Áo choàng tuyết trắng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh nhu hòa, đường nét lưu loát hoàn mỹ, chỗ khâu tinh tế chỉ dùng kim tuyến thêu vài đóa Mạn Đà La đỏ chói, chói lọi mà không lộ vẻ đột ngột, làm cho người ta vừa thấy đã có thể tưởng tượng ra vẻ đẹp của nó ở dưới ánh mặt trời chiết xạ ra hào quang lấp lánh , rực rỡ vô cùng.
Mà điều đáng nói hơn chiếc áo choàng lại được làm từ da chồn, bên trên không có bất kỳ liên tiếp khe hở, hồn nhiên thiên thành. Không chỉ ở nhân gian, chính là ở thiên giới một kiện áo choàng trước mắt này được xếp vào món trân phẩm quý giá !
Lâm Lang hạ mi mắt, trong lòng sợ hãi than: con hồ ly này chỉ sợ không phải trải qua vạn năm tu hành thì cũng có mấy ngàn năm đạo hạnh mới có thể dưỡng ra bộ da trắng muốt thượng phẩm như vậy, chỉ là hôm nay lại bị. . . . . . . . . . . . . . .
Thế sự vô thường, không gì hơn cái này !
Lục Liễu nhìn chằm chằm áo choàng trắng muốt trong mắt loé lên tia sáng hâm mộ, khe khẽ thở dài nói: "Quỷ Đế đối với tiểu thư thật tốt ! Chỉ đưa ra một chiếc áo choàng đã là bảo vật giá trị liên thành !"
Lâm Lang nghe nàng thở dài, thu hồi ánh mắt, liền bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng của Hồng Dược , hàm chứa vẻ thẩn thờ, cẩn thận từng li từng tí giúp nàng trang điểm thay y phục, phảng phất như đối với hết thảy biến hóa bên ngoài đều mất đi cảm giác.
Nàng biết trong lòng Hồng Dược đang suy nghĩ đến Lâm Chính Dương, đáy lòng khẽ thở dài một hơi. Nàng mặc cho Hồng Dược hầu hạ nàng mặc quần áo rửa mặt, sau đó chải đầu vấn búi tóc, cuối cùng phủ thêm áo choàng tuyết trắng càng tôn lên vẻ thanh lệ xuất trần của nàng. Nơi cổ áo choàng đính hai viên trân châu trắng bóng , Hồng Dược rũ mắt cài nút cho Lâm Lang, khi ngẩng đầu trong mắt Hồng Dược chợt thoáng qua vẻ kinh ngạc, bên cạnh Lục Liễu không nhịn được kinh hô lên: "Không trách được Quỷ Đế đối với tiểu thư tốt như vậy! Tiểu thư tựa như tiên nữ giáng thế, ở trần gian Lục Liễu còn chưa từng diện kiến qua nữ tữ xinh đẹp thoát tục nhường này !" Lẽ ra nguyên thân chính của nàng là liễu thụ tinh, nhớ năm đó nàng chiếm lấy thân thể nữ tử là hoa khôi trên thuyền hoa sông ngọc đái dung mạo được coi là vô cùng xinh đẹp, nhưng đem so với Lâm Lang, đáy lòng nàng dâng lên chút tự ti !
Nàng có chút kỳ quái, nhìn kỹ tướng mạo Lâm Lang kỳ thực cũng không coi là khuynh quốc khuynh thành , nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác không thể lý giải . . . . . . . . . . . . Đúng, chính là sự cảm phục tận sâu đáy lòng !
Hồng Dược lúc này đã thu lại kinh ngạc trong mắt , khẽ cười cười nhìn Lâm Lang nói: "Tiểu thư, chúng ta đi thôi ! Đừng để Quỷ Đế chờ lâu !" Nói xong, vươn tay đỡ cánh tay Lâm Lang, sải bước về phía ngoài cửa!
Lục Liễu muốn đuổi theo, Hồng Dược quay đầu lại dặn dò: "Tự ta đưa tiểu thư đi, một lát ta sẽ trở lại ngay . Ngươi cứ ở đây chờ là được!"
