Quy Khê Thập Nhị Lý - Ngõ Nam Kha

Chương 13: Chương 13: Chương 11




Chàng gần như đang ở trong địa ngục.

Quỷ binh lấy nước nóng giội lên đầu, lúc nóng lúc lạnh, nấu nhừ xương cốt. Lông mi rụng sạch, trước mắt đều đỏ hỏn, chảy xuống miệng mới biết đấy là máu. Mọi dáng vẻ nhìn vào mắt đều rời rạc, chỉ thấy hình dáng ai không ngừng đứt lìa, sụp xuống, như cành trúc bị đốt trụi xong thì đổ rạp xuống.

Cát bùn nhuốm máu cuộn với gió tấp vào mồm miệng, răng đánh vào nhau có thể nghe thấy tiếng cát lạo xạo hưởng ứng. Chàng rốt cuộc nghẹn ngào lên tiếng: “Tôi không oan…. Tôi không muốn giải oan!… Vương Hoạch, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi tha cho họ…!”

Vương Hoạch ung dung nhìn đám tâm phúc của mình từng đao từng đao chém xuống, nhếch mép cười, khẩu khí lạnh kẽ: “Không, không, không, Trần tướng quân có oan tình mà. Cảng Canh Vân thất thủ, Khiên Tự Quân đại bại, ngài đã oan uổng như thế, vậy thì có tội đương nhiên phải là tướng sĩ bên dưới rồi? Chúng không đền tội thì ai đền tội đây? Phải không?”

“Không, tôi có tội! Là tôi có tội!”. Giọng chàng khản đặc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt khiến bùi bặm tách ra thành một vệt thê lương, “Cầu xin ngài, Vương tướng quân, cầu xin ngài đừng làm hại huynh đệ tôi… Tôi nhận… Tôi nhận tội”.

“Ta nghe không rõ”. Vương Hoạch hà một hơi lên đao sáng loáng rồi thong thả lau.

“Tôi nhận tội….!”. Máu tanh trong cổ họng theo tiếng nói của chàng phụt ra, chàng bất giác bị sặc, ho lên dữ dội đến mức phải cuộn người lại. Cánh tay phải bị giầy sắt của Vương Hoạch đè trên đất đã đau đến mất hết cảm giác, theo bả vai phập phồng mà co rút mạnh.

Vẻ hài lòng của Vương Hoạch ánh lên mặt đao nhưng vô cùng uể oải, gã tỉ mỉ vuốt ve đao từ đầu đến cuối một lần mới khẽ ra hiệu cho bên cạnh, binh sĩ đang hạ kiếm rốt cuộc cũng chịu dừng tay, phía sau lập tức có hai người xông lên lôi chàng từ dưới đất dậy. Máu thấm ra trên lớp băng tay phải nhỏ xuống tí tách.

Mặt đao nâng cằm chàng lên: “Ta hỏi ngươi, cảng Canh Vân chiến bại, tướng sĩ thương vong nặng nề, bách tính trăm họ đồ thán, là lỗi của ai?”

“…của tôi”. Chàng yếu ớt mấp máy.

“Ngươi chỉ huy sai cách, dụng binh sai kế, khiến hải khấu chiến thắng quân ta? ”

“Đúng vậy…”. Chàng đờ đẫn đáp.

“Ngươi bị giặc tập kích nhưng lại tự cao tự đại, cho là mình tài giỏi, không cần cứu viện, kéo dài mất quân cơ gây nên sai lầm, đây là chuyện có thật?”

“Đúng vậy”.

“Sau khi quân ta đại bại, ngươi mưu đồ chối bỏ trách nhiệm, tung lời đồn đại, mưu hại người đang cùng trấn thủ Hàm Châu là ta, phải không?”

“Phải”

Vương Hoạch khoan khoái cười: “Tất cả tội trạng đều ở đây, chứng cứ rành rành. Trần Yên, ngươi đã biết tội…”

“Tôi, biết tội”. Ánh sáng ban ngày loang loáng chiếu thẳng vào mắt, toàn thân lạnh ngắt, lòng cũng nguội lạnh.

