Sao mà quên được. Người đó ném kiếm xuống đất, ánh mắt mạnh mẽ không cho phép chàng lùi bước.Khi chàng hoang mang hỏi tường tận chuyện làm ăn, Tạ Hoàn Hồi chỉ vô cùng lạnh nhạt trả lời: Nghĩ ra rồi sẽ nói cho ngươi. Chàng ngây ra đó, Thái Thân Ngọc đứng bên cạnh khẽ cười vẻ thích thú.
Cuối cùng lại nợ thêm một món nhân tình.
—
Sáng sớm hôm sau, cơn mưa lại rơi, mảnh mai yêu kiều như một cây kim thêu hoa mà nàng thiếu nữ yêu thích nhất, từng mũi từng mũi thêu mái ngói với tường trắng sũng nước, như đang dệt lên một tầng nước mỏng.
Trần Yên cả đêm mất ngủ. Trằn trọc thao thức từ tàn canh cho đến rạng sáng, thanh kiếm đã trở lại trong lòng, nhưng bao lần chàng nghĩ lại trong chớp mắt thanh kiếm rơi trên đất đó, có một đôi mắt đăm đăm nhìn, mãi không khép lại. Chàng không ngủ được cũng không muốn thức dậy, vất vả đến khi gã thương nhân nọ đập cửa gọi, chàng mới mệt mỏi rời giường, lặng lẽ gói lại bao ngân lượng đã chuẩn bị sẵn, đi ra.
Kẻ đó thấy chàng đi tới, giọng điệu thốt ra chẳng có nửa phần khách khí: “Nước sơn vẫn chưa khô phải không? Thật xúi quẩy, hàng này của ta nếu chuyển đi sớm hơn, cũng không lo mất tiền oan!”
Đối diện với lời lẽ hăm dọa của gã, Trần Yên chỉ im thin thít, đợi gã lải nhải xong, chàng liền đưa bọc hai mươi lượng bạc trong tay qua, ôn hòa nói: “Chuyện này quả thực là lỗi do tôi. Làm trễ nải chuyện làm ăn của ngài, thật vô cùng xin lỗi, cũng mong ông chủ Cổ nhận lấy hai ngân lượng này của tôi, sau này… còn nhiều chỗ mong ngài quan tâm”.
Gã chủ họ Cổ nọ khẽ liếc mắt, dư quang quét qua một góc bạc lộ ra khỏi túi. Chất bạc khá tốt. Ánh mắt gã khẽ sáng lên rồi ngoảnh sang hướng khác, lỗ mũi hừ một tiếng, tựa như thập phần khinh thường.
“Đây là tiền bồi thường cho ngài, mời ngài xem qua”. Giọng điệu chàng tha thiết thành khẩn.
Cổ Niên Đạt bày ra một bộ khó chịu trên mặt, ra vẻ không muốn nhận nhưng lại kín đáo ôm rịt lấy kín không kẽ hở, như chỉ sợ rơi mất khắc nào. Gã ước chừng độ nặng xong, khóe môi nhếch lên, dẫu rằng lời nói ra vẫn mười phần giận dữ như trước: “Ái chà, coi như ta xui xẻo, chút ít này khỏi cần nữa, mối làm ăn này ta lỗ nhiều lắm, có đưa ta thêm mười túi nữa cũng không đủ. Mà nói, ta đây tâm địa bồ tát, thấy ngươi tàn tật đáng thương mới cho ngươi cái ăn cái làm, ai ngờ…”.
Lời còn chưa dứt, bao tiền trong tay đã bị bất ngờ vô cớ cướp mất!
Hai người đều kinh hãi.
Cổ Niên Đạt tay chân luống cuống, đang định hô “Cướp” thì cả cơ thể ú na ú nần đã bị đạp cho một cái chúi về trước, lảo đảo suýt ngã, may mà Trần Yên nhanh nhẹn đỡ lấy gã. Nhưng gã lại như bị nhục lắm, lập tức đẩy chàng ra, như thể vừa chạm phải thứ gì xúi quẩy.
Cổ Niên Đạt quay ngoắt lại, toan chửi ầm lên, nhưng khi nhìn rõ người trước mắt, gã cứng đơ trơ mắt: “Tạ… Tạ Hoàn Hồi?”
Đại phu nọ cười lạnh một tiếng, ánh mắt hắn sắc bén, tay vung vẩy túi bạc: “Ta nói dùng gấp chuyện gì, ra là bị ngươi lừa bịp!”
