Quỷ Hoàng Phi

Chương 73: Chương 73: Quá Khứ




Lâm Lang cùng Quân Thương làm xong những chuyện này cũng không lập tức rời đi, hai người ẩn thân kiều biên, nhìn mọi người bị hút sạch nguyên khí từng người một tỉnh lại, kinh ngạc khó hiểu ngồi dậy, lần lượt rời đi, thân hình mới hiện ra!

Lâm Lang nhìn phương hướng bọn họ rời đi nói: "Chúng ta cũng nên đi !" Tình huống hiện tại mặc dù đã giải quyết, kế tiếp chuyện bọn họ phải đối mặt đoán chừng còn khó khăn hơn, bất quá những người này vừa trải qua sinh tử có thể lần nữa cùng người thân đoàn tụ đã là may mắn cùng hạnh phúc nhường nào !

Trong lòng Lâm Lang khẽ chua xót đồng thời cũng thay bọn họ cảm thấy vui mừng. So sánh với khoảng cách xa xôi vạn dặm của thế giới Thần Tiên, thì vị trí phụ mẫu Tạ gia ở trong lòng nàng còn quan trọng hơn nhiều , nhưng mà, các nàng đã không còn cơ hội gặp lại nhau !

Lúc này, xa xa phía chân trời đã bắt đầu hiện ra một luồng hào quang chói chang, đạo ánh sáng phá vỡ màn trời đen kịt, mây đen cuồn cuộn dày đặc trên bầu trời giống như điềm báo mưa giông sắp đến, nhưng cũng mang đến cho nhân gian đầy gánh nặng thổi vào một luồng ánh sáng hy vọng.

Lâm Lang nhìn đạo ánh sáng kia, tâm tình cả đêm phập phồng dường như đã yên tâm bình tĩnh lại.

Theo an bài của Quân Thương, hai người trước không vội trở về Ngọc Lâm uyển, mà đi tới Kinh Giao tìm một chỗ ẩn núp trong trạch viện bỏ hoang , khoảng cách tòa nhà đến nội thành cũng không xa, biến cố phát sinh cũng có thể lập tức biết, chỉ là tòa nhà lâu dài không người ở, trong phòng bừa bãi, khắp nơi phủ một lớp bụi bặm tiêu điều, đi vào cả chỗ đặt chân cũng không có.

Thuật pháp《 Xích Dương Tinh Vũ Thiên 》 một khi vận dụng, sẽ hao tổn lượng lớn nguyên khí, huống chi thương thế hiện tại của Quân Thương khá nặng, ở thời điểm nguyên khí hao tổn lớn muốn tự trị thương cho mình cơ hồ là chuyện không thể nào.

Lâm Lang chứng kiến Quân Thương ẩn nhẫn chịu đựng đau đớn, sườn mặt vẫn như cũ kiên nghị ngạo nghễ, trong mắt Lâm Lang thoáng qua chua xót , ký ức lướt qua ngắn ngủi , hình ảnh Quân Thương cưới nữ tử khác, mà nàng, chính là vị hôn thê của thái tử Thiên Tộc ; thời điểm Quân Thương dùng đôi mắt lạnh nhìn nàng bị thiên binh thiên tướng áp giải đi, tâm nàng như tro tàn , hiện tại Quân Thương sao lại đối xử tốt với nàng ?

Hắn từng nói , bọn họ vốn là phu thế bảy kiếp, nếu như đã cưới nữ tử khác, tại sao còn đối với mình tốt như vậy ? Đời đời kiếp kiếp theo đuổi đây?

Lâm Lang cuối cùng vẫn lo lắng thương thế của Quân Thương, giấu xuống nghi vấn trong lòng : "Sao lại không thấy Tiểu Hắc Tiểu Bạch?" Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch có mặt ở đây, Quân Thương cũng không đến nổi bị trọng thương nặng như vậy ! Chung quy nàng vẫn là nhược điểm. . . . . . . . . . . . . . . . . . Lại quá tùy hứng —— nếu không phải ban đầu thay A Tử đỡ một kích của Quân Thương, nói không chừng còn có thể giúp Quân Thương một tay, tại lúc này có thể trợ giúp hắn chữa thương !

