Sau khi Diệp Cẩn Huyên rời đi, Lâm Lang quay trở lại phòng, nàng thấy mẫu thân tựa bên đầu giường yên lặng rơi lệ, nàng bước tới ngồi xuống cạnh bà: "Nương, mọi chuyện vẫn tốt mà, nương làm sao vậy?"
Bên ngoài Diệp Cẩn Huyên tuyên đọc thánh chỉ, Lăng phu nhân ở bên trong đã sớm nghe thấy. Vãng sinh Thành chủ đó là ai chứ! Vãng sinh Thành vốn không phải là một nơi tốt đẹp gì, có người nào vào nơi đó mà có thể được sống tốt lành đâu!
Chuyện xảy ra sáng sớm hôm nay tại Bách Thảo viên bà không biết, vì vậy cho rằng nhất định là Diệp Cẩn Huyên đã ghi hận chuyện của tối hôm qua rồi. Thánh chỉ này khẳng định là có liên quan tới chủ ý của nàng ta. Lúc này nghe Lâm Lang hỏi, trong lòng bà vô cùng khổ sở, khàn khàn khóc ra tiếng: "Con ơi. . . . . . con không thể gả cho Vãng sinh Thành chủ kia được!"
"Nương, người đã gặp Vãng sinh Thành chủ rồi sao?" Nhìn Lăng phu nhân khóc nức nở, Lâm Lang bỗng giật mình, không ngờ Vãng sinh Thành chủ này lại để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp sâu sắc với nhiều người như vậy.
Chẳng qua, Vãng sinh Thành được cho là nơi tụ tập của những con quỷ chết oan, đối với nàng mà nói, nơi đó cũng coi như thích hợp.
"Nha đầu ngốc, Diệp Cẩn Huyên rõ ràng muốn hại chết con, nói sao thì nói, nương cũng không thể nhìn con phải gả cho một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ được! Để nương đi tìm phụ thân của con." Lăng phu nhân nói xong, nhanh chóng xuống giường, gọi Thiển Ngữ hầu hạ bà thay quần áo.
Lâm Lang vội đứng lên, đỡ lấy Lăng phu nhân ngăn cản: "Nương, người cho rằng phụ thân không biết chuyện này sao?"
"Diệp Cẩn Huyên sắp làm Hoàng hậu, nàng xúi giục Hoàng thượng hạ thánh chỉ, phụ thân con sao có thể biết?" Lăng phu nhân nhìn nàng, lý trí cùng tình cảm hết sức rối rắm, bà theo bản năng nắm chặt cánh tay Lâm Lang, "Phụ thân con tuyệt đối không phải loại người sẽ bán nữ nhi của mình, nghe nương, chúng ta đi tìm ông ấy, ông ấy nhất định sẽ không ngồi yên mà bỏ mặc chúng ta."
Lâm Lang thấy Lăng phu nhân phản ứng như vậy, phảng phất giống như thấy được kiếp trước của mình. Mặc kệ người đó đối xử với nàng như thế nào, nàng cũng cố chấp tin tưởng tình cảm của hắn. Mãi cho tới một khắc trước khi chết đi, nàng vẫn ôm hi vọng hắn sẽ xuất hiện; thậm chí sau khi sống lại trong một thân thể khác, nàng cũng muốn nhìn thấy hắn sẽ có một chút khổ sở. Nhưng thật không ngờ, nếu không phải sợ dân chúng chỉ trích, hắn đã sớm lập Diệp Cẩn Huyên làm Hoàng hậu.
"Nương, đã qua nhiều năm như thế, nếu phụ thân muốn quan tâm tới chúng ta thì đã sớm làm vậy rồi."
"Không phải đâu! Lâm Lang, phụ thân con dù sao cũng là một nam nhân, lại là trọng thần trong triều. Chuyện của hậu viện cũng không tiện nhúng tay vào. Mà con trước kia lại là một . . . . . ." Lăng phu nhân nước mắt ào ào chảy xuống, cố gắng tranh luận thay cho nam nhân trong lòng bà, nhưng gương mặt cũng trở nên tái nhợt, "Trước kia con bị bệnh, phụ thân con vì danh dự của gia tộc mới hành động có chút tàn nhẫn. Nhưng bây giờ con đã khỏe hơn rồi, chúng ta đi tìm phụ thân con, ông ấy chắc chắn sẽ không để mặc chuyện này."
