Ngụy Hà cảm thấy đầu nặng trịch,sau lại không biết bắt đầu từ bao giờ sân khấu đã có người biểu diễn, Ngụy Hà híp mắt muốn nhìn kỹ,nhưng bên tai chỉ văng vẳng âm thanh của con hát.
Con hát này, chắc hẳn là Dương Thanh?
Vóc dáng cao gầy,thế vai hoa đán (vai tuồng đóng phụ nữ gọi là đán),mặc đồ diễn vào thoạt nhìn nhận không ra sống mái.
Kỳ thật Ngụy Hà xem không hiểu,cậu chỉ đơn giản là nghe âm thanh cùng nhìn diễn viên trên sân khấu,cho nên đó là lý do vì sao từ lúc mở màn tới giờ cậu cứ nhìn chằm chằm người trên đài. Mà người trên ấy dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Ngụy Hà,thỉnh thoảng lại lơ đãng liếc nhìn Ngụy Hà một cái, vừa lúc làm cho Ngụy Hà nhìn thấy gương mặt nghiêng diễm lệ của mình,Ngụy Hà cũng theo đó mà cười ngây ngô.
Ngụy Hà chợt nhớ tới chuyện cũ, hai mắt không khỏi rưng rưng,khiến tầm mắt cậu trở nên mơ hồ, trước mặt một mảnh mông lung.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh,truyền đến tiếng nói chuyện đứt quãng của người bên cạnh.
_”Lão gia sợ là còn chưa quên được Tú [ Cùng ] ?” Người phụ nữ nói chuyện thật lớn, rành mạch chui vào tai Ngụy Hà,trong nháy mắt, Ngụy Hà bỗng cảm thấy bối rối,đây là giọng của dì Hai!
Nhưng…tại sao dì Hai lại xuất hiện ở chỗ này? Ngụy Hà nỗ lực dụi dụi mắt,chính là giờ phút này hai mắt cậu giống như bị đóng đinh,không thể động đậy nửa phần.
Diễn viên hát hí khúc đã đổi thành một người khác, hình như…hình như là…lông tơ lập tức dựng đứng, cô đào này rõ ràng là người đàn bà kia,giọng hát của mẹ Ngụy Thư!
Trên trán Ngụy Hà đổ đầy mồ hôi lạnh,từng có kinh nghiệm của hai lần trước, cậu biết lần này mình lại gặp quỷ!
_Chắc lão gia hẳn đã sớm biết Tú [Cùng] ở chỗ này? Đối với Tú [Cùng], lão gia vẫn luôn….
_”Đủ rồi!” Đây là tiếng của Ngụy Thường Đức.
Ngụy Hà biết bọn họ tựa hồ đang khắc khẩu,sau đó lại nghe thấy tiếng kêu rên của dì Hai “Tôi có chỗ nào thua kém Tú [Cùng]! Từ nhỏ ba người chúng ta đã ở bên nhau,khi đó ông đối với tôi rất tốt,nếu cứ tiếp tục như vậy không phải vẫn êm đẹp sao! Chính là ông này súc sinh, cầm thú cũng không bằng….Ông!”
Dì Hai tựa hồ khó thở,thanh âm ngoan độc mang theo oán hận,muốn nói tiếp “Ba!” Ngụy Hà nghe thấy tiếng bạt tay chan chát.
Lập tức tiếng cãi nhau càng ngày càng lớn.
Lỗ tai Ngụy Hà ong ong,nghe không rõ bọn họ đang nói gì.
Tú [Cùng] là ai?
Ngụy Hà nghĩ đến cái tên mà dì Hai luôn nhắc tới,đột nhiên tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên,cảnh vật trước mắt bị quét sạch sẽ,tựa hồ chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.
Cậu ngẩng đầu lên, chuyển hướng về phía khán đài.
Người trên sân khấu, thân hình thon dài, đang chuẩn bị cúi đầu xoay người,trong nháy mắt Ngụy Hà lập tức bị gương mặt của người nọ kinh diễm.