Lâm Lang hồi tưởng lại diễn biến lúc đó, rồi lại không cảm thấy hối hận, A Tử đối với quân thương ý nghĩa bất phàm, nếu A Tử thật sự chết ở trong tay Quân Thương, nàng. . . . . . . . . . . . . . .

"Bọn họ bị phái ta đi thăm dò một ít chuyện!" Quân Thương không chút nào giấu giếm, hai mắt nặng nề, "U Minh tẩu hỏa nhập ma, lún sâu vào Ma đạo không nói, dã tâm cũng không nhỏ, hắn hiện tại tu luyện Phân Hồn Thuật chính là thúc đẩy tam giới Thần Đỉnh, cho nên ta sai Tiểu Hắc Tiểu Bạch đi điều tra thật hư sự tình, tam giới Thần Đỉnh có còn ở trong cung Huyền Vũ hay không !"

Lâm Lang theo bàn năng hỏi: "Tam giới Thần Đỉnh?" Tam giới Thần Đỉnh là cái gì? Tại sao ở trong cung Huyền Vũ ? Nghe cái tên này đáon rằng cũng không phải đồ tốt ! Chỉ là, đồ vật không phân chia tốt xấu, phải xem tâm tính người sử dụng !

Quân Thương mi tâm nhăn thật chặt: "Tam giới Thần Đỉnh do đại đế Huyền Vũ luyện chế , là thánh khí hàng yêu phục ma, nhưng một khi rơi vào trong tay kẻ rắp tâm bất lương, e rằng sẽ đưa tới tam giới hỗn loạn !"

Lâm Lang cũng không biết công dụng tam giới Thần Đỉnh, chỉ là thuận miệng hỏi, lúc này trong lòng vừa chuyển , lại bắt được một cái tên trong lời nói Quân Thương—— U Minh, nàng hỏi "U Minh đeo mặt nạ đầu lâu ấy là nam tử bạch y sao?"

Quân Thương gật đầu, trong mắt hiện lên tia tối tăm: " Phải ! Hắn vốn là gia chủ vọng tộc U gia trong Minh giới, sau lại xảy ra một chuyện, hắn chìm đắm vứt bỏ bản thân, rơi vào ma đạo. . . . . . . . . . . . . " U Minh từ nhỏ cùng hắn quen biết, hai người không tính là quan hệ thân thiết nhưng cũng không tệ, chỉ là U Minh này lòng đố kỵ quá nặng, lòng dạ hẹp hòi, lại kiêu ngạo, có một lần nãi mẫu trước khi lâm chung từng nói cho hắn, U Minh người này tâm thuật bất chánh, không thể thâm giao ! Năm đó hắn lên ngôi, U Minh từng nhiều lần ra tay ngáng chân hắn, sau lại, xảy ra việc liên quan đến U Vân, hai người hoàn toàn xảy ra xung đột ; nhưng lại không ngờ, U Minh có dã tâm bừng bừng đến vậy !

Lâm Lang vô ý thức hỏi " Vậy U Vân đâu ?" Nàng còn nhớ rõ nam tử bạch y kia hỏi nàng còn nhớ U Vân không, hắn từng tuyên bố thay tỷ tỷ báo thù; mà trong trí nhớ xa xôi hình ảnh Quân Thương cưới nữ tử cũng xuất thân từ U gia, chẳng lẽ hai người này, có quan hệ thế nào?

Thật ra thì, lúc này trong lòng Lâm Lang có lẽ đã có suy đoán, lại như cũ muốn xác định một phen !

Quân Thương nghe được lời Lâm Lang, hơi sửng sốt: "Nàng nhớ ra rồi ?"

Trong con ngươi Quân Thương sóng mắt lưu chuyển, có lo lắng có chờ mong có kỳ vọng cũng có e ngại, Lâm Lang nhìn khuôn mặt khí thế dũng mãnh của nam tử trước mắt, trong lòng nói không ra tư vị gì; nếu Quân Thương yêu nàng sâu đậm, theo đuổi bảy đời bảy kiếp, tại sao phải cưới nữ tử khác ?

"Không có, chỉ là nghe chàng nhắc đến U Minh, trong đầu lập tức hiện ra cái tên này!" Lâm Lang che giấu nở cười cười, "Chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nếu như chàng không muốn giải thích cũng không sao . . . . . . . . . . . . . .chàng nên sớm chữa thương đi!"