Trần Yên chỉ nghĩ hắn không rõ chuyện, vội vàng đi giải thích, lại phát hiện sắc mặt của Cổ Niên Đạt đứng bên cạnh biến đổi lớn, như là sợ hãi, tay áo xoắn vào nhau run cầm cập, gã lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi ít ngậm máu phun người! Ta không hề lừa hắn….”
“Phi! Chút mánh khóe đó ba năm trước Cổ Niên Đạt ngươi đã giở ra rồi, hắn không biết, ta đây lại rõ ràng một hai!”. Tạ Hoàn Hồi nhướn mi, vẻ mặt càng giống như dùng phiến đao khắc lên, cực kì sắc nhọn, nhổ một bãi nước bột vào gã nọ.
Cổ Niên Đạt trợn nhìn đôi mắt long lanh đó, cổ họng khặc khặc kêu lên.
Trong mắt Tạ Hoàn Hồi đều là khinh miệt, hăn thình lình nhấc chân đạp lên bậc thềm! Cổ Niên Đạt cứ tưởng hắn định đạp mình, hết hồn trốn ra sau, lại luống cuống rồi ngã chổng vó. Tạ Hoàn Hồi cười ác liệt, chỉ vào mũi gã nói: “Đương Gia Hoàng Phó tiệm sơn dầu là ai!… Là cháu trai ngoại của ngươi! Trộn lẫn chín phần sơn đểu, cố tình bán cho người mua, tính lấy cớ sơn chưa khô đẩy trách nhiệm do sai sót, hăm he bắt chẹt một món phải không? Ba năm trước ngươi lừa bịp thợ mộc trong thành, suýt chút thì phải ngồi lao ngục, chẳng qua ỷ chút tiền bẩn thỉu, mua quan hệ mới chạy được ra bên ngoài sinh nhai, không ngờ ngươi còn có gan quay lại diễn lại trò cũ!”
Từng câu từng chữ vang lên như tiếng sấm vọng lại. Trần Yên tức thì kinh hãi tỉnh ngộ.
Bảo sao… Bảo sao! Chàng tìm khắp cả Thập Nhị Lý này, chỉ có tiệm sơn dầu Hoàng Phó bán sơn đỏ. Hóa ra là đã tính kĩ, bày bố trận không hề tốn sức, chỉ đợi chàng tự rơi vào bẫy mà thôi!
Trần Yên vẫn đang bàng hoàng, Tạ Hoàn Hồi phất tay áo, bao ngân lượng đó liền lẳng lặng rơi vào lồng ngực chàng.
Chàng ôm lấy bao tiền, khóe miệng hơi run rẩy.
“Ngươi, ngươi, ngươi….!” Cổ Niên Đạt thấy bị vạch trần chuyện hèn hạ, lại thấy hai ba người qua lại trong ngõ đang ngó vào hóng hớt, thì mặt liền như chiếu nhuộm. Gã giận dữ mắng về phía Tạ Hoàn Hồi: “Ngươi bất quá chỉ là tên bắt bệnh, ở đấy mà lo chuyện bao đồng! Ông đây đã không còn giống mấy năm trước nữa, ông đây đã có quý nhân chống lưng rồi!”
“Ha ha!”. Tạ Hoàn Hồi ngửa cổ cười to, một tay chống hông, một tay phất tay áo, âm thanh giòn giã, không ai hiểu được hắn đang nghĩ gì.
Cổ Niên Đạt còn đang lết nửa người trên đất, vừa động một cái thì chợt hét lên: “Ui da”, mới phát hiện cú ngã vừa nãy khiến eo vẹo mất rồi. Gã cắn răng cắn lợi, chậm chạp đứng dậy, ai ngờ Tạ Hoàn Hồi lại giẫm lên bước nữa, ép chặt lấy gã.
“Tạ, Tạ Hoàn Hồi! Người ban ngày ban mặt tính đánh người sao!”
Tên thương nhân nọ rõ ràng không oai như cái miệng gã, thấy người ta càng ngày càng gần, mặt gã càng trắng bệch, gần như vừa bò vừa trốn.