—–Ngụy Thư!
Buổi diễn kết thúc, mọi người đều rời đi,chỉ còn lại mình Ngụy Hà cố gắng đẩy đám người ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía sân khấu,chính là thiên hạ vừa rồi mà cậu vừa nhìn thấy đã biến mất.
Ngụy Hà vội vàng đi tìm Ngụy Thư,cậu muốn nói cho Ngụy Thư biết cậu không sợ anh, muốn hỏi Ngụy Thư xem có phải muốn mình giúp, muốn hỏi nguyện vọng của Ngụy là gì,nhưng quan trọng nhất là cậu muốn gặp lại Ngụy Thư,nhất quyết nhất quyết phải tìm được Ngụy Thư.
Ngụy Hà mang theo bộ dạng hoang mang rối loạn chạy vào hậu trường,không ít người đều nhìn về phía cậu,Ngụy Hà lướt qua đám người,trong mắt không khỏi thất lạc,không có Ngụy Thư của cậu.
_”Này này này! Sao lại là mày!” Một bàn tay rắn chắc che trước mặt Ngụy Hà,Ngụy Hà không để ý tới,đẩy cánh tay kia ra,không nghĩ tới cánh tay chẳng những không rời đi mà còn đẩy ngược lại cậu một cái,Ngụy Hà lập tức mất đà lảo đảo lui về sau.
Thân thể cậu xem như khỏe mạnh,nhưng gã đàn ông trước lại cứ vững chãi như núi Thái Sơn vậy.
Không đợi Ngụy Hà mở miệng,một thanh âm khác liền vang lên “Đại Quốc! Không biết lễ phép gì cả!”
Là Dương Thanh.
Dương Thanh đã thay đồ diễn,nhưng còn chưa tẩy trang, y đứng bên cạnh gã đàn ông lực lưỡng tên Đại Quốc,tuy gầy,nhưng thân cao không kém gì Đại Quốc.
_”Người này lén la lén lút, tôi sợ hắn trộm đồ.” Đại Quốc hừ một tiếng,như vậy trong nháy gã đàn ông cao to tựa hồ mang theo ủy khuất,lúc rời đi không quên trừng mắt nhìn Ngụy Hà, coi như cảnh cáo.
_”Người anh em này, tính tình bạn tôi không được tốt,cậu đừng trách a.” Dương Thanh nhìn Ngụy Hà cười cười xin lỗi.
Trong lòng Ngụy Hà thầm mắng kẻ vừa rời đi,trên mặt dù không biểu hiện,nhưng cũng không có ý cười,cậu lắc đầu “Tôi chỉ vào đây tìm người.”
_” A? Cậu tìm ai? Là người trong gánh hát của chúng tôi sao? Nếu không ngại cậu có thể nói thử,tôi giúp cậu tìm.” Dương Thanh nói.
Ngụy Hà ngẩng đầu nhìn người trước mắt,cho dù trang điểm rất đậm,nhưng đáy mắt vẫn thật trong suốt,lúc cười rộ lên khóe mắt cong cong, hàm răng trắng tinh,thực xinh đẹp.
Tầm mắt của Ngụy Hà dừng lại trên người Dương Thanh chưa tới vài giây đã rơi xuống nơi khác, cậu ủ rũ đáp “Không tìm được…”
Ánh mắt Dương Thanh mang theo nghi vấn.
Ngụy Hà giải thích “Cậu không biết anh ấy, có thể là tôi bị hoa mắt.”
Dương Thanh tất nhiên không biết anh,Ngụy Thư lúc còn sống chưa bao giờ ra khỏi cổng nửa bước,ai sẽ nhận ra anh đây?
Ngụy Hà đột nhiên có chút buồn bã,cậu bước nhanh rời đi.
Dương Thanh ở phía sau hô “Tôi là Dương Thanh,nhìn cậu và tôi hữu duyên, có thể cho tôi biết tên của cậu sao?”
Ngụy Hà dừng bước, quay đầu lại nhìn y “Tôi là Ngụy Hà.”