Lâm Lang nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt Lăng phu nhân, đột nhiên cảm thấy nếu để bà biết hết sự thật là một chuyện hết sức tàn nhẫn. Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, nó sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mà thay đổi, cũng chỉ có thể để cho Lăng phu nhân thấy rõ ràng sự thật, bà mới có thể gạt bỏ đau thương, vững vàng mà tiếp tục sống.
Lâm Lang gật gật đầu đồng ý: "Vậy con cùng đi với nương!"
Lâm Lang hầu hạ Lăng phu nhân rửa mặt thay quần áo, chải búi tóc gọn gàng, nàng còn dặm ít phấn lên gương mặt tái nhợt của bà. Thấy sắc mặt của Lăng phu nhân đã khá hơn một chút, nàng liền cùng Thiển Ngữ đỡ bà đi về hướng Tiền Viện.
Lúc này Diệp Thượng thư đang ở trong thư phòng cùng vài người khách thưởng thức bức tranh sơn thủy Vương Trùng Dương, không ngừng vuốt râu tán thưởng: "Tốt, tốt, tốt!"
Diệp Thượng thư có công phò trợ tân hoàng đế lên ngôi, đại nữ nhi lại sắp trở thành mẫu nghi thiên hạ. Lúc này, Vãng sinh Thành chủ lại vào Kinh thành tấn kiến Hoàng thượng, còn cố ý nhờ Hoàng thượng chọn một vị phu nhân ở đây. Các quan viên trong triều đều hận không thể đem nữ nhi nhà mình giấu đi thật kỹ, không ngờ Diệp Thượng thư lại ‘đại nghĩa diệt thân’, đem tiểu nữ nhi của mình đẩy ra cho Hoàng thượng giải quyết vấn đề khó khăn.
Nhờ hành động này, có thể nói là trong tương lai đường làm quan rộng mở, gương mặt Diệp Thượng thư lúc nào cũng tràn đầy xuân phong đắc ý. Mà những kẻ a dua nịnh hót tới cửa xin cầu kiến tự nhiên cũng nhiều hơn so với ngày thường. Bức tranh quý giá ngàn vàng khó mua này được gọi là “Trùng Dương sơn thủy đồ”, do một người đứng ở bên dưới mang tới biếu tặng.
Mọi người đang rối rít phụ họa thảo luận về bút pháp bố cục của bức họa này cùng Diệp Thượng thư thì gã sai vặt bên ngoài chợt chạy vào bẩm báo: "Lão gia, phu nhân và tiểu thư ở Bách Thảo viên cầu kiến."
Diệp Thượng thư nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi: "Họ tới đây làm gì?"
Mấy người khách trong thư phòng cũng cả kinh, một người trong đó đánh bạo nói: "Có lẽ là nhận được thánh chỉ nên tới đây để tạ ơn!"
Diệp Thượng thư vuốt râu, trong lòng cực kỳ không muốn gặp, nhưng tiểu nữ nhi này dù sao cũng đã tứ hôn cho Vãng sinh Thành chủ, hắn ta là người nào chứ? Là người mà ngay cả Hoàng thượng cũng phải e ngại a!
Tiểu nữ nhi đã điên điên khùng khùng nhiều năm như vậy, rất khó có thể được sủng ái, nhưng ngộ nhỡ nàng lại được sủng ái thì sao? Đến lúc đó nàng ở trước mặt người kia nói vài điều bất lợi cho mình thì e rằng sẽ không tránh khỏi phiền toái.
Ông cân nhắc kỹ càng, đành cho mọi người lui xuống, phân phó gã sai vặt dẫn hai mẹ con Lâm Lang đi vào.
Lâm Lang đỡ mẫu thân tiến vào thư phòng của Diệp Thượng thư, ngẩng đầu lên liền thấy hàng loạt những bức tranh chữ được treo trên tường, đều có thể nhận ra được là bút tích của các danh gia, giá trị liên thành.