Quân Thương thấy trong con ngươi nàng che giấu bằng nụ cười, trái tim ê ẩm, âm thanh trầm thấp cười nói: "Vẫn là tính cách hay trốn tránh, không biết ngày đó sao lại có dũng cảm, quyết tuyệt làm ra chuyện như vậy ?"

Lâm Lang có chút không hiểu nhìn hắn : "Cái gì?"

Quân Thương nhìn Lâm Lang, bằng ánh mắt bình thản, trong mắt hàm chứa cưng chiều: "Những chuyện này nàng sớm muộn gì cũng biết, trước kia không nói cho nàng, chỉ là không muốn nàng ngột ngạt, sợ nàng thương tâm, nàng đã hỏi đến, tuy thương thế của ta vốn không thích hợp để nói nhiều, nhưng vẫn phải nói rõ ràng với nàng, cũng đỡ phải để nàng suy nghĩ lung tung !" Những chuyện này Lâm Lang sớm muộn gì cũng biết, trước kia hắn không kể rõ, là sợ trong lòng nàng còn chưa chịu tiếp nhận hắn, nhắc lại quá khứ, nha đầu này đoán chừng sẽ tránh xa hắn , lại nói để nàng tự mình nhớ lại, hắn làm chi vờ không biết đặt mình trước họng súng ? Nhưng hiện tại khác biệt, nha đầu này đã chân chính tiếp nhận hắn, hơn nữa chuyện này là do hắn không đúng, làm tổn thương nàng, hắn không phải là người lề mề thiếu quyết đoán, làm sai chính là làm sai, nên tốt nhất nhận sai, hơn nữa, nhìn bộ dáng nha đầu bây giờ, nếu nói là bởi vì chuyện trước kia mà lạnh lùng tuyệt tình rời khỏi hắn, hắn cũng không tin !

Hơn nữa, điều may mắn lớn nhất cuộc đời hắn chính là yêu nàng, hắn sẽ dùng tấm chân tình của mình, từ từ xoa dịu bi thương cùng oán hận trong lòng nàng !

Quân Thương giơ tay lên xoa nhẹ mái tóc Lâm Lang, ánh mắt thâm thúy, âm thanh trầm trầm mang theo hơi lạnh của khí trời sáng sớm, trịnh trọng nói: "Lang Nhi, mặc kệ ta nói gì, đã làm gì, cũng không nên hoài nghi cảm tình ta đối với nàng !" Ta về sau, sẽ không bao giờ bỏ lại một mình nàng, cùng nàng sóng vai đối mặt tất cả !

Hắn đã từng không biết yêu, thậm chí tự tay đem nữ tử mình yêu đẩy ra xa. Khi đó, nàng ở trong cung Huyền Vũ khổ sở cùng giãy giụa muốn bảo vệ tình yêu bọn họ, thế nhưng hắn lại nghe theo lời người ngoài cưới nữ tử người khác làm Minh Hậu —— bởi vì khi đó hắn cũng nghĩ, theo thời gian trôi qua, cảm tình hắn đối với nàng chắc hẳn cũng sẽ càng ngày càng phai nhạt, tuổi thọ Thần Tiên dài đằng đẳng, vạn năm không ngừng, cái gì tình yêu vĩnh hằng theo năm tháng dài lâu không thay đổi ? Vì để Minh giới được yên bình, tránh nguy cơ cùng thiên đế xung đột, hắn làm tròn sứ mạng Minh hoàng, buông tha một nữ nhân cũng không phải là đại sự lớn lao !

Thế nhưng, hắn thật không ngờ nàng sẽ làm ra ý định quyết tuyệt đáp lại lòng phụ bạc của hắn ; hắn cũng chưa từng nghĩ rằng, một nữ tử thái tử phi thiên tộc bề ngoài dịu dàng nhu nhược lại quả quyết cường liệt như vậy; hắn càng không nghĩ đến, mất đi nàng, tim của hắn kể từ đó thiếu một góc, hắn thật sự trở thành cái xác không hồn !

"U Vân, là tỷ tỷ U Minh, từ xưa tới nay, Minh Hậu của Minh giới đều là xuất thân từ U gia, theo lý, nàng phải là Vương Hậu của ta, ta cũng vậy xác thực cưới nàng. . . . . ."