“Đã vậy cớ gì còn sinh chuyện thị phi, ta cũng không cần phải bảo lên triều đình mấy thứ nhân số “thương binh” đã “vong mạng ” nữa. Tốt lắm”. Thứ giọng điệu hả hê khiến người khác lạnh gáy cất lên. Vương Hoạch chậm rãi dịch vạt áo, lấy ra một quyển tông rồi ném xuống trước mặt chàng: “Đã nhận tội rồi, vậy thì ký thứ này đi!”

Ánh mắt trống rỗng của chàng hơi chuyển động, nhìn thấy ba chữ lớn “Hối Tội Thư” trên đầu, tâm tư hỗn loạn, bi phẫn dồn lại, đành cười khan một tiếng rồi đọc tỉ mỉ các loại thảo phạt công kích trên tông án, câu chữ cay nghiệt, xuyên tạc trắng trợn, chàng cúi càng thấp cười càng lớn. Vương Hoạch lạnh lùng nhìn chàng cười đến tận, ánh mắt gã khinh khỉnh. Rất lâu sau, chàng khẽ ngước lên, môi nhiễm máu tóc hỗn độn mấp máy. Vương Hoạch thấy chàng đã muốn ký liền lập tức vẫy tay, quả nhiên một kẻ nhanh chóng mang mực chạy vào.

“Tướng quân! Không thể….”. Tiếng hô vang đinh tai dậy lên, vài người muốn gượng dậy nhưng bị binh sĩ tâm phúc của Vương Hoạch quật ngã xuống đất dã man. Nhưng dù tiếng gỗ trượng quất lên thân thể từng người cũng không áp được tiếng hô gọi ngày càng lớn “Không thể ký!”

Hỡi ôi. Có được câu này, chết cũng không tiếc.

Chàng khẽ mỉm cười, mở ra nghiên mực được bưng tới rồi vương tay chạm lên khóe môi, để ngón tay nhiễm đầy mực đỏ, cuối cùng ấn dấu mực đẫm máu xuống lá thư nhận tội, lực đạo rất sâu, mãi mà không buông

Vương Hoạch hừ một cái, cúi người xuống rồi đột nhiên bóp chặt cổ tay chàng, vặn ngược tay chàng lên rồi khẽ cười sát bên tai chàng nỉ non: “”Trần Yên, ta và sư phòng Lữ Quắc của ngươi vốn là đồng bối, lại cùng xuất thân nhà binh, bao năm qua như vậy, thế mà ta chỉ có chức vị ngang bằng với tên nhi tử khố rách như ngươi. Người cũng cảm thấy vậy là công bằng sao?”

Chàng hạ mắt, không có nửa ý muốn trả lời.

Vương Hoạch cười hả hả hất tay chàng ra, mặt mày rạng rỡ thét lớn ra lệnh đem chàng vứt vào ngục tối chờ ngày vấn trảm. Dưới trời xanh, xiềng xích kéo lê một đường máu dài uốn lượn.

Ngục tối ngẫu nhiên lại xuất hiện một vài tia sáng léo lắt. Qua làn tro bụi mờ mờ ảo ảo, chàng dựa vào tường lặng lẽ chờ ngày tháng trôi qua.

Chàng đã sớm biết, sẽ có ngày này.

Chỉ không ngờ rằng, chàng lại không chờ được tin hành quyết truyền đến.

Thứ truyền đến là bộ mặt xám ngoét của Vương Hoặc và một nam nhân còn trẻ bộ dạng như quan kinh thành. Khi họ cùng bước vào trong ngục là lúc ánh sáng kém nhất, tia sáng đầy rẫy tro bụi như độc xà thè lưỡi, quẩn quanh trên đường nét hai người. Chàng mệt mỏi chống vào tường mới gượng dậy được cơ thể, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào người nam tử lạ lẫm không rõ mặt kia. Chàng vẫn nghĩ đó là kẻ mang thánh chỉ ban chết tới.

“Trần Yên, ngươi thật may mắn”. Vẻ mặt Vương Hoạch đen thui, hắn nói một câu khiến chàng thầm thấy không đúng.