Lâm Lang quan sát qua thư phòng, giá để bút có hàng loạt những chiếc bút lông to nhỏ khác nhau, ngọn bút dựng ngược lên như đao phong; trên mặt bàn phủ trắng giấy Tuyên Thành, sách được bày la liệt trong các tầng của giá sách, trên tủ kệ chỉ bày biện mấy bình hoa cổ. Khắp nơi toát ra hơi thở văn nhân thanh cao, chỉ là. . . . . . cũng quá mức lộ liễu rồi, còn có vẻ làm bộ phô trương.
Nhìn lại người đàn ông trung niên đang ngồi phía trước, thân thể gầy gò nhưng toát ra khôn khéo, dưới cằm có một chút râu, một thân y phục màu xanh phảng phất dáng vẻ cao lớn sạch sẽ. Có thể đoán ra, lúc còn trẻ cũng là một nam tử mỹ mạo, không trách được mẫu thân đến tận bây giờ vẫn nhớ mãi không quên.
Nàng chợt nhớ tới một câu trong “Kinh Thi”: Kẻ sĩ lầm lạc, vẫn có thể thoát ra. Nữ tử lầm lạc, suốt đời cũng không thể thoát.
Chữ "thoát" này có hay không đều do cố chấp trong tâm của mình mà ra! Chỉ cần gạt bỏ cố chấp trong tâm, thì không có gì là không thể thoát.
Lâm Lang nhẹ nhàng hành lễ nói: "Chắc vị này gọi là phụ thân phải không? Lâm Lang tham kiến phụ thân!"
Lời này vừa nói ra, không chỉ Diệp Thượng thư ngây ngẩn cả người mà gương mặt Lăng phu nhân cũng đại biến. . . . . .
Sắc mặt Diệp Thượng thư xanh đỏ đen trắng loạn xạ, rốt cuộc nhẫn nhịn đè xuống tức giận trong lòng. Lời này vốn là không sai, cũng không tìm được sai lầm nào để bắt lỗi, nếu cố ý bới móc, chỉ sợ chính ông chịu thua thiệt mà thôi.
"Đứng lên đi!" Nhìn Lâm Lang, trong mắt Diệp Thượng thư lóe lên một tia kinh ngạc. Một thân phong hoa tuyệt đại, thanh tao ưu nhã, mi tâm mang lại cho người ta có cảm giác trong nhu có cương. Bề ngoài là một nữ tử nhu nhược nhưng lại toát ra hơi thở kiên định bền bỉ. Trực giác của ông mách bảo, tiểu nữ nhi này thực sự không đơn giản, trong thoáng chốc, trong đầu ông bất chợt xẹt qua ýnghĩ: nếu là nàng làm Hoàng hậu có lẽ sẽ tốt hơn.
"Lão gia. . . . . ." Lăng phu nhân mở miệng nhưng ngập ngừng không biết nên nói thế nào, sau một hồi lâu bà mới quyết định hỏi, "Lão gia, ông biết Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cho Lâm Lang sao?"
Diệp Thượng thư ngẩng đầu, thấy Lăng phu nhân sắc mặt tiều tụy, có nếp nhăn hằn sâu hai bên khóe mắt, bộ dạng nghèo túng nhếch nhác, so với Tô phu nhân tinh xảo ưu nhã, quả thật là một trời một vực. Trong lòng ông không khỏi có chút phiền muộn, tự hỏi vì sao lúc còn trẻ mình lại coi trọng nữ nhân này?
Diệp Thượng thư trả lời: "Đó là long ân của Hoàng thượng, chúng ta cần phải nhớ kĩ cùng biết ơn ngài!"
Ông ấy nói như thế, tức là có biết việc này sao? Lăng phu nhân chỉ cảm thấy bầu trời có một đạo tia sét đánh xuống, trong chốc lát, nước mắt đã cuồn cuộn chảy ra, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chết tâm còn hỏi: "Lão gia. . . . . . ông có biết Hoàng thượng đem Lâm Lang gả cho người nào không?"