Quân Thương nói xong, để ý nét mặt Lâm Lang, chỉ thấy hắn nói tới đây, thần sắc Lâm Lang đầy bi thương, mơ hồ còn có tuyệt vọng rất giống dáng vẻ hôm đó nàng ở trong điện Minh Giới bị áp giải đi cũng tràn ngập thống khổ cùng bất lực, trong lòng hắn đau xót: "Lang Nhi !" Hắn đột nhiên ôm lấy nàng kéo vào trong ngực, Lâm Lang chưa kịp phản ứng, lập tức ngã vào trong ngực hắn, cũng vô ý động vào thương thế của hắn, trong nhất thời, Quân Thương ho sặc sụa : "Khụ khụ khụ. . . . . . . . . . . . ."

Lâm Lang cả kinh, vừa muốn thoát ra, lại bị hắn dùng sức kìm chặt thắt lưng: " Chàng mau buông tay, để ta xem thương thế của chàng . . . . . . . . . . . ."

Quân Thương nghe giọng nói nàng hàm chứa lo lắng cùng run rẩy, trong lòng vui mừng, bất giác cười ra tiếng; Lâm Lang bị lồng ngực phập phồng của hắn làm chấn động miệng chợt kinh "Hô" một cái, lỗ tai nóng như lửa đốt, nhất thời trong lòng lúng túng, như tiểu nữ nhi bình thường đỏ mặt, càng ra sức tránh né nói: "Chàng . . . . . . . . . . chàng mau chữa thương đã . . . . . . . . . . ." Giãy giụa hai cái, Lâm Lang sợ mình lần nữa làm động tới miệng vết thương của Quân Thương, cũng không dám cứng rắn dùng sức, chỉ nhúc nhích hai cái lại phát hiện mình thế nhưng không phải đối thủ của Quân Thương dù hắn đang trọng thương , bất đắc dĩ đành phải nằm yên ở trong ngực Quân Thương mặc hắn ôm, nghe nhịp đập hữu lực của Quân Thương, nàng cảm thấy một hồi lửa nóng từ bên tai trào lên, từ từ lan tràn đến toàn thân !

Trong nội tâm nàng oán thầm: theo lý thuyết kiếp trước của kiếp trước nếu như nàng thật là thần tiên, theo lý mấy ngàn tuổi cũng có, mặt mũi này sao lại mỏng như vậy ? Động một chút là dễ dàng đỏ mặt ?

Quân Thương ôm nàng một hồi, buông tay thay nàng vuốt vuốt tóc mai, nhìn bộ dạng nàng cúi đầu ánh mắt né tránh, trong mắt nụ cười càng đậm, mới vừa nghe một câu đã không tiếp nhận nổi, nha đầu này !

Trong lòng hắn thở dài, lại cảm giác ngực đau dữ dội, chỉ đành phải nói: "Nàng cứ trở về Ngọc Lâm uyển! Chờ vết thương của ta lành lặn sẽ trở về !"

Lâm Lang nghe nói, lập tức ngẩng đầu xen vào lời hắn: "Không được!" Quân Thương hiện tại bị thương nặng, nàng sao yên tâm để hắn mộ mình ở lại chỗ này!

Quân thương nghe xong, lông mày tuấn lãng nhướng lên, ánh mắt thâm thúy phát giác Lâm Lang chột dạ, Lâm Lang cúi đầu nói: "Nơi này cần cái gì đều không có , ăn cơm cũng bất tiện, bây giờ chàng lại bị thương. . . . . . . . . . . Ngộ nhỡ có kẻ thù tới cửa thì sao ứng phó ? Ta phải ở chỗ này cùng với chàng chứ , hơn nữa ta đã nói cho mẫu thân, ta rời nhà mấy ngày, không trở về cũng không sao !"

Quân Thương nghe vậy, trong mắt lộ ra ý cười nhẹ nhàng, nha đầu này thật là càng ngày càng đáng yêu, hắn cũng không phải là người phàm, mười ngày nửa tháng không ăn cơm cũng không sao, về phần có kẻ thù tìm tới cửa, hắn chọn địa phương trù ẩn không đáng tin vậy sao ? Nếu nha đầu này đã tìm xong lý do thoái thác, hắn cũng không thể làm nàng mất mặt —— huống chi, hắn cũng xác thực muốn thời thời khắc khắc nhìn thấy nàng!

