

"Như vậy mà cũng sợ!" Diệp Lâm Lang chu miệng, ngẩng đầu, ánh mắt bén nhọn quét nhóm nha hoàn, ma ma đang run run rẩy rẩy. Chỉ thấy những người này bị dọa đến mức nhắm mắt thật chặt, đồng loạt quỳ trên mặt đất hướng nàng dập đầu: "Nhị tiểu thư tha mạng, tha mạng! Là đại tiểu thư hại tính mạng của ngài, ngài đi tìm nàng, đi tìm nàng! Chuyện này thực sự không liên quan tới chúng nô tỳ!"

Diệp Lâm Lang hét lớn một tiếng: "Đứng lên!"

diendanlequydon.com

Mọi người bị nàng quát lớn, giật mình thức tỉnh, từ từ mở mắt ra, run lẩy bẩy nhìn nàng không dám thở mạnh một cái.

Diệp Lâm Lang hừ khẽ, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng: "Mang tiểu thư của mấy người trở về! Nhớ nói cho nàng biết, hành động đần độn, sớm muộn gì cũng phải trả giá!"

Mọi người như có được lệnh đặc xá, vội vàng ba chân bốn cẳng mang Diệp Cẩn Huyên ra ngoài, đi qua sân viện lại ngã lên ngã xuống. Diệp Lâm Lang nhìn búi tóc của Diệp Cẩn Huyên bị tung ra tán loạn, trên người cũng dính đầy cỏ vụn, không còn một chút bộ dáng của tiểu thư khuê tú! Nàng hừ nhẹ, xoay người tiến lên nâng người phụ nhân đang kinh ngạc nhìn nàng rơi lệ đứng dậy: "Nương. . . . . . Lâm Lang không có việc gì, khiến nương lo lắng rồi."

Mẫu thân nàng mất sớm, trên người dì lại có một chút mùi vị của mẫu thân, trong lòng nàng bỗng dưng cảm thấy chua xót. Hình như mắt có chút không thoải mái, theo thói quen giơ tay lên, lại đột nhiên nhớ tới, hôm nay nàng không cảm thấy đói bụng, không thấy đau đớn, không biết rét lạnh nóng bức, có lẽ cũng sẽ không chảy nước mắt đâu.

"Lâm Lang. . . . . ." Lăng phu nhân gọi một tiếng, ôm chầm lấy nàng, khóc lớn nói: "Lâm Lang của ta không chết. . . . . . Lâm Lang của ta không chết. . . . . ."

Diệp Lâm Lang nhẹ giọng an ủi Lăng phu nhân nói: "Nương, Lâm Lang không sao, Lâm Lang không có việc gì mà! Lâm Lang còn phải báo hiếu cho nương nữa mà !"

"Lâm Lang. . . . . ." Lăng phu nhân nghe được lời nói của Diệp Lâm Lang, sau hồi lâu, trong lòng vô cùng mừng rỡ, càng ôm chặt lấy nàng, nước mắt vui sướng ào ào chảy ra, "Lâm Lang của ta. . . . . . cuối cùng, tốt lắm. . . . . . như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt."

Diệp Lâm Lang chưa kịp trả lời, Thiển Ngữ đã bước tới ôm lấy cánh tay Lăng phu nhân nói: "Phu nhân, ông trời có mắt, tiểu thư đã khỏe, đã khỏe lại rồi. . . . . . cuộc sống sau này của ngài sẽ tốt hơn thôi."

Lăng phu nhân không ngừng gật gật đầu, nước mắt chảy xuống không kìm nổi, trong đôi mắt kia đều là vui sướng tột độ.

Sau khi Lăng phu nhân biết được Lâm Lang không còn điên điên khùng khùng nữa, mừng đến nỗi không ngừng lôi kéo nàng cùng nói chuyện. Lâm Lang không đành lòng đánh gãy niềm vui này của bà, vì vậy thời điểm hầu hạ Lăng phu nhân đi ngủ thì trên bầu trời đã le lói ánh hừng Đông. Lâm Lang vươn vai duỗi lưng, lúc này mới đi tới gian phòng của mình nằm nghỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.