_”Chính là em lại không có cách nào làm anh yêu em.” Ngụy Hà đỏ mắt, cố chấp siết chặt tay “ Em chỉ muốn anh yêu em thôi, bắt em làm gì cũng được.”
Cuối cùng Ngụy Hà mang theo cầu xin nói “Chỉ cần được ở bên anh, em chấp nhận trả giá hết thảy…”
Đáy mắt Ngụy Thư mềm mại, vẫy vẫy tay “Lại đây.”
Ngụy Hà đi qua, quỳ gối xuống đất,vươn tay ôm lấy Ngụy Thư. Ngụy Thư vuốt ve mặt cậu,ngón tay thon dài dừng giữa đôi mày rậm,nhẹ nhàng lướt qua từng chút từng chút một,sau đó ôn nhu xoa xoa mắt cậu, khóe miệng khẽ nhếch ý vị không rõ “A Hà…Trưởng thành rồi…”
Ngụy Hà tham lam hít cỗ dược hương quen thuộc trên người Ngụy Thư,cậu không cần gì cả,cậu chỉ cần Ngụy Thư trước mắt,những thứ khác đều không muốn để ý.
Khi Ngụy Hà chủ động ngẩng đầu hôn môi Ngụy Thư thì,Ngụy Thư không né tránh cũng không đáp lại, bàn tay mềm nhẹ sờ đầu Ngụy Hà.
_”Anh…” Trong giọng nói Ngụy Hà tràn ngập hương vị tình dục,chuyện Ngụy Thường Đức cậu đã sớm ném ra sau đầu,trong mắt chỉ có Ngụy Thư.
Cậu có chút vội vàng chôn đầu vào hõm vai Ngụy Thư,tinh tế cắn,một tay cởi bỏ nút thắt quần áo, tay kia sờ soạng một mảnh nhẵn nhụi bóng loáng.
Thanh âm của Ngụy Thư phiêu đãng bên tai “A Hà còn nhớ không,ngày đầu tiên, anh bước vào Ngụy gia
?”
Ngụy Hà mê mang ngẩng đầu, chống lại gương mặt tràn đầy ý cười “A Hà nhất định đã quên sự kiện kia, vui lắm đó…”
Ngụy Thư cúi đầu, cắn môi Ngụy Hà.
Chuyện gì? Ngụy Hà mờ mịt nhìn Ngụy Thư, đột nhiên cánh môi đau xót,Ngụy Hà giật mình nhìn anh
Ngụy Thư cắn môi cậu,đau đến mức thiếu chút nữa rơi lệ,nhưng khi nhìn đến vẻ mặt tràn đầy sủng nịnh của Ngụy Thư,trong lòng Ngụy Hà lại có chút rạo rực, hẳn là tình thú…
Ngụy Hà càng thêm chủ động ôm chầm Ngụy Thư,hận không thể lập tức xé nát quần áo anh. Trong đầu vừa nghĩa như vậy, Ngụy Hà lập tức hành động.
Mà lúc này, Ngụy Thư vẫn bất động, tùy ý Ngụy Hà ghé vào người mình gây sức ép. Chính là chờ Ngụy Hà cởi áo ra, Ngụy Thư lại thản nhiên nói một câu “Nhân quỷ giao hợp, nghĩ tới hậu quả sao?”