Lâm Lang gặp Quân Thương từ chối cho ý kiến, thầm nghĩ hắn đồng ý, tự giác lưu lại.

Lâm Lang thừa dịp Quân Thương chữa thương đi dạo chung quanh một chút, quang cảnh tòa nhà mặc dù đổ nát, nhưng khoảng đất cực kỳ rộng lớn, xa xa nhìn lại cũng là tường đỏ ngói xanh, ẩn ẩn khí thế trang nghiêm, còn có hoa viên giả sơn to lớn phía sau , đủ để nhìn ra nguyên chủ thân phận bất phàm, xem xét phong thủy nơi đây, tất cả phòng ốc đều theo hướng nam-bắc, hợp thành chữ ”之”, ần tàng địa thế đằng long —— Lâm Lang thấy vậy, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, bố cục phòng ốc hậu thế đời sau có cơ hội vinh quang đăng đế vị, đây là một loại thuật pháp cực kỳ cương liệt, bình thường chỉ cần bày thế cục này, nếu dựa vào thuật pháp cùng thời thế thích hợp, thiên thời địa lợi nhân hòa, chính là mọi việc đều thuận lợi rồi !

Trong lòng Lâm Lang hơi khiếp sợ, rốt cuộc trạch viện này là của ai lại dám làm chuyện sơ suất như vậy, chẳng lẽ không sợ Hoàng đế phát hiện ?

Lâm Lang hướng nơi xa xa nhìn, nơi này mặc dù ở Kinh Giao, vị trí hoang vu hẻo lánh, ngược lại muốn ở lâu dài mà Hoàng đế trong cung phát hiện cũng rất khó, lại nói coi như phát hiện, nếu người đó không tinh thông thuật pháp, cũng sẽ không nghĩ phát hiện —— chắc hẳn nguyên chủ cũng muốn đến nơi này một chút, nhưng xác thực việc này có chút mạo hiểm, ngộ nhỡ bị phát hiện, còn có hậu thế vinh quang đăng đế vị, có khả năng cứu mạng cũng không tệ rồi!

Có câu nói [ Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị ] [ 1 ] , như thế xem ra, vị chủ nhân trạch viện này cũng không tính là người thông minh, chỉ không biết hậu thế của hắn hiện tạira sao !

[ 1 ] Tạm hiểu là ẩn thân nơi rừng núi hoang vu là chuyện nhỏ, ẩn thân nơi phố chợ huyên náo mới là chuyện lớn

Lâm Lang một đường đi dạo đến phòng bếp, nàng vừa vào nhìn, dưới bếp còn sót lại một chút chén bát lẳng lặng nằm trên chậu, mặc dù trên mặt bám một lớp bụi bậm thật dầy, miệng chén cũng bị sứt mẻ, nhưng có thể nhìn ra đều là đồ sứ thượng hạng Quan Diêu, nàng không chút để ý cầm lên nhìn một chút, chợt phát hiện đáy chén in một chữ vàng nho nhỏ—— " Hàn" .

Lâm Lang hơi sững sờ, mang những vật phẩm khác lật ngược lại, quả nhiên cũng không ngoại lệ, đều có chữ "Hàn".

Lâm Lang đứng lên, trong mắt mang theo tia nặng nề: gia đình tầm thường sao có được đồ sứ thượng hạng mà còn có ký hiệu của Quan Diêu ? Chủ nhân nơi này tất nhiên là quyền cao chức trọng trong Hoàng thất Quý tộc là điều không thể nghi ngờ, trong nội tâm Lâm Lang đem vương hầu đời trước nhất nhất suy nghĩ một lượt, trong lòng lóe lên một người —— Hàn vương ! Theo nàng biết Hàn vương Triệu Thước chính là thân ca ca của tiên đế, kết cục sau cùng cũng là phản nghịch bị giết, lịch sử ghi chép về hắn là người kiêu dũng thiện chiến lại cả đời không lấy thê tử, tự nhiên cả đời không có con nối dõi, vì vậy, trên phố còn có lời đồn đãi nói hắn có bệnh không tiện nói ra, nhìn bố cục tòa trạch viện ý nói chủ tử đời sau vinh quang đăng đế vị, nếu thật là Hàn vương , bên trong này. . . . . . . . . . . .