Lục Liễu nghe vậy, khẽ hé mặt quỷ buồn bực quay trở về bên trong phòng!
Thạch thất giống như một tòa cung điện khổng lồ dưới lòng đất, hành lang dài chia thành chín khúc uốn lượn quanh co, nối liền là tên của từng cung điện trong thạch thất, hai bên hành lang trên thạch bích chạm trổ các loại hoa và cây cảnh cùng bức vẽ về chim quý thú hiếm đa dạng, thường cách một đoạn đường đều có một ô vuông chạm rỗng lõm sâu vào trong vách tường, mỗi ô bên trong đều đặt một ngọn đèn dầu làm bắt đất nung với hình dạng quỷ quái, hòa cùng với không gian âm u , trống rỗng làm cho bầu không khí lạnh lẽo hắc ám trong thạch thất tăng thêm cảm giác quái dị !
Chuyển qua một ngã rẽ, trước mắt chợt thông thoáng, đập vào mắt là cảnh dòng suối trong veo chảy từ khe suối ra cùng với tiếng nước chảy róc rách êm tai , một cây cầu đá nối liền hai đầu, trên cầu chạm khắc hình phạt khủng khiếp dưới 18 tầng địa ngục, xa xa hai bờ hồ có thể thấy vô số quái thạch lởm chởm !
Đây là lần đầu tiên Lâm Lang đi ra khỏi gian thạch thất giam cầm nàng , nàng thả chậm cước bộ, vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh, đem lộ trình con đường nhất nhất nhớ kỹ trong lòng!
Cứ như vậy đi một hồi, ngay cả khi đi chậm , vết thương nơi ngực vẫn bị ảnh hưởng, đau đớn như bị kim đâm với tần suất liên tục mặc dù không phải là không thể chịu được, nhưng vẫn khiến trên trán Lâm Lang rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Thật vất vả rời khỏi thạch thất tới giữa đại sảnh, còn chưa bước vào, loáng thoáng nghe bên trong có tiếng nói, Lâm Lang khẽ giơ tay lên, ngăn cản Hồng Dược tiếp tục đi về phía trước, hai người đánh phải dừng lại trước cửa !
Lúc này bên trong đại sảnh, Thái Tố công chúa một thân hắc sa đã tháo xuống mạng che mặt, dung nhan tuyệt sắc có chút tái nhợt, dưới lớp da nhẵn mịn mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh, trong mắt nàng thoáng ánh lên lửa giận, nhưng âm thanh vẫn nhu hòa không nổi sóng, mơ hồ mang theo thanh linh leng keng động lòng người: "Ngươi đem áo choàng tuyết trắng làm từ da chồn đưa cho Huyền Thanh rồi hả ?"
Nam tử bạch y nghiêng người dựa lưng vào ghế, một tay chống đầu, nhắm mắt dưỡng thần, nghe được câu hỏi của nàng, sắc mặt không hề biến hóa " Ừ " một tiếng, giống như chuyện hiển nhiên !
Thái Tố công chúa nghe một tiếng "Ừ" , sắc mặt tái nhợt thêm vài phần, nhìn bộ dáng hắn không thèm để ý, cổ họng cứng lại!
Nàng khẽ rũ xuống hai mắt, tiếp theo ngẩng đầu, lại giống như đùa giỡn nói: "Thì ra năm đó ngươi giết rơi bạch ế chân quân, bảo hắn lưu lại tấm da này, là vì đưa cho nàng ta !"
U Minh đột nhiên mở mắt, đáy mắt tinh quang chợt lóe , ánh mắt nhu hòa dịu dàng nhìn Thái Tố công chúa, từ từ ngồi dậy từ trên đài cao đi xuống, khẽ cúi đầu quan sát dung nhan của nàng, đưa tay nâng cằm của nàng, âm thanh trầm thấp mang theo ý cười hỏi " Sao vậy ? Điện hạ ghen?"
