Trình Hảo chính là người hầu trước kia của mẹ Ngụy Thư, đã theo bà nhiều năm. Mẹ Ngụy Thư có ân với hắn, mà hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Sau đó mẹ Ngụy Thư chết, hắn hầu hạ Ngụy Thư một thời gian ngắn nhưng thủy chung vẫn không thể chống chọi lại cái nghèo, hắn liền xin lên tàu chuyển hàng, định kiếm ít tiền sau đó lại về.
Ai ngờ lúc trở về nghe người trong viện nói Ngụy Thư được cha ruột của mình là Ngụy Thường Đức đón đi. Hắn cảm thấy khổ sổ vì không thể nhìn mặt Ngụy Thư, nhưng mặt khác chỉ cần nghĩ đến việc Ngụy Thư vào Ngụy gia rồi nhất định sẽ sống những ngày vinh hoa phú quý, không cần đi theo mình chịu khổ nữa thì mọi khổ sở đều tiêu tan.
Trình Hảo vì cuộc sống phải đi tha hương nơi đất khách quê người,muốn kiếm việc làm tiết kiệm chút nhiều mua nhà lấy vợ sinh con. Cứ như vậy lang thang hơn ba năm, hắn rốt cuộc cũng trở lại,việc đầu tiên hắn làm chính là hỏi thăm tin tức của Ngụy Thư. Nhưng sau khi từ trong miệng người khác biết được, mấy năm nay Ngụy Thư trôi qua không hề tốt,hắn cực kì áy náy. Chỉ trách bản thân không có ý chí kiên định,không thể chăm sóc cho Ngụy Thư. Hắn muốn gặp Ngụy Thư, chính là mỗi khi đứng trước cửa lớn nhà Ngụy gia thì lại khúm núm sợ hãi. Hắn có tư cách gì mà đòi gặp Ngụy Thư? Phải biết hoàn cảnh của Ngụy Thư không hề giống cuộc sống của một đại thiếu gia, nếu như hành động của hắn hại ngược lại Ngụy Thư thì làm sao bây giờ?
Trình Hảo khổ tư đã lâu,cuối cùng mới nghĩ ra biện pháp xin vào làm người hầu cho Ngụy gia. Thời điểm nhìn thấy Ngụy Thư,Trình Hảo chỉ cảm thấy Ngụy Thư ốm yếu hơn ngày xưa rất nhiều, lay động trước gió nhất định không chịu nổi một đấm,không khỏi lệ nóng doanh ròng.
Trình Hảo thường xuyên lén lút đi nhìn Ngụy Thư, nhưng mỗi lần chỉ dám đứng xa xa, hắn không dám quấy rầy Ngụy Thư. Hắn biết Ngụy Thư nhận ra mình,chính là lại xem như người xa lạ.
Ngụy Thư ở Ngụy gia nhận hết ghẻ lạnh,mỗi lần như thế Trình Hảo lại càng khổ sở,luôn cảm thấy bản thân thật có lỗi với Ngụy Thư. Sinh tiền, mẹ Ngụy Thư đối xử với hắn vô cùng tốt, sau khi qua đời rồi thì hắn ngay cả con trai của ân nhân cũng không thể chăm sóc được.
Thẳng đến Ngụy Thư bệnh nặng, đột nhiên tử vong, Trình Hảo liền hận hết thảy người trong Ngụy gia. Hắn cảm thấy cái chết của Ngụy Thư đều có một phần trách nhiệm của bọn họ. Vì thế hắn bắt đầu tìm biện pháp báo thù cho Ngụy Thư. Nhưng mà Trình Hảo vốn nhát gan,cũng không dám làm ác nên cách duy nhất có thể nghĩ ra chính là hù dọa bọn họ.
Mỗi tối, hắn đều chờ bạn cùng phòng ngủ say liền thay đồ diễn,hóa trang, chạy đi hù dọa mọi người.