Lâm Lang suy tư một hồi, cảm thấy chuyện này trong khoảng thời gian ngắn khó có thể lý giải tường tận, trước tiên tạm gác qua một bên . Lại khắp nơi đi lại, nàng nghĩ thương thế Quân Thương ba năm ngày sợ là không thể khỏi được, mấy ngày kế tiếp chắc phải ở chỗ này vượt qua, quay đầu lại đem phòng bếp thu thập một phen, đem đồ vật có thể dùng là nồi chén mang tới bờ sông nhỏ hậu hoa viên rửa sạch sẽ xong xuôi, chờ hắn trở lại, mặt trời đã nhô cao, nàng thấy Quân Thương còn đang bế quan chữa trị, nhẹ nhàng khép cửa ra khỏi đại môn đi đến khu chợ cách đó không xa , mua nửa túi gạo cùng một ít thịt cá rau cải trở lại, sau đó, một đầu hướng thẳng vào phòng bếp!

Lâm Lang nhìn mọi thứ trong phòng bếp, tâm tình có chút khó xử, gạo cũng mua về rồi, nhưng hôm nay chỉ có nàng và Quân Thương hai người ở chỗ này, Quân Thương bị trọng thương, cũng không thể kéo hắn xuống bếp ? Nàng suy nghĩ một chút, nấu cơm trách nhiệm nặng nề tất nhiên nàng phải phụ trách, nghĩ như vậy, trong lòng nàng hơi kích động, mình mặc dù chưa từng xuống bếp nấu cơm, nhưng mỗi lần nhìn Quân Thương làm, cũng không cảm thấy quá khó khăn.

Nàng trước học Quân Thương vo gạo , lại tìm ít củi đốt tới nhóm lửa, ai ngờ nửa canh giờ trôi qua, khói ngược lại tràn ra không ít, ngọn lửa nhưng không thấy một, Lâm Lang bị nghẹn đến ho sặc sụa không ngừng, lông mày khổ sở nhíu lại , trước kia nhìn Quân Thương nổi lửa, hơi thổi một tý , là lửa phụt lên, thế nào loay hoay mãi lửa cũng không có ?

Đúng rồi, Quân Thương dùng miệng thổi, nhất định là dùng pháp thuật !

Trong nội tâm Lâm Lang vui mừng, tự cho là tìm được bí quyết, môi anh đào hé mở , hướng về phía củi dưới bếp thổi vào, quả nhiên lửa dễ dàng bốc lên, nàng vội cầm cái nồi, đem gạo vo sạch bỏ vào, lại đổ vào một chút nước , sau đó quay sang cắt rau cải !

Lâm Lang đem thức ăn thu thập xong, nhìn trời sắc đã đến trưa, Lâm Lang tìm mâm gỗ đem hai dĩa rau cải cùng một chén cơm to đặt lên, đầy mặt tưoi cười bưng tới cho Quân Thương.

Quân Thương đang trong giai đoạn thứ nhất chữa thương đã xong, vừa đúng đứng dậy muốn nhìn Lâm Lang đang làm gì, liền thấy nàng bưng cái khay từ ngoài phòng đi vào, vừa thấy, Quân Thương lập tức trợn to hai mắt ——thiếu nữ một thân y sam xanh biếc thân hình yểu điệu, trên mặt nụ cười dịu dàng, bưng khay từ bên ngoài đi tới, chợt nhìn lại, phiêu diêu xinh đẹp, nhưng …………nhưng . . . . . . Trên mặt của nàng, hai vết đen xám dính ở phía dưới cánh mũi khéo léo, vẫn kéo dài đến hai gò má mềm mại , giống như là con mèo nhỏ nghịch ngợm !

Lâm Lang không rõ chân tướng, bị Quân Thương nhìn đăm đăm có chút xấu hổ, nàng mang thức ăn từ trong khay lấy ra đặt trên bàn, lúng túng cười nói: "Ta làm khẳng định là không có làm tốt bằng chàng, chàng nếm thử một chút, nếu không ngon, ta lại ra ngoài mua điểm tâm sẵn!"

Lâm Lang nói xong phát hiện Quân Thương vẫn còn ở nhìn nàng, bất giác có chút bối rối : "Nếu không . . . . . . Nếu không, chàng chờ một chút, ta liền ra ngoài mua." Nàng nói qua liền muốn đem thức ăn thu thập bưng đi !