Thái Tố công chúa lảng tránh tầm mắt, có chút ngượng ngùng, nói thật nhỏ: "Ta ghen cái gì!"
"Ha ha ha ha. . . . . . . . . . . " U Minh sung sướng cười to, buông lỏng tay nắm cằm nàng ra, "Chỉ là cho nàng một kiện áo choàng mà thôi! Ngươi cũng biết, nếu muốn tam giới Thần Đỉnh phát ra uy lực lớn nhất, muốn ngưng luyện tiên phách thuận lợi thì bắt buộc tiên phách càng cường thịnh càng tốt, hôm nay nàng cùng Quân Thương chia cắt, nhất định là thương tâm khổ sở, hơn nữa nỗi đau thể xác lẫn tinh thần cơ hồ suy sụp, hồn phách hiện tại suy yếu cực điểm, dùng cũng chẳng có hữu dụng bao nhiêu ! Người đời thường nói ‘’ nhân phùng hỷ sự tinh thần sảng ‘’ [ 1 ] cũng là có đạo lý, ta đối tốt với Lâm Lang chỉ muốn hồn phách nàng ta có thể phát huy hiệu quả lớn nhất!"
[ 1 ] người gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái
Thái Tố công chúa nghe hắn nhẹ nhàng giải thích, sắc mặt nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng , khóe môi lộ ra ý cười, nhìn về phía U Minh, cất giọng nói dịu dàng pha lẫn chút hờn dỗi: "Ngươi giải thích một tràng như vậy làm gì? Bổn cung mới không có ghen !"
U Minh đưa tay vuốt ve gò má Thái Tố công chúa, nhanh chóng hôn lên môi nàng, cười ha ha nói: "Chờ bản tôn đại công cáo thành, vạn vật tam giới đều thuộc về Điện hạ sao ? Điện hạ nghĩ muốn cái gì mà không được chứ ?"
Thái Tố công chúa bị hắn hôn bất ngờ, lại nghe hắn trêu chọc một phen, trên mặt càng đỏ ửng, nhất thời diễm lệ như hoa đào tháng ba, hai mắt ngậm xuân ý dào dạt cúi đầu, giả vờ tức giận dậm chân nói: "Nói bậy gì đó? Không nghiêm chỉnh chút nào !"
Thái Tố công chúa lời còn chưa dứt, U Minh đã vui vẻ cười to, chỉ thấy hắn cười cười, bỗng nhiên ngưng bặt, quay đầu nhìn về phía cửa, con ngươi hung ác nham hiểm lớn tiếng quát : "Kẻ nào ở bên ngoài?"
Lúc này, Lâm Lang cùng Hồng Dược đang bên ngoài nghe hai người tán tỉnh đến khúc hăng hái, chợt nghe hắn quát to bị sợ đến cả người run một cái, hai người nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, Hồng Dược điều chỉnh lại tâm tư, tiến lên cung kính gõ cửa nói: "Quỷ Đế, Lâm Lang tiểu thư đã đến!"
U Minh lạnh nhạt ứng lời, Hồng Dược vội đỡ Lâm Lang hướng vào trong chính sảnh .
Thời điểm Hai người đi vào, Thái Tố công chúa đã đeo mạng che mặt, hắc sa không gió mà bay lộ ra gương mặt như ẩn như hiện của Thái Tố công chúa, ngược lại còn làm tăng lên vẻ hấp dẫn xinh đẹp của nàng, chỉ là ánh mắt quá mức sắc bén như lưỡi dao đem vẻ đẹp này triệt để phá hủy !
Lâm Lang chỉ nhìn nàng một cái, liền dời ánh mắt, mỹ nhân tuy tốt, dưới khăn che mặt ẩn giấu ánh mắt hàm chứa địch ý thẳng tắp bắn về phía nàng, lại làm cả người nàng không thoải mái. Lâm Lang biết Thái Tố công chúa ngoài miệng nói không thèm để ý, kỳ thực trong lòng rất để ý áo choàng trên người mình, nếu U Minh đối với Thái Tố công chúa có lòng, thì chỉ cần mang đồ tốt đi lấy lòng Thái Tố công chúa, chẳng lẽ nàng có vì Quân Thương . . . . . . . . . . . . . . . . . Tâm tình không tốt, đưa tới kiện áo choàng thì có thể khá lên sao?