Tiếp sau đó, hắn bị Ngụy Hà phát hiện.
_”Chính là như vậy…con chỉ muốn thay cậu Cả xả giận mà thôi…” Trình Hảo nói xong, sắc mặt liền trắng bệch.
Trước đó, Ngụy Hà thấy Trình Hảo như vậy, nghĩ tới chuyện hắn đã làm khó tránh khỏi có chút căm tức. Nhưng sau khi ngheTrình Hảo khai báo xong lại cảm thấy hắn làm rất tốt, việc này vì tình hết ép buộc chỉ có thể nhịn nhục,Ngụy Hà tận lực kiềm chế “Ừ, tao biết rồi.”
Trình Hảo kinh ngạc ngẩng đầu,khó hiểu nhìn Ngụy Hà. Vị đại thiếu gia bình thường kiêu ngạo hống hách này sao hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy? Chỉ nhiêu đó thôi sao?
_”Lần sau đừng làm nữa, nếu bị phát hiện tao cũng không giúp được mày.” Ngụy Hà nói
Trình Hảo sửng sốt nửa ngày,không biết nên nói gì. Bình thường tính tình cậu Hai xấu xa muốn chết,hễ không vừa ý sẽ phát giận,làm sao lại ân cần như thế.
_”Coi như tao không hề tìm mày. Đi làm việc đi.” Ngụy Hà đứng dậy, liếc nhìn căn phòng,dù sao cũng ở quen,có chút luyến tiếc. Nhưng mà…hắn cũng không dám ở nữa.
Nhìn vẻ mặt Ngụy Hà cô đơn rời đi, Trình Hảo ngơ ngác nhìn theo, hôm nay cậu Hai làm sao vậy? Thật khác thường.
Ngụy Hà đứng nhìn cửa phòng Ngụy Thư hồi lâu. Nhớ tới cánh tay siết cổ mình tối hôm qua, tâm tình không khỏi chìm xuống đáy cốc.
Ngụy Thư…chắc hẳn anh ấy không hề thích mình…
Ngụy Hà có cảm giác,loại tình cảm này từ sau khi Ngụy Thư chết liền bắt đầu mọc rễ đâm sâu vào trong tận đáy lòng,không thể cứu vãng, nhưng lúc ấy Ngụy Hà chỉ ham sắc đẹp trước mắt mà không nhận ra.
Buổi chiều, Ngụy gia rất náo nhiệt, dì Ba kêu người tới dựng rạp.
Ngụy Hà đi qua xem, vừa lúc bắt gặp Ngụy Lập Diễm cùng Ngụy Lượng Lượng cũng có ở.
Ngụy Lượng có chỉ số thông minh của một đứa trẻ,lúc này đang nằng nặc đòi giúp đám công nhân vác gỗ, mặt mũi tóc tai bẩn hề hề hệt như thằng ngốc.
Ngụy Lập Diễm nhìn Ngụy Lượng, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Ngụy Hà chợt nhớ tới, từ sau khi có người chết, cậu cũng chưa từng nhìn thấy Ngụy Lượng,nói vậy chắc hẳn Ngụy Lập Diễm sợ làm Ngụy Lượng sợ nên không dám dẫn đến.
Không biết vì cái gì, Ngụy Hà nhìn hình ảnh trước mắt, trong lòng không khỏi hâm mộ. Mặc dù Ngụy Lượng là một thằng ngốc,nhưng chính vì nó ngốc,nên mỗi ngày đều có thể vui tươi hớn vô ưu vô lự, còn được Ngụy Lập Diễm thương yêu như vậy.
Ngụy Hà chán ghét Ngụy Lập Diễm, tựa như Ngụy Lập Diễm chán ghét cậu vậy.