Nam nhân khuất bóng bước đến cửa ngục như đang đánh giá chàng một phen, cuối cùng rút ra một quyển văn thư từ trong ống tay áo ném qua song gỗ đến trước mặt chàng, nói: “Mặc dù tội trạng ngươi đủ để bị chém đầu, nhưng niệm sư phụ ngươi Lữ Quắc tận lực tận tâm vì quốc gia nhiều năm, lại thêm năm đó Khiên Tự Quân chiến công Tô Hợp hiển hách… Trần Yên, triều đình miễn cho ngươi tội chết. Nhưng phải cắt bỏ quân tịch, tịch thu tài sản của ngươi, cả đời xem như là tội dân, đời này đời sau không được tòng quân. Ngươi tốt hơn là nên tạ ân, hồi hương tìm cái kế sinh nhai, ân phận sống nốt quãng đời đi”.

Chàng ngây ra, ngỡ ngàng nhìn trang giấy gấm vóc mở ra trên nền cỏ khô. Giấy trắng mực đen, quả nhiên viết đúng như lời nam tử vừa nói.

Chỉ có điều cuối trang giấy không phải ngọc tỉ của đế vương mà là ấn của đại thừa tướng.

Viên kinh quan không nhìn chàng nữa mà quay người về phía Vương Hoạch, tư thế không đổi, giọng nói vẫn vô cùng lạnh nhạt: “Vương tướng quân phen này bị kẻ gian hãm hại, ngài đã phải chịu oan ức rồi. May mà nay đã lộ chân tướng”.

“Đạ tạ đại nhân quan tâm”. Vương Hoạch qua loa đáp, cặp mắt cú vọ còn đang nhìn trừng trừng vào trong song sắt mang theo hung hiểm âm thầm.

“Án này đã xong, Vương tướng quân có thể ân tâm rồi, ngãi hãy chọn vài ngày thong thả dạo chơi nghỉ ngơi cũng không tệ”. Viên kinh quan vui vẻ nói, rồi bất chợt hỏi: “Vương tướng quân đã từng dạo qua thang mây núi Đọa chưa?”

Vương Hoạch khó hiểu, chuyển mắt về phía người nọ, lắc đầu.

Người nọ cười nói: “Đọa sơn hiểm trở trùng trùng, vách núi cao vạn trượng, thế núi cực kì dốc. Truyền thuyết kể lại rằng xưa có một người thợ mộc không rõ tên tuổi, lấy hơn vạn tấm gỗ men theo vách đá xây thang mây để lên núi. Không có dây thừng, không có cột chống, cũng chẳng có rào chắn. Người đời dù đi lên bằng thang, nhưng bởi vì càng cao càng dốc, thế là đến nửa đường thì bỏ. Chỉ có một vị tăng sư khổ hạnh đi khắp đó đây là từng bước từng bước đạp lên gỗ, dốc lòng dốc sức, cuối cùng leo đến được đỉnh thang. Nhưng những tấm gỗ kia dãi nắng dầm sương nhiều năm, lâu dần rồi cũng hỏng mất, bậc thang cuối cùng đã mục nát, nên lúc ông ta leo lên thì suýt chút đã ngã chết. Có điều vị tăng nhân nọ vẫn còn tục tâm, ghi thù việc này, sau khi leo lên đỉnh muốn trút giận một hơi, thế là ông ta quay người đạp một cái vào tấm gỗ, ai ngờ vừa quay lại liền sảy chân ngã xuống, tan xương nát thịt”.

Vương Hoạch khẽ rùng mình. Nhưng viên kinh quan vẫn thong thả nói thêm: “Nếu vị tăng nhân đó toàn tâm toàn ý leo lên đỉnh, bỏ qua cho tấm gỗ vướng chân nọ, nói không chừng đã lên tới đỉnh núi sớm hơn, thưởng thức giang sơn rộng lớn rồi. Đáng tiếc ông ta mắt không chứa được sỏi, mất công chôn vùi tiền đồ rộng mở của chính mình”.

Nói rồi, người nọ liền đổi lời: “Đấy là chỗ đáng tới, tướng quân rảnh rang đừng ngại đi thăm thú một phen”.

Vương Hoạch hồi lâu mới gật đầu, nói tiếng đa tạ.

“Bổn quan đường hồi kinh trùng hợp có đi qua quê quán Trần Yên, chuyện áp giải có thể làm thay. Lúc rời kinh đã bẩm báo qua với đại thừa tướng, xe ngựa đủ đầy, cũng đỡ cho tướng quân phải vất vả”. Người nọ cung kính bái Vương Hoạch một cái. Vương Hoạch liền biến sắc, chậm chạp gật đầu.