Nữ vi duyệt kỷ giả dung [ 2 ] ! Tương tự, Nếu người tặng quà không phải là người trong lòng mình muốn, thì đồ vật có quý giá hơn nữa cũng có tác dụng gì ? Còn nếu là người ở trong tim mình thì chỉ cần một câu nói thôi cũng có thể xua hết âu lo trong lòng mình !
[ 2 ] nguyên câu Sĩ vi tri kỷ giả tử. Nữ vi duyệt kỷ giả dung”, đó là câu nói rất nổi tiếng của Trung Hoa, cho rằng: Kẻ sĩ vì bạn mà chết, người con gái vì người yêu mà làm đẹp.
Thái Tố công chúa nắm hai tay thật chặt trong ống tay áo, ánh mắt nhìn thẳng Lâm Lang, vừa sắc bén lại ngang ngược !
Cả tòa cung điện dưới lòng đất đều là lấy tông màu đen ám trầm làm chủ, trừ U Minh thân là Tôn chủ Quỷ Đế luôn mặc trang phục màu trắng, thậm chí cả nàng cũng không được phép nhiễm một chút ánh sáng, mà Lâm Lang, Lâm Lang một thân bạch y tuyết trắng chọi lọi đứng ở trong sảnh, tỏa sáng rạng rỡ làm cả điện lu mờ, cũng làm cho lòng nàng nhói đau !
Nàng tự nhiên biết lời U Minh nói khi nãy cũng chỉ là dỗ dành nàng, lại biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, nàng vẫn nhịn không được cam tâm tình nguyện nhảy vào. Trong lòng truyền đến cơn đau lâm râm, nàng đột nhiên cảm thấy mình có phần thong suốt nguyên nhân ngàn năm trước Lâm Lang kiên quyết cự tuyệt lời cầu hôn của thái tử Thiên Tộc, tình nguyện đầu nhập trần thế trong Luân Hồi !
Lâm Lang đi tới, U Minh không nói thêm gì nữa, chỉ nói cho Thái Tố công chúa khi hắn không ở đây trông coi tốt tất cả sự vụ, lại dặn dò nàng chờ hắn trở lại, rồi dẫn Lâm Lang cùng nhau xuất môn !
Thái Tố công chúa nhìn bóng lưng U Minh cùng Lâm lang dần rời đi, cho đến khi bông tuyết ở trong bóng tối biến mất, nàng mới cảm giác trên hai gò má lành lạnh, vội giơ tay lên lau đi, khẽ khụt khịt cái mũi ! Nàng làm xong hai động tác này, ngẩng đầu chỉ thấy Hồng Dược như cũ đứng ở một bên, ánh mắt tĩnh lặng thấu triệt mang theo tia đồng tình nhìn Thái Tố công chúa , trong bụng nàng giận dữ, trầm giọng nói: "Còn đứng ở nơi này làm cái gì?" Nàng là trưởng công chúa nữ nhi Huyền Vũ đại đế , chẳng lẽ còn cần một yêu tinh nho nhỏ thương hại sao ?
Hồng Dược bỗng nhiên hồi hồn, vội cúi đầu cáo lui, quay người lại sâu kín thở dài: " [ Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang ] [ 3 ] ! Một chữ tình, có lẽ chưa từng biết, mới không đau khổ như bây giờ !"
[ 3 ] Bảo vật thì dễ kiếm, tình lang tốt khó tìm
Nàng nói âm thanh rất thấp, nhỏ nhẹ xa xăm như phạm âm [ 4 ] huyền diệu phiêu tán trong điện rộng lớn, lại như trọng chùy nện vào lòng Thái Tố công chúa .