Chính là Ngụy Hà chưa bao dám đối đầu trực tiếp với Ngụy Lập Diễm,cậu sợ,cậu e ngại Ngụy Lập Diễm. Cậu biết Ngụy Lập Diễm âm ngoan tàn độc. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ thắng được Ngụy Lập Diễm,điểm ấy làm cho Ngụy Hà rất không vui.
_”Anh! Anh! Nhìn Lượng Lượng này!” Cách đó không xa,Ngụy Lượng đang vươn bàn tay bẩn hề hề chạy tới chỗ Ngụy Lập Diễm.
Ngụy Lập Diễm mỉm cười,cầm khăn lau tay cho Ngụy Lượng, “Chơi xong chưa, chúng ta đi về.”
_”Lượng Lượng chơi chưa xong!” Ngụy Lượng la lớn,lập tức quay đầu chạy đi. Ngụy Lập Diễm thấy vậy cũng không khuyên, vẻ mặt dung túng.
Ngay lúc Ngụy Lập Diễm đang nhìn Ngụy Lượng chơi, thì Ngụy Lượng đột nhiên giơ tay, chỉ phía sau Ngụy Lập Diễm, hưng phấn hô lên “Tuấn! Tuấn! Tuấn! Tuấn!”
Ngụy Lập Diễm quay đầu nhìn, vừa lúc bắt gặp Ngụy Hà đang xoay người.
Hai mắt hơi hơi nheo lại,Ngụy Lập Diễm đánh giá Ngụy Hà một phen,thấy cậu đã rời đi liền không để ý tới,quay đầu lại chăm chú theo dõi Ngụy Lượng.
Ngày mai là sinh nhật của Ngụy Hà,nhưng cậu không hề náo nức, ngược lại tự giam mình trong phòng đến trưa, ai tới đều không gặp. Bên ngoài như thế nào cậu mặc kệ,Ngụy Hà nằm lì trên giường cau mày,cậu thực lạc lõng,cũng không biết vì chuyện tối hôm qua hay nguyên nhân khác. Cậu cần phải hảo hảo ổn định suy nghĩ của mình.
Trong lúc đó, dì Ba có đến một lần, gặp Ngụy Hà bảo mệt liền không quấy rầy cậu nữa.
Chạng vạng, Ngụy Viện Viện tìm đến, cô đứng bên ngoài hưng phấn gõ cửa “Anh Hai, em vừa mới ra sân sau xem,nếu đám công nhân làm việc ngày đêm không nghỉ thì chiều mai chắc chắn sẽ dựng xong! Còn có, mẹ nói đã hẹn với gánh hát,buổi chiều ngày mai cũng sẽ có mặt,ở chỗ chúng ta một đêm, qua ngày hôm sau mới dọn đi.”
Ngụy Viện Viện lải nhải xong, Ngụy Hà vẫn giả bộ ngủ không trả lời.
Thấy vậy, Ngụy Viện Viện nói “Anh Hai, em chuẩn bị quà cho anh rồi. Ngày mai anh sẽ biết.” Cuối cùng đành bỏ đi.
Nháy mắt thế giới lập tức trở nên yên tĩnh. Ngụy Hà không thích căn phòng này,dù sao cũng mới dọn vào, có chút không quen.
Cậu nhắm mắt lại, thật muốn ngủ một giấc,nhưng như thế nào cũng không ngủ được.
Không lâu sau, người hầu mang bữa tối vào. Ngụy Hà qua loa ăn vài miếng liền lăn lên giường.
Nơi này cách phòng Ngụy Thư bao xa, Ngụy Hà đều có thể đếm rõ ràng, một cái sân, ba dãy hành lang…
Ngụy Hà nghĩ nghĩ, làm thế nào cũng không thể chợp mắt.
Trong lòng cậu vô cùng chua xót, ý thức được Ngụy Thư chán ghét mình, cậu rất sợ hãi. Ngụy Thư phẫn nộ như vậy,là vì mình không ngăn cản hành động của Ngụy Thường Đức? Là vì mình không thay anh ấy báo thù sao?