_Đó là cậu Hai Ngụy gia,cậu cũng đừng đến gần người đó,Ngụy gia này không biết đã tạo nghiệt gì, gần đây rất cổ quái.
Có người nhận ra Ngụy Hà, chờ Ngụy Hà rời đi liền nhẹ giọng nói với Dương Thanh.
Dương Thanh cười cười “ Ai, anh nghĩ nhiều rồi.”
Quay người lại, ngồi trước gương tẩy trang,vừa mới ngẩng đầu,Dương Thanh liền bất động,y nhìn mặt gương sửng sốt.
Lúc này Đại Quốc đã đi tới, vỗ vỗ vai y.
Dương Thanh hồi thần,lại nhìn thoáng qua tấm gương,không nói gì.
****
Ngụy Hà có chút vui vẻ, cậu bắt đầu nghĩ,có phải Ngụy Thư có chuyện nhờ mình làm không? Ngụy Thư nhất định có nguyện vọng chưa hoàn thành,anh ấy lựa chọn mình…
Ngụy Thư tới đây, Ngụy Hà không khỏi mừng thầm,Ngụy Thư ai lại không tìm, cố tình lại tìm trúng mình…
Ngụy Hà về phòng, cứ mãi miên mang suy nghĩ,thẳng đến bên ngoài có người gõ cửa cũng không chú ý.
Có kẻ đẩy cửa vào, là Trình Hảo.
Trình Hảo kia gặp Ngụy Hà tựa hồ đang tự hỏi không đi quấy rầy cậu,chỉ đặt mâm cơm lên bàn sau đó lặng lẽ lui ra.
Ngụy Hà phát hiện đồ ăn trên bàn, đi qua gắp vài miếng liền thôi,hình như cậu nghe thấy tiếng ho khan.
Cậu buông bát đũa xuống, đi tới cửa sổ,căn phòng đối diện tối đen như mực, thời điểm này sẽ không có người hầu qua đây,Ngụy Hà nghĩ vậy,chậm rãi đi tới phòng Ngụy Thư.
Chân Ngụy Hà như muốn nhũn ra, tim đập thình thịch, có chút chờ mong, cũng có chút sợ hãi,cậu đứng trước căn phòng,đang muốn đẩy cửa vào,thì cánh cửa lại đột nhiên mở ra,Ngụy Hà vừa nhấc chân bước vào,cánh cửa lập tức “Phanh!” một tiếng, tự mình đóng sầm lại.
Trái tim Ngụy Hà co rụt,nhìn nhìn phía trước,trong phòng bỗng sáng đèn,Ngụy Hà từ từ quay đầu lại
_Khụ! Khụ khụ….
Tiếng ho khan nặng nề vang lên bên cạnh,mùi thuốc Bắc xông vào lỗ mũi.
Lọt vào mắt Ngụy Hà là thân ảnh cao gầy đang đứng bên cạnh bàn.
Người nọ mặc một chiếc áo dài màu trắng, đôi tay trắng nõn đang cầm bát thuốc,dù như vậy nhưng chủ nhân đôi tay không hề mất đi vẻ tao nhã.
Ngụy Hà sợ tiếng hô hấp sẽ kích động đến anh,không dám nhúc nhích,chỉ dám chậm rãi di chuyển con ngươi,nhìn đến chiếc cổ thanh mảnh lộ ra nơi cổ áo, cái cằm lanh lảnh, hơi hơi mở miệng,chiếc mũi cao thẳng,lông mi đen dài rũ xuốn dưới ánh đèn tạo thành bóng ma, ngay cả đầu mi của người nọ cũng đã thanh tú xinh đẹp như thế,mái tóc đen mềm mại như tơ vương trên trán…
Người kia, cứ như vậy, bị Ngụy Hà thu hết vào trong đáy mắt.
Chưa bao giờ có thể lẳng lặng ngắm anh gần như thế…
Ngụy Thư dường như không phát hiện ra Ngụy Hà,chỉ tự cố tự mục làm chuyện của mình.