[ 4 ] Ngôn ngữ mà Phật giáo hay dùng: Tiếng Phạn, hay nghe nói trong kinh Phật
Thái Tố công chúa nhìn bóng lưng nàng rời đi, khẽ lẩm bẩm lặp lại những lời này, chán nản bật cười, cười đến mức ngã xuống mặt đất!
Sau khi bước ra khỏi đại môn , U Minh dường như cũng không gấp gáp, hắn mang theo Lâm Lang dọc theo hành lang u tối, bước chân không nhanh không chậm . Trên vạt áo phảng phất như có vô số bạch quang nhu hòa hướng bốn phía phiêu tán, cho nên đoạn đường này ngay khi không có ngọn đèn dầu, cũng chưa đến mức không thấy đường !
Lâm Lang không rõ hắn rốt cuộc ẫn nàng đi chỗ nào? Muốn làm cái gì ? Chỉ có thể ở phía sau theo sát bước tiến của hắn . Nàng vài lần muốn mở miệng hỏi, lại bởi vì hiện tại nàng đã trở thành tù nhân của hắn nên lời nói ra đến miệng lại bị nàng đè ép trở về !
Hai người ước chừng đi nửa canh giờ, hành lang u tối không nhìn thấy điểm đầu. Lâm Lang cũng đã đầu đầy mồ hôi, người không thăng bằng rồi, ngực càng lúc càng đau đớn , nàng không nhịn được cau mày.
"Chúng ta đang đi đâu ?"
"Dẫn ngươi đi gặp một người!"
Âm thanh U Minh mị hoặc nhẹ nhàng mang theo vẻ bí ẩn không muốn người khác biết , hơi thở hắc ám âm hàn đánh tới, Lâm Lang không nhịn được cả người run một cái, theo bản năng hỏi " Gặp ai ?"
U Minh đột nhiên dừng bước, Lâm Lang không để ý, lập tức đụng vào trên lưng hắn, một trận hoa mắt chóng mặt ập tới, vịn vách tường mới miễn cưỡng đứng thẳng.
U Minh xoay đầu lại, mặt nạ đầu lâu thâm trầm lóe ra bạch quang bén nhọn , làm cho người ta vừa nhìn , hai mắt đau rát buộc phải nhắm chặt lại !
Lâm Lang thích ứng một hồi, mới có thể nhìn thẳng, bởi vì không nghe thấy U Minh trả lời, nàng lại hỏi: "Ngươi dẫn ta đi gặp ai ?"
U Minh vẫn không có trả lời, ánh mắt u tối nhìn Lâm Lang, sững sờ một lát, mới thở dài cất giọng nói âm u: "Đương nhiên là đi gặp Quân Thương! Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp hắn? Không nghĩ đến gặp hắn vậy tại sao ngươi kêu thanh kiếm kia đi tìm hắn ?"
Nói xong hắn đưa tay chuẩn xác nắm được cằm Lâm Lang, thình lình xảy ra đau đớn khiến Lâm Lang hít một hơi lãnh khí, mồ hôi trên trán túa ra càng nhiều !
"Ngươi. . . . . . . . . . . .Buông tay !" Lâm Lang chịu đựng ngực đau đớn dùng sức đẩy tay hắn ra, yếu nhược tựa vào trên tường thở hổn hển !
Lâm Lang cười khổ một tiếng, ngực đoán chừng lại rướm máu rồi. Trái tim mình thật đúng là mệnh đồ làm nhiều điều sai trái, bất quá cũng đủ cứng cỏi, thế nhưng cứ bị giày vò liên tục ước chừng cũng không chịu đựng nổi !
"Thái Thanh công chúa!"
Chiều cao U Minh không bằng Quân Thương, Lâm Lang chỉ đứng bằng bả vai Quân Thương , lại có thể đứng tới cằm U Minh ! Mà thân hình U Minh cũng không cao lớn bằng Quân Thương, khí tức cùng Quân Thương một thân quang minh chánh khí lại càng không giống nhau, bề ngoài U Minh khoác lên mình nho nhã tuấn lãng, phiên nhiên như tiên, khoảng cách chung đụng nhiều lần cảm giác trên người hắn toát ra khí tức âm nhu băng lãnh —— riêng điểm này, Triệu Tễ cũng có !