Mặc kệ kiếp trước mình là Thái Thanh công chúa có xuống trù phòng hay không, nhưng trong trí nhớ của nàng là lần đầu tiên xuống bếp, hơn nữa toàn bằng nhìn Quân Thương xuống bếp hồi tưởng lại mà làm , vốn đang coi như lòng tin tràn đầy, vào lúc này gặp Quân Thương nhìn nàng không nói, chỉ cảm thấy trong lòng có chút chột dạ, chỉ cầu thức ăn này đừng làm cho mình mất mặt !

Quân Thương nhìn tay chân thiếu nữ có chút luống cuống, trái tim lấp đầy ngọt ngào, vươn tay cầm tay của nàng, ngăn trở hành động nàng, nhìn thức ăn trên bàn: " Bề ngoài không tệ !"

Quân Thương nói xong, ngẩng đầu hai mắt cưng chìu nhìn Lâm Lang, đưa tay thay nàng lau chùi vết tro bụi trên mặt, Lâm Lang thấy vậy, vội vàng xoay người móc ra khăn tay tự mình lau, trên mặt đã đỏ bừng một mảnh !

Quân Thương cười cười, ở bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm chiếc đũa gắp một cọng rau cải nhét vào trong miệng, mới vừa nhai hai cái, con ngươi bỗng nhiên phóng đại —— Lâm Lang thấy hắn đem món ăn bỏ vào miệng, vội vàng hỏi : " Hương vị thế nào ?" Nàng vẫn chưa nếm thử nên không biết mùi vị, nhưng các loại gia vị cũng cho rất nhiều, chắc hẳn không khó ăn mới đúng!

Quân Thương theo bản năng nhìn nàng đang đầy mặt nụ cười, nhìn đáy mắt chờ mong của thiếu nữ, con ngươi như làn thu thủy trong veo xoay chuyển, đẹp đẽ động lòng người, hắn nhìn thiếu nữ hiện lên tia sáng chờ mong cùng thấp thỏm, đột nhiên cảm thấy nếu hắn dám phun thức ăn ra thì chính là tội ác tày trời —— hắn cố ép mình đem cọng rau cải nuốt xuống, sau đó hướng Lâm Lang cười nói : " Rất tốt !" Đích xác là không tệ, trong mùi vị của thức ăn, ngọt bùi cay đắng mặn, chính xác là ngũ vị đều có, cũng không biết nha đầu này nấu thế nào, hắn có loại kích động lệ rơi đầy mặt!

"Có thật không ?" Lâm Lang vừa nghe, vui mừng giương lên nụ cười, cầm đũa thay hắn gắp thức ăn, "Vậy chàng ăn nhiều một chút, chàng đang bị thương, phải bồi bổ thật tốt !" Nàng mới vừa rồi lòng còn treo cao, chỉ sợ đồ ăn mình làm không hợp khẩu vị Quân Thương, may mắn hắn thích !

Quân Thương nhìn Lâm Lang nghiêm nghị đem một bàn món ăn liên tục gắp vào trong chén , hắn liền vội vàng che chén của mình: "Ta thích ăn cơm hơn !" Ăn thêm chút nữa , cái miệng của hắn đã không phải là của mình rồi !

Lâm Lang thấy vậy thì dừng tay, cũng là lúm đồng tiền như hoa mà nói: "Thật không nghĩ tới chàng còn kiêng ăn! Chỉ là, ăn nhiều món mới tốt, về sau phải sửa lại thói quen !"

Quân Thương nhìn Lâm Lang rốt cuộc bỏ qua việc gắp thức ăn cho hắn, vội nhai một miếng cơm muốn đè xuống ngũ vị khó ăn trong miệng, nếm cơm rồi lại thiếu chút nữa gãy răng, cơm căn bản là còn sống, khẽ khuấy nồi lên, bên dưới cơm hiện lên màu đen, một khối cơm khét !