Tạ Hoàn Hồi thản nhiên nhìn gã, bờ môi mỏng khẽ cong lên, cười khẩy. Hắn đủng đỉnh đi tới trước mặt Cổ Niên Đạt, cúi người xuống, đôi mắt trời sinh đẹp đẽ, thư thả mà càn rỡ híp lại: “Theo ta thấy, ông chủ Cổ mấy năm năm quả thật đã thành ‘quý nhân’ rồi, nếu không sao lại ‘quên mất nhiều chuyện’ thế được… Sư huynh ta thế nhưng là Thái Thường quan y trong cung, ngày thường đều đến khám bệnh cho các vương công đại thần. Nói đến quý nhân, quý nhân huynh ta quen biết sao lại ít hơn ngài được! Ông chủ Cổ à, ngài muốn nhờ ai chống lưng cho ngài vậy, nói tên tuổi đi?”
Cổ Niên Đạt đã xây xẩm mặt mày, tựa như hết hơi để mắng mỏ Tạ Hoàn Hồi.
Đại phu nọ làm chùn nhuệ khí của gã, lại thuận thế vỗ vỗ cái mặt già nua của gã, lòng dạ vô cùng vui vẻ. Chưa hết, hắn vươn tay mắng một tiếng “Cút”. Cổ Niên Đạt cầu còn không được, vội vàng chống cái eo đau thậm thà thậm thụt chạy thục mạng ra đầu ngõ.
“Này! Nhớ hôm khác mang tiền công đến rồi chuyển đồ đi, không thì đừng trách ta báo quan phủ!”. Tạ Hoàn Hồi như chưa hả giận, vẫn chỉ vào Cổ Niên Đạt đã chạy xa dần mắng mỏ. Thấy gã chỉ mải chạy, hắn không nhịn được toan tiến lên, làm thế muốn mắng lớn hơn nữa thì bỗng nghe thấy tiếng “Lạch cạch” phía sau.
Ra là bao tiền nọ đã rơi xuống đất.
Hắn chưa kịp quay đầu ngạc nhiên, bỗng thấy cổ tay mình đột nhiên ấm áp, đã thấy một bàn tay ấm nóng nắm chặt lấy tay mình.
Đó là bàn tay của nam tử. Lực xương tay vừa phải, các đốt ngón tay chắc khỏe, nhưng động tác lại hết sức dịu dàng. Nếu không bởi bàn tay ấy khe khẽ run lên, Tạ Hoàn Hồi không thể nào biết được chàng đang kích động, cũng sẽ không bởi thế mà ngây ra.
Lúc này, bàn tay đó khẽ kéo, hắn liền mơ màng bị kéo về sau, suýt va vào lòng người nọ.
Tạ Hoàn Hồi ngạc nhiên ngẩng đầu. Tiếng hít thở cận kề trong gang tấc, tóc mai vấn vương nơi khóe mắt đung đưa lay động, rất ngứa. Hắn níu mày, toan mở miệng mắng lại nhận ra Trần Yên nhìn hắn chăm chú.
Đôi mắt Trần Yên đen láy. Đó là suy nghĩ đầu tiên của Tạ Hoàn Hồi. Lần đầu tiên hắn đánh giá đôi mắt ấy là khi hắn sắp xếp cho một lão đầu nằm trên giường ở đầu nhà hắn, đến bên cửa, hắn thấy Trần Yên một mình ngồi nơi đó, đôi mắt tịch mịch ngước nhìn mây trôi vần che kín, trong mắt là một màu đen kịt, đen đến trầm lặng, khiến hắn muốn quát lên hai tiếng. Nhưng sắc đen hiện tại và của ngày đó đã bất đồng. Giờ đây nó mềm mại, cố chấp và đầy tình cảm.
Hắn vô thức vùng tay. Cánh tay trái của người nọ chẳng hề suy suyển, bền bì nắm lấy tay hắn, càng ngày càng chặt, thậm chí chàng còn bước đến gần.
Gần đến mức một sợi tóc lay động khe khẽ, bay tới bờ mai.
“Này, Trần….”. Tạ Hoàn Hồi muốn nói. Hắn mới phát ra hai tiếng, chợt cảm thấy cổ họng sệt lại, tắc nghẽn, không phát âm nổi. Mạch ẩn ẩn đập loạn, một thành mười, mười thành một trăm, càng lúc càng dồn dập.
Độ ấm trên tay, độ sâu trong mắt. Mặt hắn chợt nóng bừng lên.
“Tạ đại phu”.