Ngụy Hà ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn anh
_”Anh sẽ hút dương khí của em.” Ngụy Thư vươn tay bắt lấy cằm Ngụy Hà, cúi đầu xuống, hôn lên khóe mắt cậu
_”Sống không được lâu lắm.” Thời điểm nói những lời này, ý cười trên mặt Ngụy Thư lắng xuống, khẽ cụp mắt,nhìn môi Ngụy Hà, thanh âm khàn khàn
Ngụy Hà cứng đờ,nhưng chỉ do dự vài phút,cậu liền bổ nhào về phía Ngụy Thư, che khuất nhìn không thấy biểu tình trên mặt “Sau khi chết, em cũng sẽ biến thành quỷ, không đầu thai, cùng anh day dưa mỗi ngày. Em ước gì chết sớm một chút mới tốt…”
Cánh tay sờ soạng sau lưng Ngụy Hà bỗng bất động, sau đó chậm rãi dời đến bên hông,lặp lại câu nói của Ngụy Hà “Chết sớm mới tốt…”
Ngụy Hà phản xạ có điều kiện, hóp chặt mặt sau,cậu ghé vào ngực Ngụy Thư,dời về phía trước, không tiếng động tránh né
Ngụy Thư dùng tay đè thắt lưng cậu lại “A Hà.” Ngụy Thư gọi
Ngụy Hà liền không né tránh nữa,vươn tay giữ chặt bả vai Ngụy Thư,trong lòng có chút sợ hãi. Đau đớn đêm đó, cậu còn nhớ rõ.
Trận làm tình hôn thiên địa ám này khiến đầu óc Ngụy Hà nhũn ra, chỉ biết đau đớn, ngẫu nhiên lóe lên một chút khoái cảm,nhưng đau đớn vẫn chiếm đa số.
Mới trước đây, từng nghe ai đó nói, một người chết rồi nếu oán hận hoặc chấp niệm quá sâu sẽ hóa thành quỷ. Cho nên dù biết bản thân sắp chết, cậu vẫn không sợ. Ngụy Thư là chấp niệm của cậu,cậu chết rồi cũng sẽ biến thành quỷ quấn quýt Ngụy Thư, ở bên cạnh Ngụy Thư vĩnh viễn không rời…
Ngụy Hà hỗn loạn ôm chặt Ngụy Thư,giống như muốn nhanh chóng dung nhập vào thân thể mình. Ngụy Thư thuộc loại quỷ nào nhỉ?
Ngụy Hà mơ mơ màng nghĩ.
_A….Anh…
Ngụy Thư oán hận sâu đậm
Ngụy Hà chỉ cảm thấy trước mắt bạch quang lóe lên, cơ thể hư thoát vô lực,thanh âm của một người văng vẳng bên tai…
_Đương nhiên chết mới tốt…
Ngụy Hà mơ một giấc mộng
Cũng giống như giấc mơ lần trước,cậu lạc trong ngôi nhà tối đen, chỉ còn mình cậu,không hề có tiếng động, loại yên tĩnh này quá mức đáng sợ. Cậu hô tên Ngụy Thư, một lần lại một lần,tràn ngập tuyệt vọng, chính là Ngụy Thư chậm chạp không đến.
Nhưng ngay sau đó, cậu mơ thấy một kẻ điên, vẻ mặt cô độc, lẳng lặng ngồi trước cửa Ngụy gia, miệng nói “Ngụy Hà em nhất định sẽ cùng anh day dưa cả đời.”
Cho dù đang ở trong mộng, Ngụy Hà vẫn cảm giác được nỗi đau xé lòng,làm cho người ta không nhịn được bi thương rơi lệ
****
_”A!!!!” Một tiếng thét dài cao vút đánh vỡ khung cảnh yên tĩnh của Ngụy gia, kinh động toàn bộ mọi người trong nhà
Cô hầu gái này đi tiểu đêm,lúc ngang qua con đường bắt gặp hai người đang nằm trên mặt đất, đúng là lão gia cùng cậu Hai.
Mặt Ngụy lão gia đều là máu,hai mắt chỉ còn lại hai cái lỗ đen ngòm,máu tươi chảy đầm đìa thập phần khủng bố ghê tởm. Mà cậu Hai ngã nhào bên cạnh bất tỉnh nhân sự,càng làm cho người ta sợ hãi là, cậu Hai cùng lão gia đều đang nằm trước cửa phòng cậu Cả!
Cái loại sợ hãi này giống như có hàng ngàn cánh tay đang túm lấy chân mình, sắp dọa cô té xỉu!
