Quỷ Linh Tinh Quái Chi Đào Linh

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 11 – PHIÊN NGOẠI – CANH GÀ.

Một ngày đẹp trời cuối thu, không khí mát mẻ. Trong phủ Tam hoàng tử, à không, bây giờ đã đổi tên thành Vinh Vương Phủ, buổi sáng luôn yên tĩnh, yên tĩnh, yên tĩnh…

“Cục – cục cục cục cục cục cục -”

Tiếng gà mái vang lên, phá vỡ không gian sáng sớm tĩnh lặng, Vinh Vương Nguyệt Vô Hoa giờ tay cầm một chiếc dao, oán hận đuổi theo lão gà mái.

Từ sau khi trừ bỏ tâm ma, cảm giác hiếu bạo thường xuyên sôi trào trong ***g ngực đã hoàn toàn biến mất, hắn không còn muốn gặp giết chóc hay huyết tinh, nhưng khát vọng thị huyết vẫn như di chứng lưu lại, lâu lâu bùng nổ một trận.

Vì thế, phương pháp thỏa mãn dục vọng thị huyết mới – giết gà, đã trở thành… trò tiêu khiển của Vinh Vương điện hạ.

Chỉ thấy trong Vương phủ thanh u, Vinh Vương điện hạ cầm dao làm bếp, nhe răng cười, bước từng bước tới gần lão gà mái đang cục cục cục kêu thê lương – tay nâng, dao hạ, máu tươi ba thước…

Đầy trời lông gà tung bay, mãn địa máu tươi trải đỏ, Nguyệt Vô Hoa cả người đầy tiết sung sướng nhổ lông gà, bỏ nội tạng, động tác vô cùng thuần thục, không khác gì lão đầu bếp nhiều năm kinh nghiệm.

Một canh giờ sau.

Vinh Vương Phủ, hương khí lan tỏa, Nguyệt Vô Hoa vui vẻ bưng canh gà vào phòng ngủ.

“Đào tử, dậy ăn gà.”

“Gà…”

Đào tử bất đắc dĩ nhìn bát canh gà nóng hổi trên tay Nguyệt Vô Hoa.

Vì sao đồ ăn dạo này lúc nào cũng là gà, canh gà, chân gà, cánh gà, tim gà gan gà cổ gà… Y đã phải ăn một tháng liên tục gà và gà, bây giờ đúng là thà tự ăn mình còn hơn uống canh gà.

Nhưng là, vừa thấy ánh mắt tha thiết của Vô Hoa – quên đi, Đào tử nhắm mắt, bịt mũi, ục cái nuốt xuống, ai cần biết đây là canh gà hay canh vịt hay nước lã, uống quen là được rồi.

Mìm cười nhìn Đào tử một hơi cạn sạch bát canh gà, Nguyệt Vô Hoa đỡ bát, ôn nhu xoa xoa lưng Đào tử, cười nói: “Uống chậm chút, nhỡ sặc thì sao giờ? Nếu ngươi thích ta lại làm là được. Hậu viện vừa xây cái chuồng gà, từ nay về sau muốn ăn là có.”

Gà đúng là thứ tốt a, vừa có thể thỏa mãn thị huyết dục vọng của hắn, vừa có thể cho Đào tử ăn. Ân, sáng mai phải nói với quản gia đi mua thêm một trăm con nuôi ở hậu viên mới được.

“Ăn… ăn, gà…” Đào tử nuốt nuốt nước bọt, y y y, y không muốn ăn gà a.

“Biết ngươi thích ăn rồi, đừng tham, sáng mai ta lại nấu.”

Nhào vào ôm lấy Đào tử, nhấc nhấc lên, ân, xem ra có nặng hơn một chút, hắn phải tiếp tục vỗ béo mới được. Nếu Đào tử thích ăn gà hắn tự tay làm, dù vất vả một chút hắn cũng muốn làm nhiều chút a.

“Sáng mai… còn – ăn a…” Đào tử gục đầu xuống, vùi mặt vào cổ Nguyệt Vô Hoa, khóc không ra nước mắt

– Phiên ngoại [Canh gà] Hoàn

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.