Chàng ngây ra nhìn hết thảy chuyện xảy ra trước mắt.

Tính mạng nằm trên ranh giới sống chết đã được bảo toàn, khiến chàng không khỏi ngẩn ngơ. Đến tận ngày ra khỏi ngục vẫn thấy như đang sống trong mộng.

Chút tài vật xưa kia tích gọp được đều đã bị tịch thu sung quân. Chàng chỉ còn lại một thanh kiếm già, vài quyển binh thư. Ngày đó rời khỏi U đô, Vương Hoạch cũng không phái người giải giáp theo xe ngựa. Chàng mặc bộ áo quần thô sơ, lặng lẽ thu lại một góc xe như cái xác không hồn, chàng không nói, cũng chẳng động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào ván xe đang lắc lư tròng tránh. Viên kinh quan ngồi đối diện, vẫn đang đánh giá chàng, đến khi ra khỏi biên giới Hàm Châu mới chợt lên tiếng: “Trần Yên, người sau khi trở về quê hương nên nhớ rằng bản thân mình không phải thường dân mà là người mang tội, mọi việc đều phải hành sự cẩn thận, an phận thủ thường. Nếu lại tiếp tục gây hoa, bị bắt giam vào ngục, nhớ ra thì cũng khó rồi”.

Chàng không phản ứng, hoàn toàn lặng thinh.

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Giữ được tính mạng, hồi hương tìm công việc bình thường cũng không tệ. Ngươi nghĩ thoáng ra một chút”. Người nọ nói đến đây thì chợt cười khẽ: “Nghe nói… ngươi từng cứu một thương nhân kinh thành tên là Từ Hữu Quý?”

Chàng khẽ chớp mắt. Người nọ trầm ngâm nghĩ ngợi rồi thoáng nói: “Duật kinh mấy năm nay cũng khá khởi sắc. Đợi ngươi nghỉ ngơi tốt rồi, nếu quê nhà không tìm được việc thì đi kinh thành một chuyến cũng hay. Tính ra cũng có người giúp đỡ”.

Người nọ nói xong thì không tiếp tục nhắc chuyện khác nữa.

Trở lại cố hương, chàng chưa từng nhắc đến chuyện mình từng là tướng quân, người xung quanh chỉ biết chàng bị đuổi khỏi quân ngũ do mắc tội, khó trách một phen đồn đại gièm pha. Huynh đệ chú bác thấy chàng không công danh cũng chẳng lương bổng, huống hồ lại khuyết một tay, cần người khác chăm sóc thì đều khinh miệt, một lòng muốn đuổi chàng đi. Chàng bị đồng hương cô lập, một ngày tựa như một năm, trong lòng cũng thành cây khô chết lạnh, nhưng không muốn phiền toái người khác, giữa lúc ngẩn ngơ chàng nhờ đến lời viên kinh quan nói ngày đó, nghĩ rằng có lẽ thật sự có thể nhờ cậy Từ Hữu Quý, liền lặng lẽ thu dọn đồ đạc đến Duật Kinh.

Nói đến đây, Trần Yên lặng lẽ nhắm mắt lại, trong yết hầu như có máu tanh, khàn khàn nói: “Ta mạng này là nhặt được lại. Lê Phi, người khi đó không ở chiến trận, không biết ta nhìn thấy hắn nói mỗi từ là một đao một kiếm đâm vào lưng các huynh đệ, ta sao có thể không đau đớn đây! Lúc nhận tội, ta vốn không cho rằng mình có thể sống đến ngày hôm nay. Giờ nghĩ lại, có lẽ chết đi còn hơn”.

Lê Phi đỡ lấy vai chàng, nghẹn ngào.

Trần Yên chợt cười: “… Lê Phi, có những khi ta luôn nghĩ, nếu ta cũng biết đùa giỡn mưu quyền, lấy quyền lợi tư. Các huynh đệ theo ta có lẽ đã sớm được hưởng vinh hoa phú quý, cũng không phải chịu khổ như vậy?”