Giọng nói Trần Yên có chút e dè, mang theo ngữ điệu của người miền Nam, dịu dàng dễ nghe, chàng khẽ gọi hắn. Người cũng đến gần thêm bước nữa.
Tạ Hoàn Hồi như bị giật mình, vội lùi ra sau, chân bất cẩn bước hụt, suýt thì ngã, may mà bàn tay nọ nắm chặt lấy hắn. Trần Yên dường như đã ngốc rồi, hoàn toàn không nhận ra mình đã thất lễ. Trước đôi mắt của Tạ Hoàn Hồi, chàng chỉ thấy tĩnh tại, không hề hoảng hốt.
“Tạ đại phu”. Chàng lại gọi khẽ, ngữ điệu nghiêm túc mà buồn bã: “Vốn ngài và tôi không thân không quen, lại với tôi ân nặng như núi. Trần Yên một mình đến Duật Kinh thân cô thế độc, lại… là kẻ tật nguyền, khó tránh khỏi bị người ta chèn ép ức hiếp. Tam sinh hữu hạnh mới được đại phu nhiều lần giang tay cứu giúp, Trần Yên hổ thẹn không biết làm sao để đáp tạ. Nay lòng có thừa mà lực không đủ, không có gì báo đáp, chỉ xin ngài nhận lấy của tôi một lạy…”.
Tạ Hoàn Hồi nghe mà ngạc nhiên. Không ngờ Trần Yên nói xong, buông tay, trịnh trọng quỳ xuống!
“Này, ngươi đừng…!”. Hắn thất thanh quát lên, mắt thấy Trần Yên đã quỳ xuống, phủ thân dập đầu, liền vội vươn hai tay chộp lấy cánh tay Trần Yên, sống chết kéo chàng dậy.
Ai ngờ hắn nắm được tay trái, nhưng tay phải lại trống rỗng, bỗng nhận ra thứ mình kéo được chỉ là ống tay áo, hắn mới nhớ ra Trần Yên tàn tật, bất giác dừng lại. Trần Yên cũng ngẩn người, cũng bất động ở đấy. Tư thế hai người vô cùng kỳ quái. Lực hai tay Tạ Hoàn Hồi không đều nhau, cả người hắn nghiêng về một bên, lệch nửa người, trợn nhìn Trần Yên, khóe môi co rút.
Trần Yên chưa từng được thấy bộ dáng xấu hổ này của hắn, cuối cùng chàng bất chấp địa điểm bật cười lên khanh khách. Tạ Hoàn Hồi lúng túng vô cùng. Trần Yên dù biết mình cười lúc này thực sự có hơi không ổn nhưng không nhẫn được, chàng chỉ đành quay mặt đi, cúi đầu nén cười.
Tạ Hoàn Hồi khó có được lúc đỏ mặt, cơn giận bừng bừng bốc lên từ bụng, hắn nhổ một bãi, hung hăng ném đoạn tay áo vào ngực Trần Yên, làm vang lên một tiếng “bộp” thập phần dữ dội. Gã đứng thẳng, chỉ tay vào Trần Yên vẫn đang cười, giậm chân mắng mỏ: “Cười! Cười cái quỷ!…. Ngươi, ngươi im miệng cho ta!”
Trần Yên nhớ đến bộ dáng hắn vừa nãy mắng tên gian thương, đáy lòng nóng lên, nụ cười càng sâu, không thể dừng lại.
Thấy chàng vẫn cười tươi, mặt mũi Tạ Hoàn Hồi nóng ran, vô cơ cảm thấy trong tim có một đoàn ngựa đang tung vó, thình thịch gõ móng vào ngực hắn, cũng chẳng rõ là do rối rít hay tức giận. Đương lúc không biết phải làm sao, hắn chợt nhớ ra cái gì liền hất đầu quát Trần Yên: “Họ Trần kia! Mối làm ăn đó ngươi còn muốn làm hay không!”
Câu nói quả nhiên có hiệu quả. Trần Yên cứ thế bị lời hắn nói chặn đứt tiếng cười, im lìm nhìn hắn.
Dường như…quả thực có chuyện này.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Trần cứ đoan trang đứng đắn như thế thật là nhạt nhẽo nha…. Liếc đại phu…
Đại phu: “Hắn nhạt nhẽo liên quan gì đến ta!”
Tiểu Trần đỏ mặt: “…”.
Ầy dà, nhưng vẫn thật là hợp, ngước mắt nhìn trời phe phẩy quạt~