Vừa rót bát thuốc vừa nhịn không được giơ tay che miệng ho khan, thân hình cũng theo tiếng ho mà khẽ run rẩy.
Trong lòng Ngụy Hà đau nhói nhưng vẫn không dám lại gần,cậu sợ một khi tới gần thì mỹ nhân sẽ biến mất không thấy.
Ngụy Thư vươn hai tay chống lên bàn,chậm rãi ngồi vào ghế,vừa ngồi xong lại ho khan,sau đó cầm bát thuốc lên.
Động tác cực kì tao nhã,dường như dùng hết toàn bộ khí lực,để tới bên môi,hơi hơi mở miệng,uống liền một hơi. Lại giống sặc nước,anh nặng nề khụ hai tiếng,sau đó nghiêng đầu.
_A Hà…
Ngụy Hà trợn to hai mắt nhìn cảnh trước mặt.
Ngụy Thư nhìn mình, khóe mắt phiếm hồng,vẻ mặt tái nhợt,vô lực tựa vào ghế,nhẹ nhàng gọi tên mình.
Thanh âm kia ôn nhu, tựa như ngọn cỏ nhẹ nhàng cọ vào lòng Ngụy Hà, bồn chồn.
Ngụy Hà đã ngây ngốc không nói nên lời,cậu vẫn duy trì tư thế đông cứng nhìn Ngụy Thư,đây là lần đầu tiên cậu nghe Ngụy Thư kêu tên mình,cái mũi lên men, hốc mắt Ngụy Hà không khỏi ửng đỏ.
Ngụy Hà muốn khóc,trong lúc nhất thời không biết bản thân nên làm thế nào,nhưng vẫn không tiến về phía trước.
Ngụy Thư ngồi trên ghế không ngừng nhẹ nhàng gọi tên cậu,thanh âm nghe cực kì thân thiết “ A Hà, lại đây…”
Cuối cùng Ngụy Hà nhích lên nửa bước,tựa như một ông già cằn cỗi run rẩy đi qua,mắt thấy sắp tới gần Ngụy Thư, Ngụy Hà đột nhiên khựng lại. Đứng thẳng tắp, không hề có ý đi thêm.
Cậu vẫn có chút sợ hãi, cậu sợ nếu tiến thêm bước nữa,sẽ phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng, sau đó Ngụy Thư liền biến mất không thấy.
Mà đúng lúc này, một bàn tay liền nắm lấy tay Ngụy Hà. Ngụy Hà bị cái cảm giác lạnh như băng này kinh động,đầu óc hỗn độn xem như có chút thanh tỉnh,nhưng lập tức lại trở nên trống rỗng, chỉ có thể thất thần nhìn chằm chằm Ngụy Thư không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình.
Một phút, hai phút,ba phút…Ngụy Thư vẫn nắm tay cậu,Ngụy Hà rốt cuộc tin tưởng đây không phải là mơ. Cậu trở nên kích động, cúi đầu nhìn tay mình,run run nâng tay bắt lấy tay Ngụy Thư.
Đèn tắt,cả căn phòng lại trở về với bóng tối thăm thẳm.
Ngụy Hà lập tức không thể thích ứng,hoảng hốt hô Ngụy Thư “Anh trai! Anh trai! Anh trai! Ngụy Thư!”
Ngụy Hà cực kì khủng hoảng, Ngụy Thư của cậu đâu rồi!?
_”A Hà…” Có kẻ dán vào nên tai cậu,thở ra lãnh khí mang theo mùi thuốc thoang thoảng,kích thích Ngụy Hà nổi cả da gà.
Trong bóng đêm, Ngụy Hà cảm thấy hai má bị hôn,nhẹ nhàng, lành lạnh,một chút một chút dời xuống cổ.
Ngụy Hà sửng sốt hồi lâu,do dự nâng tay lên,chạm vào mặt Ngụy Thư,gặp Ngụy Thư không phản đối,liền can đảm ôm lấy lưng anh…