CHƯƠNG 11 – VĨ THANH
Thật lâu thật lâu về sau, cùng với tháng Vô Hoa mang theo tiểu cung nữ, người gây ra chấn động trong lòng hắn rời khỏi, Hiên Viên Thích phá tan sự phản đối mạnh mẽ đem Lâm Duệ Dương phong làm hoàng hậu,sau giúp tiểu báo tìm thấy tộc nhân thất lạc của hắn cùng người hắn yêu cùng nhau quy ẩn. . . . . .
Ngự hoa viên trong hoàng cung, theo như lời mọi người nói, hoặc là nên gọi nơi tụ tập của yêu hoặc là nơi tụ tập của tinh quái.
“Uy, Tiểu Bạch, chân gà kia là của ta!”
Gắt gao bắt lấy cái chân gà, giờ phút này đây là hình tượng huy hoàng của đương kim hoàng hậu. Mặc dù đã được phục hồi thân thể, y không còn bị cảm giác đói khát gây phiền nhiễu, nhưng thói quen thích ăn uống đã muốn dưỡng thành, như thế nào cũng không bỏ được .
“Ngươi ăn không vô, còn chiếm lấy chân gà làm gì! ?”
Hiện giờ cũng đã là vương phi của Thụy thân vương Hồ Cửu gắt gao túm chặt phần bên kia của cái chân gà, trong lòng nói thầm : người kia, hiện tại đã ăn không còn nhiều như trước, lại còn cứng rắn phải cùng hắn cướp chân gà, cướp đi làm gì? Lãng phí a!
“Ăn không vô cũng không buông, ta không ăn, Tiểu ngọc của ta cũng muốn ăn!”
Nghe vậy, Lục hoàng từ Hiên Viên Nghi Khang lẳng lặng đứng lặng một bên gật gật đầu.
Sau vài năm, Hiên Viên Nghi Khang không còn bộ dáng nho nhỏ, phấn nộn như trước kia, giờ trông đã muốn có bộ dáng anh tuấn. Chính là tình trạng hắn tự bế tuy rằng được cải thiện rất nhiều, nhưng vẫn là không thích ở địa phương có nhiều người nói chuyện, bất quá tùy thời tùy chỗ phụ họa Lâm Duệ Dương, đã muốn thành một thói quen lớn trong cuộc sống của hắn.
“A a a, ngươi vẫn là đương kim hoàng hậu, thế nhưng theo ta tranh một cái đùi gà, Lục hoàng tử muốn ăn liền cho hắn đi đến ngự thiện phòng, đáng thương ta lâu như vậy mới có thể tiến cung một lần, mới có thể ăn được chân gà nướng do ngự trù làm, các ngươi thế nhưng còn theo ta tranh!”
“Ngươi thân là Thụy thân vương phi, cũng tranh của ta? Bao lâu tiến cung một lần? Hôm qua ngươi không phải cũng đến đây sao? Không phải tranh với ngươi thì tranh với ai!”
Từ sau khi phục hồi lại thân thể,linh trí của Lâm Duệ Dương cũng chậm chậm hồi phục, rất nhiều thứ lúc trước không hiểu đều dần dần hiểu được, biểu hiện lớn nhất chính là — miệng của y trở nên lanh lợi hơn, Hồ Cửu có khi đều nói không được y. Đương nhiên, điều này cũng liên quan tới việc hai người hàng ngày tranh đồ ăn.
“Hiên Viên Khanh Thiên người chết này mau ra đây hỗ trợ, ta hôm nay nếu không cướp được chân gà này, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện leo lên giường của ta!”
Thụy thân vương vì thế mà thần tình hắc tuyến mà lên sân khấu, rốt cuộc là ai đã phá hủy tiểu hồ ngoan ngoãn của hắn? Liền”Không XXXX cũng đừng leo lên giường của ta” như thế đều học xong. . . . . .
Vì phúc lợi ban đêm, Thụy thân vương Hiên Viên Khanh Thiên tự nhiên khuynh lực mà ra, chỉ thấy hắn lặng lẽ đi đến bên cạnh Lâm Duệ Dương, đối với lỗ tai y nói thầm: “Hoàng hậu nương nương, hiện giờ có phải hay không muốn ăn nhưng lại ăn không vô ? Vi thần có biện pháp có thể cho ngài tận hứng.”
“Biện pháp gì?”Lâm Duệ Dương cảm thấy hứng thú hỏi han, lực đạo trên tay buông lỏng, chân gà liền bị Hồ Cửu đoạt đi.
Bất quá lần này y càng quan tâm đến việc Hiên Viên Khanh Thiên nói có biện pháp, cho nên đối với Hồ Cửu giơ chân gà diễu võ dương oai làm như không thấy, lôi kéo Hiên Viên Khanh Thiên hỏi —— trước kia cho rằng cả ngày lẫn đêm đói khát khó chịu, hiện giờ phát hiện, thiên hạ mỹ thực đều ở trước mắt lại ăn không vô, đều rất thống khổ!
“Biện pháp chính là. . . . . .”
Hiên Viên Khanh Thiên thần bí mà đem Lâm Duệ Dương kéo đến một bên, nhẹ nói: “Hoàng hậu cả ngày được ăn, chẳng lẽ không tò mò ‘ ăn ’ Hoàng Thượng có tư vị gì?
Chẳng lẽ mỗi lần Hoàng Thượng ‘ ăn ’ xong không phải liền có vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn sao?
“Nếu thức ăn bình thường ăn không vô , hoàng hậu chẳng lẽ không tò mò, không nghĩ thử xem, một loại phương pháp ‘ăn’ khác?”
Đúng vậy! Lâm Duệ Dương bừng tỉnh đại ngộ, y cả ngày bị Hiên Viên Thích “ăn”, vì cái gì cũng không có nghĩ tới y cũng có thể đi “ăn” hắn mà? Có cơ hội nhất định phải thử xem!
“Hát chu!”Giờ phút này Hiên Viên Thích đang phê duyệt tấu chương bỗng nhiên hắt hơi một cái. Xoa xoa cái mũi, “Kỳ quái, ai đang nói xấu trẫm?”
HOÀN CHÍNH VĂN.
Cuối cùng cũng hoàn chính văn, còn hai phiên ngoại nữa thôi ^^
Cảm ơn các reader đã theo dõi bộ truyện và hi vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ các prj tiếp theo của nhà mình.
Thân,