Lúc này, U Minh vuốt cằm của mình từ trên cao nhìn xuống quan sát Lâm Lang, trong con ngươi tĩnh mịch lộ ra vẻ thưởng thức như đang đánh giá tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, nhàn nhạt ý lạnh lại làm cho toàn thân người ta không thoải mái!
Lâm Lang bị hắn nhìn cả người có chút hoảng sợ , không nhịn được nghiêng mặt tránh ánh mắt hắn , lạnh lùng nói: "Nếu muốn đưa ta tới gặp Quân Thương, còn không mau đi ?"
U Minh nghe nàng thúc giục, ha ha cười hai tiếng dời đầu sang chỗ khác , trong âm thanh ẩn ẩn vẻ buồn bã: "Ngươi còn nhớ rõ khi ở Minh giới không ? Lúc đó quan hệ chúng ta cũng rất tốt !"
Lâm Lang nghe hắn nói vậy, trong nội tâm run lên đồng thời nhìn về phía ánh mặt hắn dâng lên tia cảnh giác !
Nàng thỉnh thoảng đi Minh giới mấy lần, nàng dĩ nhiên nhớ rõ ! Thời điểm đó U Minh mặc dù có chút hẹp hòi khó gần, nhưng cũng sẽ không âm lãnh tàn nhẫn như bây giờ. . . . . . . . . . . . . . . . . . Khi đó, hắn cùng với Quân Thương, cũng coi như là huynh đệ tốt, bọn họ chung sống rất vui vẻ ; sau lại, có lẽ vì liên quan đến U Vân , quan hệ giữa bọn họ có chút căng thẳng, nhưng cả hai đều là người thông tình đạt lý !
Về sau . . . . . . . . . . . . . .Nàng nhảy xuống luân hồi, U Vân. . . . . . . . . . . . .
"U Vân. . . . . . Thế nào ?" Lâm Lang rốt cuộc không nhịn được hỏi !
U Minh dường như không nghĩ tới Lâm Lang sẽ hỏi hắn câu đó , sắc mặt hơi ngẩn ra, con ngươi trong nháy mắt nổi lên một trận cuồng nộ oán hận, âm thanh u ám lạnh giá, giống như truyền tới từ địa ngục : "Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi U Vân thế nào?"
Nói xong, hắn giống như mất lý trí đôi tay dùng sức bóp cổ Lâm Lang : "Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi U Vân? Ngươi hại chết U Vân. . . . . . . . . . . . . U Vân là ngươi hại chết. . . . . . . . . . . . Là ngươi cùng Quân Thương cùng nhau hại chết !"
Lâm Lang bị bóp cổ ho khan không ngừng, sắc mặt trong nháy mắt hiện lên một tầng xanh mét, đại não lại phi thường tỉnh táo.
Dòng chính U gia đời này chỉ còn hai tỷ đệ U Vân và U Minh, hai người vốn là song bào thai, thuở nhỏ mất đi phụ mẫu, sống nương tựa lẫn nhau lớn lên. U Vân người tỷ tỷ này lại giống như muội muội của U Minh ,luôn được hắn cẩn thận che chở , mà U Minh cũng sắm vai một ca ca hết mực cưng chiều U Vân.
Trong đại gia tộc lớn hài tử muốn an toàn trưởng thành quả thật không dễ, U Vân cùng U Minh phần lớn do hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ dưỡng thành bản tính U Vân có chút ngang ngược lòng tự ái nặng , năm đó không ít lần bị nàng âm thầm giở trò phá hoại quan hệ giữa nàng và Quân Thương !
Ở trong lòng U Minh, U Vân cũng là người thân quan trọng nhất của hắn !