"Như thế nào?" Diệp Thượng thư nghe xong, thầm nghĩ càng thêm buồn bực, tức giận nói, "Hoàng thượng đích thân tứ hôn là vinh dự tới cỡ nào, bà hỏi thế để làm gì? Người khác mà biết được, bà còn muốn giữ lại mạng nữa hay không?"
Rốt cuộc, Lăng phu nhân không nhịn nổi nữa khóc ầm lên: "Hoàng thượng muốn đem Lâm Lang gả cho Vãng sinh Thành chủ. Lão gia, ông đi cầu xin Hoàng thượng đi! Lâm Lang là máu mủ của ông, ông không thể đứng đó nhìn con nhảy vào hố lửa được!"
"Lâm Lang, mau đỡ nương ngươi trở về, được Hoàng thượng tứ hôn là việc vô cùng vinh dự, cứ khóc sướt mướt như vậy không sợ xúi quẩy sao?" Diệp Thượng thư chán ghét nhìn Lăng phu nhân một cái, quay sang Lâm Lang nói: "Cứ sống an ổn ở Bách Thảo viên chờ ngày thành thân đi, những thứ cần thiết sẽ mang tới đầy đủ cho ngươi."
"Nương, người cũng thấy rồi đó! Con không có nói dối nương, thánh chỉ tuyên đọc hôm nay chính là do người này và Diệp Cẩn Huyên cùng nhau tiến cung xin Hoàng thượng hạ chỉ." Lâm Lang đỡ Lăng phu nhân dậy, nhẹ giọng an ủi "Đối với người đàn ông này, người sớm nên chết tâm đi. Hôm nay nữ nhi cùng đi với nương, chính là muốn để cho người thấy rõ bản chất thật của ông ta. Sau này nếu như nữ nhi có làm gì quá đáng, nương cũng có thể hiểu cho con."
Đôi mắt Lăng phu nhân đẫm lệ, giật mình nhìn Lâm Lang: "Lâm Lang?"
Diệp Thượng thư cũng kinh ngạc chỉ vào Lâm Lang: "Ngươi có ý gì?" Diệp Thượng thư nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lâm Lang, trong lòng dần lan tỏa ra cảm giác lạnh lẽo.
Lâm Lang khóe miệng khẽ nhếch, nhìn Diệp Thượng thư, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén: "Có thành thân hay không, thành thân với người nào, cũng phải xem tâm tình của bản tiểu thư. Còn về phần thánh chỉ tứ hôn kia, bản tiểu thư chưa từng để nó ở trong mắt." Đừng nói quỷ khác người, vốn dĩ nàng cũng không thể để mặc cho bản thân bị người khác định đoạt.
Lâm Lang nói xong, không thèm liếc mắt nhìn Diệp Thượng thư đang gào rú ầm ĩ, thật cẩn thận đỡ Lăng phu nhân từ từ đi ra ngoài cửa.
Lúc hai người sắp rời khỏi thư phòng thì nghe thấy tiếng Diệp Thượng thư cực kỳ tức giận quát tháo: "Ngươi. . . . . . ngươi. . . . . . đồ bất hiếu! Người đâu, đem nhị tiểu thư cùng Lăng phu nhân về Bách Thảo Viên trông giữ nghiêm ngặt cho ta. Từ giờ cho tới lúc thành thân, không được ta cho phép, tuyệt đối không để nàng bước ra khỏi Bách Thảo viên nửa bước!"
Lâm Lang hình như nhớ ra cái gì đó, mỉm cười quay đầu lại: "Diệp Thượng thư cũng không cần quá khẩn trương, bữa tiệc tối mai, ta phải tới dự một chút. Nếu Vãng sinh Thành chủ có thể lọt vào mắt của ta, thì ta. . . . . . thành thân cũng được, nếu không. . . . . . Diệp Thượng thư cứ chờ bị trị tội đi."
Lâm Lang nói xong, không coi ai ra gì đỡ Lăng phu nhân đôi mắt đẫm lệ đi ra ngoài. Lâm Lang còn nghe thấy bên trong thư phòng truyền tới âm thanh đồ vật bị đổ vỡ, nàng khẽ cười cười, một mạch đỡ mẫu thân rời đi.