“Tướng quân”. Hai mắt Lê Phi ngấn lệ: “Nếu tướng quân là kẻ tiểu nhân như Vương Hoạch, các huynh đệ sao có thể quyết một lòng theo ngài đây! Lữ lão tướng quân sinh tiền là anh hào bước đi ngay thẳng, Khiên Tự Quân mới một lòng một dạ thề chết đi theo. Ngài được lão tướng quân yêu mến, kế thừa chí nguyện của ngài, luôn suy nghĩ vì huynh đệ tướng sĩ… Vương Hoạch hắn nào bằng một phần của ngài! Thuộc hạ ngàn dặm xa xôi đến phương Bắc tìm ngài, bất quá để trông tướng quân giờ có sống tốt không. Nếu ngày nào đó tướng quân trở lại, các huynh đệ tất sẽ tận lực bảo vệ! ”

Trần Yên cúi đầu cười buồn, cổ họng đau rát, tay trái ấn lên vết đứt, run run nói: “Không thể, ta đã là thân mang tội, thiết án khó lật. Quyền thế của Vương Hoạch ngày một tăng, cả tộc Vương thị hắn đều quen biết trọng thần trong triều, có liên hôn với ngoại thích hoàng tộc. Ranh giới cấp bậc vốn không thể vượt qua, thượng phẩm vô hàn môn, hạ phẩm vô thế tộc, chỉ bởi sư phụ xuất thân cao quý, dốc sức tiến cử ta mới có được chức vị tướng quân, đây đã là hiếm có. Nói đến cùng, dù hoàng thượng biết rõ sự tình, ngài cũng sẽ không đắc tội với vương gia chỉ vì tên nhi tử của một người thợ mộc nghèo khó, mà tức giận ngoại thích lạm quyền. E là sẽ còn liên lụy đến người thượng tấu”.

Lê Phi vốn dĩ là người ngay thẳng sinh ra ở nơi hương dã, suy nghĩ đơn giản, nên chưa từng biết đến những sâu xa trong đó, vốn cho rằng lên kinh có thể trông mong được rửa oan, nghe hết lời chàng nói thì hắn tái mét, vành mắt càng đỏ lên: “… Lẽ nào, lẽ nào tướng quân một chút hi vọng cũng không còn?”

“Hi vọng, cả đời này sợ rằng sẽ không có. Tay phải ta đã tật nguyền, dẫu cho ta giả mạo hộ tịch, thay tên đổi họ, quân doanh cũng không thể nhận ta. Càng đừng nói Vương Hoạch vẫn còn đấy”. Trần Yên nắm chặt nắm quyền đang không ngừng run rẩy: “Ta chỉ cầu, chỉ cầu… yên ổn, qua một ngày, tính một ngày”.

“Ra là vậy”.

Một giọng nói vang lên nghe thân thuộc lạ thường.

Chớp mắt đó trái tim Trần Yên đập mạnh, ngũ lôi vang rền. Chàng hoảng hốt nhìn lên, chợt thấy người nọ đứng sau cửa viện, tay mở rộng cánh cửa đang khép hờ, vẻ mặt phức tạp nhìn chàng.

Nháy mắt đó, chàng thấy mình đã chết rồi.

Sao lại… Sao lại! Hắn đã đứng ở đó bao lâu rồi? Là bởi mình tâm trạng quá bi thống mà hoàn toàn không nhận ra hắn đến.

Bao ngày không gặp, sắc mặt Tạ Hoàn Hồi dường như tiều tụy hơn, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, khuôn mặt hơi tái nhưng không hề lộ ra chút cảm xúc nào, mỗi nét đều ẩn chứa sắc bén, hai tròng mắt đen láy hơi lay động, nhìn chằm chằm vào Trần Yên, dáng người thẳng tắp, tay nắm thành quyền, hơi thở dường như cũng ngưng trệ.

Trần Yên giống như bị một roi quất thẳng vào thần trí, suy nghĩ đã sớm thất linh bát lạc, phút chốc rối bời. Chàng cuống đứng dậy.

Lê Phi lại cảnh giác nhìn Tạ Hoàn Hồi.

Thấy hắn mặc bạch sam không hề giống người trong quan phủ, nhưng gã nghĩ đến hết thảy chuyện Trần Yên mới kể đều đã bị kẻ này nghe thấy, trong lòng liền sợ hãi, gã lạnh mặt rút mạnh thanh đoản đao từ trong ống tay áo ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.