Chỉ là nàng không biết, thời điểm nàng nhảy xuống luân hồi U Vân đã trở thành Minh Hậu của Quân Thương , vậy U Vân sao lại chết ? Hơn nữa cho dù nàng ta chết cũng không có quan hệ gì với mình! Thế nào nàng lại mang danh hại chết U Vân đây ?
Lâm Lang đầu óc có chút u mê, hô hấp cũng càng ngày càng yếu, ánh sáng đáy mắt từ từ biến mất, lập tức, cả người mềm nhũn , hướng trên đất trượt xuống —— toàn thân U Minh chấn động, trong mắt liền thanh tỉnh, sau đó cuống quít buông lỏng tay ra, ôm lấy thân thể Lâm Lang mềm yếu trượt xuống, hô: "Huyền Thanh, Huyền Thanh, ngươi tỉnh tỉnh, ngươi tỉnh tỉnh. . . . . . . . . . . . . . "
Không khí trong lành chui vào khí quản, hô hấp thông thuận ,Lâm Lang phát hiện thân thể mình dần khôi phục sức sống, nàng nghe được bên tai vang lên âm thanh không ngừng gọi nàng, hơn nữa càng ngày càng nóng nảy, tràn ngập lo lắng cùng hoảng hốt, nàng có chút khó hiểu là ai đang gọi nàng ? Là ai lo lắng cho nàng ?
Ở trần gian, có người gọi nàng là Lâm Lang, cũng từng có người gọi nàng là Thanh nhi, mà Quân Thương luôn là gọi nàng Lang Nhi ! cái tên Huyền Thanh, cũng đã lâu chưa ai gọi. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lâm Lang mở mắt liền thấy được vẻ lo âu và khẩn trương trong mắt U Minh, mặc dù chỉ là chợt lóe lên, nhưng xác thực đã tồn tại !
"U Minh. . . . . . . . . . ." Nàng khẽ hô!
U Minh thấy nàng tỉnh lại trong nháy mắt thu hồi tất cả tình cảm phức tạp, chỉ còn lại tia âm lãnh, lúc này nghe được nàng gọi mình, cũng chỉ liếc nàng một cái, lạnh lùng đạm mạt nói: "Tỉnh rồi thì đứng lên, bản tôn không muốn lãng phí thời gian cùng ngươi !"
Lâm Lang thở dài một tiếng, đỡ vách tường đứng lên, con ngươi kiên quyết nhìn về phía hắn: "U Minh, U Vân rốt cuộc thế nào? Tại sao lại nói ta hại chết nàng ? Ngươi nói cho rõ ràng!"
"Ngươi còn giả mù sa mưa ?" U Minh từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, "Không phải ngươi và Quân Thương hại chết nàng, thì còn ai ? Nữ tử Quân thương yêu là ngươi, nếu không thương nàng, tại sao muốn thành thân với nàng? Cưới nàng xong lại lạnh nhạt nàng làm nàng thương tâm !"
Lâm Lang nghe thế, trong mắt chợt lóe lên đau lòng thương tiếc, sau đó nở nụ cười: "U Vân ái mộ Quân Thương không được hắn đáp lại, đã từng đối với ta làm gì ta không đề cập nữa, hôn sự Quân Thương cùng U Vân , năm đó tiến hành vội vàng, ta chưa kịp suy ngẫm ngọn nguồn sâu xa trong đó, các ngươi hẳn nên biết rõ nguyên nhân !"
"Thông qua thủ đoạn có được hôn nhân, ngươi còn trông chờ Quân Thương điều gì ?"
Lâm Lang từ từ quay đầu lại: "Đi thôi! Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần ta còn sống, kiếp này ta nhất định sẽ biết rõ ràng !"
"Nhân quả tuần hoàn, vô luận là người nào, đều phải gánh vác lỗi lầm mình gây ra !"
Nói xong, Lâm Lang cất bước tiến về phía trước, đột nhiên một trận cháng váng ập tới, nàng thiếu chút nữa ngã xuống!
Đột nhiên cảm thấy bên hông căng thẳng, sau đó thân hình nàng đã rơi vào trong ngực U Minh!