Kẻ đầu tiên chạy tới là Dương Thanh và sư huynh, còn có hai người khác trong đoàn. Nhìn thấy cảnh này đều lông tơ dựng đứng, sắc mặt tái xanh cực kì khó coi
Lúc Dương Thanh nhìn thấy thảm trạng của Ngụy Thường Đức, dạ dày lập tức sôi sùng sục,muốn nôn mửa
Chính là rốt cuộc cũng liên quan đến mạng người,trong đám chỉ còn mình Dương Thanh giữ được bình tĩnh,đi qua dò xét hơi thở của Ngụy Thường Đức,phát hiện Ngụy Thường Đức vẫn còn hô hấp, vội vàng nói với người bên cạnh “Mau đi gọi người đến! Còn thở!”
Lại thử với Ngụy Hà,thấy Ngụy Hà vẫn hô hấp bình thường,sắc mặt chỉ hơi tái nhợt. Dương Thanh ngẩng đầu nghiền ngẫm cánh cửa đóng kín kia, trong lòng thầm kinh hãi…
Chẳng lẽ…
_”Tránh ra! Tránh!” Dì Ba đầu tóc rối bù chạy tới,vẻ mặt khẩn trương
Lúc nhìn thấy tình trạng của Ngụy Thường Đức thì thiếu chút nữa đã ngất đi.
_”Lão gia!” Dì Ba khóc thét lên,mềm nhũn quỳ trên mặt đất,sau đó quay sang Ngụy Hà “A Hà! A Hà con làm sao vậy!”
Dương Thanh ở một bên mở miệng “Bà Ba, cứu người quan trọng hơn,mau đưa lão gia đi cấp cứu đi,cậu Hai rất tốt, bà Ba không cần lo lắng,phỏng chừng chỉ bị hôn mê.”
Dì Ba nghe Dương Thanh nói xong liền quay phắt đầu lại, lạnh giọng quát bọn người hầu “Còn đứng trân ra đó làm gì! Mau gọi người đến! Đưa lão gia đi cấp cứu! Nhanh chân lên!”
Kỳ thật Dương Thanh cảm thấy, Ngụy Thường Đức bị móc hết mắt, còn thở được đã là kỳ tích
Đám người hầu bị dọa sững sờ lập tức luống cuống chạy đi
Chờ khi Ngụy Lập Diễm tới, chứng kiến cảnh tượng kinh người liền nhất nhất xem thật kỹ,sắc mặt cực kì âm trầm.
_Ai làm!
Không người lên tiếng
_”Ai phát hiện!” Ngụy Lập Diễm lại hỏi
Một hầu gái nơm nớp lo sợ, rụt rè mở miệng “Là…là con…Lúc đi vệ sinh ngang qua chỗ này,nhìn đến…nhìn đến lão gia và cậu Hai đang nằm trên đất…”
Nhớ tới cảnh tượng khủng bố vừa rồi, hầu gái không khỏi nức nở khóc thành tiếng
Ngụy Lập Diễm ở lại, phân phó người hầu “Đem toàn bộ gánh hát, hạ nhân trong nhà, không chừa bất cứ kẻ nào, kêu lại đây hết cho tao!”
Ngụy Thường Đức và Ngụy Hà sao lại nằm ở chỗ này, mà kẻ nào to gan lớn mật dám móc mắt Ngụy Thường Đức ra?
_”Cả đoàn hát các ngươi đều ở chỗ này, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không ai hay biết gì hả!?” Ngụy Lập Diễm ánh mắt sắc lịm quét quanh đám người.
_Tôi thật sự không nghe thấy gì hết a!
_Đúng, đúng vậy!
Tất cả mọi người đều vì mình giải thích. Dương Thanh đứng ở một bên nhìn chằm chằm cánh cửa không rời.
Ngụy Lập Diễm chú ý tới bộ dáng thất thần của Dương Thanh, lạnh giọng quát “Sao mày không trả lời?”