Cậu cũng không muốn như vậy …Cậu rất muốn nhưng lại không làm được…Ngụy Hà uể oải nghĩ, cúi gầm mặt.
Đêm nay yên tĩnh đến thần kì,cái gì cũng không phát sinh,trừ bỏ tiếng lục đục lắp ráp sân khấu. Có lẽ là do ban ngày phải vội vàng tất bật chuẩn bị sinh nhật cho Ngụy Hà nên mọi người đều đã mệt mỏi. Nhưng một đêm này, Ngụy Hà lại không hiểu bất an.
Hôm nay là sinh nhật của Ngụy Hà.
Sáng sớm vừa thức dậy, Ngụy Hà đã nhận được không ít lễ vật. Mà ngay cả dì Hai kẻ vẫn luôn đối nghịch với cậu cũng giả mù sau mưa, sai người mang một chiếc đồng hồ đến. Vừa nhìn liền biết rất đắt tiền, nhưng Ngụy Hà không hề ngạc nhiên.
Ngụy Hà gọi người, chất đống mấy thứ đó lại với nhau.
Hôm nay, thái độ của Ngụy Thường Đức đối với Ngụy Hà cũng có chuyển biến,lúc nhìn Ngụy Hà vẻ ác liệt trên mặt chợt hiện ra chút nhu hòa. Ngụy Hà dù cho không thích Ngụy Thường Đức, nhưng từ ngày đó nghe dì Ba nói liền thu liễm rất nhiều.
Chính là khi nhìn Ngụy Thường Đức hai tay trống trơn, lại không khỏi cảm thấy mất mác.
_”Con đã hai mươi mốt tuổi, trưởng thành rồi.” Ngụy Thường Đức vỗ vỗ vai Ngụy Hà
Ngụy Hà mím môi không nói lời nào,trong lòng mâu thuẫn khi bị Ngụy Thường Đức đụng chạm.
_”Qùa cho con cũng không thể giống như năm trước,trước khi con trở về, cha có khai trương một quán trà,thôi thì tặng cho con làm quà sinh nhật vậy. Nếu như con có khả năng kinh doanh,cha lại giao thêm cho con một quán nữa.” Ngụy Thường Đức nói
Nghe Ngụy Thường Đức nói xong, trong nháy mắt Ngụy Hà có chút bất ngờ. Chờ cậu tiêu hóa hết lời của ông thì Ngụy Thường Đức cũng đã đi xa. Để lại một mình Ngụy Hà không biết nên vui sướng hay khổ sở vì bị đối đãi lạnh nhạt.
Người tới rất nhiều, đại đa số đều là bạn làm ăn của Ngụy Thường Đức, ngồi đầy cả bàn.
Vai chính là Ngụy Hà, khó tránh khỏi bị kéo đi mời rượu, lại tán gẫn vài câu với các thương nhân.
Những điều này đều do dì Ba dạy cậu,Ngụy Hà bây giờ rất nghe lời dì Ba,dì Ba bảo cậu làm thế nào, cậu đều răm rắp vâng theo.
Bữa tiệc này ăn thật lâu,,mãi cho đến ba bốn giờ chiều mới chấm dứt.
Vào thời điểm đó, sâu khấu kịch cũng đã dựng xong, một số khách mời ở lại xem diễn buổi tối.
Năm giờ thì gánh hát đến,mang theo rất nhiều đồ đạc, ở trong khu phòng cũ của Ngụy Hà.
Khi biết được chuyện này là do dì Hai sắp xếp, Ngụy Hà càng thêm chán ghét ả, nơi đó hôm trước mới vừa xảy ra án mạng, hôm nay lại dám nhét người vào.
Nhưng điều Ngụy Hà càng để ý chính là,nơi đó rất gần với chỗ ở của Ngụy Thư,cậu sợ bọn họ sẽ làm ầm ĩ tới anh.