Lâm Lang thấy Quân Thương nhìn cơm khét mà sửng sốt, ngập ngừng nói: "Cơm này, có thể là thiếu nước, bên dưới, bên dưới cơm đều khét, chàng ăn bên trên đi ! Nếu là. . . . . . Nếu như không đủ, ta lại nấu thêm cho chàng !" Một nồi cơm nàng thật vất vả tìm hạt cơm không bị khét bới được một chén, lúc này Quân Thương thấy được bên dưới đều cơm khét, nàng xấu hổ muốn chết, trong lòng chợt dâng lên khổ sở : Quân Thương bị thương, nàng chỉ muốn giúp hắn sinh hoạt thoải mái , ăn ngon một chút, nhưng. . . . . . . . . . . . . . .Những món thịt cá nàng không biết cách làm, thật vất vả nấu cơm xào rau cải, lại khiến một nồi cơm lớn khét hết !

Không đợi Quân Thương trả lời, nàng chán nản nói: "Ta có phải quá ngu ngốc hay không ? Ngay cả bữa cơm cũng làm không xong, ta. . . . . . . . . . "

Quân Thương vốn là nhìn bàn thức ăn có chút dở khóc dở cười, lúc này nghe được nàng tự trách , trong lòng vừa cảm động vừa xót xa, lại không biết an ủi nàng thế nào, chỉ nhìn nàng ôn nhu nói: "Ta đã nói, hai người chúng ta chỉ cần có một người biết làm là được! Cũng không phải là chuyện lớn gì, nàng có phần tâm tư này ta đã vui mừng !"

Quân Thương nói xong, đứng dậy lôi kéo Lâm Lang : "Đi! Chỉ là một món ăn có gì khó, cùng đi làm !"

Lâm Lang rốt cuộc lộ ra nụ cười tươi tắn , nói: "Chàng bị thương, không cần tự thân động thủ , chỉ cần ở cạnh hướng dẫn ta làm là được!" Muốn vì một người nấu cơm hầm canh, tuy cuộc sống đơn giản nhưng lại tràn ngập ấm cúng hạnh phúc, vào giờ phút này, trong nội tâm Lâm Lang cảm giác mình giống như một tiểu tức phụ bình thường !

Dưới sự hướng dẫn của Quân Thương, Lâm Lang rốt cuộc làm ra hai món mặn một canh, lại nấu được một nồi cơm trắng , nàng nhìn thức ăn nóng hổi, quay đầu lại giật mình, ôm lấy cổ Quân Thương , khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ cười ngọt ngào !

Không cần vinh hoa phú quý, cũng không cần quyền thế cao cao tại thượng, chỉ cần chìm đắm ở hồng trần khói lửa, nguyện trải qua năm tháng thanh tịnh, một đời bình yên hạnh phúc !

Chỉ là, cuộc sống như thế lại trôi qua rất nhanh, đến buổi chiều ngày thứ năm Quân Thương hoàn thành xong giai đoạn chữa thương cuối cùng, thân thể Quân Thương đã hoàn toàn khôi phục, Lâm Lang vừa vui mừng đồng thời trong lòng cũng có chút u sầu, bởi vì thương thế Quân Thương khỏi hẳn, đồng nghĩa bọn họ phải trở về !

Lâm Lang bưng thức ăn lên, mi tâm hơi nhíu, mấy ngày nay dưới sự chỉ dạy của Quân Thương, nàng có thể thuần thục xào hai món ăn, Quân Thương khen ngợi Lâm Lang về mặt nấu ăn rất có thiên phú, điều này làm cho Lâm Lang hết sức phấn khởi!

Lúc ăn cơm, Quân Thương nhìn thấu nội tâm nàng, âm thanh trầm thấp mang theo tình cảm dịu dàng nói với nàng: "Chúng ta giải quyết ổn thỏa các nguy cơ , tìm một nơi an tĩnh ẩn cư rời xa thế ngoại, mỗi ngày trải qua cuộc sống hạnh phúc không sầu lo !"

Lâm Lang nghe lời Quân Thương , trái tim trào lên một dòng nước ấm, thế nhưng đáy lòng đối với tương lai mờ mịt cùng nồng đậm lo lắng, nếu nàng thật sự là vị hôn thê thái tử Thiên Tộc, như vậy, nàng cùng Quân Thương phải đối mặt chính là ngăn cấm của cả Thiên giới!

Cũng giống như hoàng đế ở nhân gian, làm dâu hoàng gia Thiên tộc chính là phải biết từ bỏ, trừ một con đường hồn phi phách tán, quả quyết sẽ không cho phép gả cho người khác !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.