Dương Thanh quay đầu lại nói “Gánh hát chúng tôi không oán không cừu với Ngụy lão gia,tôi chỉ muốn tìm cách chứng minh bản thân trong sạch. Nghe nói….Ngụy gia bị ma ám, cậu Cả kia âm hồn chưa tan?”
Ngụy Lập Diễm lập tức đen mặt “Nói nhăng nói cuội!”
Lúc này không biết kẻ nào mở miệng nói “Bằng không chuyện này nhất định không phải do người làm…”
Ngụy Lập Diễm bị chọc giận,hắn quay đầu nhìn cánh cửa, gọi người cầm chìa khóa đến.
_Tao thật muốn xem, cậu Cả của chúng mày đang ở đâu!
Chìa khóa đưa tới,Ngụy Lập Diễm tự mình mở cửa, đám người phía sau nhìn hành động của Ngụy Lập Diễm đều khẩn trương nín thở,căng thằng chờ đợi hình ảnh sắp xuất hiện.
Cửa chi nha một tiếng mở ra, bên trong tối đen. Có kẻ gan lớn, chạy qua mở đèn.
Trong phòng trống rỗng,phủ đầy tro bụi, nơi này hai ngày trước vừa xảy ra án mạng,làm cho người ta vừa ngẫm lại liền cảm thấy âm trầm. Chính là ngoài cảm giác lạnh lẽo ra cũng không có gì khác thường.
Ngụy Lập Diễm quay đầu nhìn đám người “Thấy chưa!? Làm gì có quỷ!”
_”A! Cậu Ba!” Cùng lúc đó, người hầu đi theo Ngụy Lập Diễm bỗng dưng sợ hãi thất thanh thét lên,trợn to hai mắt nhìn ra cửa.
Ngụy Lập Diễm nhanh nhóng đi qua xem, lập tức phát hiện hai cầu mắt nhễ nhại máu tươi đang lặng lặng nằm ở đó.
Lúc này tất cả mọi người đều hãi hùng kêu rên “Có quỷ!” “Có quỷ a!” Tiếng thét dài đan xen lẫn vào nhau, hốt hoảng chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
Mà ngay cả Ngụy Lập Diễm cũng biến sắc.
****
Bên kia,dì Ba đang lo lắng nhìn Ngụy Hà hôn mê, vẻ mặt hết sức khó coi
Nhìn Ngụy Hà lại nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe bên cạnh đang chở Ngụy Thường Đức
Thật sự…có quỷ sao?
Dì Ba căng thẳng,biểu tình mang theo kinh hoảng
_A Hà…đừng làm dì Ba sợ…dì Ba không chịu nổi đâu…
Dì Ba cầm tay Ngụy Hà,nhưng khi nắm lấy tay cậu thì trong nháy mắt khiến trái tim bà kinh hãi như muốn ngừng đập.
Hai tay Ngụy Hà dính đầy máu tươi!
Dì Ba hoảng sợ nhìn cánh tay đầy màu của Ngụy Hà,lại nghĩ tới Ngụy Thường Đức bị móc mắt,nhất thời sắc mặt xanh méc,ngơ ngác không thể cử động.
Chính là chỉ kinh hách trong chốc lát, dì Ba tựa hồ nhớ tới điều gì đó,bà vội vàng dùng đồ vật che khuất, lén lút lau sạch máu dính trên tay Ngụy Hà,sau đó lại nhìn tài xế, gặp lái xe vẫn chuyên chú hướng về phía trước không để tới bên này.
Bà từng chút từng từng chút một lau đi máu trên tay Ngụy Hà,động tác cứng ngắt chết lặng.
Dì Ba trừng mắt nhìn ra ngoài cửa số, tay vẫn máy móc lau máu cho Ngụy Hà…May mắn Ngụy Hà mặc áo có tay,may mắn có bà đi theo cậu,may mắn…