Quỷ Linh Tinh Quái Quỷ Đói

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

Là một đế vương, Hiên Viên Thích tuy không thể xem như là minh quân, nhưng nếu không kể đến tính cách thị huyết cùng chút phong lưu của hắn, hắn cũng có thể coi là một đế vương có cơ trí với bình tĩnh.

Nhưng hiện tại hắn lại nhấm nháp cái cảm giác bị lửa giận đốt cháy, nguyên nhân chỉ tại con người mà hắn mới lâm hạnh một lần,liền muốn cưng chiều một người thiếu niên.

Hắn Hiên Viên Thích, tuy rằng hậu cung ba nghìn, thiếu đi một người cũng không thèm để ý, lại càng không lo lắng các nàng hầu hạ ra sao, duy chỉ đối với mình thiếu niên này ngoại lệ,sau đó lại chịu không nổi mà thu liễm chính mình , thậm chí vì y mà phải hạ mình đến cái ngự thiện phòng này, mà hắn ——

Thếmà vừa mới từ trên giường mình xuống liền đi câu dẫn Hiên Viên Khanh Thiên_thập tam hoàng thúc của hắn!

“Đã lâu không thấy, thập tam hoàng thúc biệt lai vô dạng?”

Thở sâu đè xuống lửa giận,giọng nói Hiên Viên Thích nghe càng phù hợp với thân phận đế vương, thâm trầm, mà bình tĩnh. Nhưng mà những người hiểu rõ hắn sẽ biết, đây là biểu hiện phẫn nộ đến cực hạn của hắn.

Đáng tiếc chính là, hiện trường không có người hiểu rõ hắn, cho nên ——

“Được hoàng thượng quan tâm, chưa chết được.”

Hiên Viên Khanh Thiên hơi hơi khom người, vì hắn là người con được thái tổyêu quý nhất, được đặc ân gặp hoàng thượng cũng không phải quỳ, mà cái đinh

không nhuyễn không cứng này, Hiên Viên Thích cũng không phải lần đầu tiên giẫm phải.

Dĩ vãng đối với loại thái độ này của Hiên Viên Khanh Thiên,Hiên Viên Thích luôn ôm thái độ hứng thú. Dù sao cuộc sống cung đình thật nhàm chán, có một cái đinh như vậy đối với mình có chút uy hiếp, nhưng cũng không thể uy hiếp quá lớn, nhưng lại dám nói nếu chống đối hoàng thúc của chính mình như thế nào cũng sẽ gia tăng không ít lạc thú.

Nhưng giờ phút này, hắn thật sâu cảm thấy được hành vi của Hiên Viên Khanh Thiên như vậy là khó có thể chấp nhận được, nhất là từng chạm qua môi Lâm Duệ Dương, hận không thể dùng ánh mắt tạo ra một cái động trên mặt hắn.

Như là cảm nhận được lửa giận của Hiên Viên Thích, Hiên Viên Khanh Thiên cố ý mà liếm liếm môi, “Gần đây tay nghệ ngự trù tiến bộ không ít, làm ra được những món ăn ngon,lạ, đầy mĩ vị.”

Ánh mắt lại giống như sợ Hiên Viên Thích nghe không hiểu hắn ám chỉ cái gì, vẫn liếc về phíaLâm Duệ Dương.

“Phải không?Tay nghề ngự trù khó có được như vậy, lại có thể làm cho thập tam hoàng thúc vì cái ăn mà chạy thẳng đến ngự thiện phòng này mà ăn. Trẫm cũng không biết,mỹ vị nào có thể làm cho thập tam hoàng thúc thích thú như thế?”

Lời này rõ ràng ám chỉ Hiên Viên Khanh Thiên có nội gián ở trong cung, mà ngay cả hoàng đế khó được thử qua mỹ thực vẫn có thể đến thưởng thức trước.

Đường đường là Thập tam vương gia thế nhưng vì cái ăn mà chạy thẳng vào ngự thiện phòng ăn, ngay cảHiên Viên Khanh Thiên có đặc quyền không được truyền gọi vẫn có thể vào cung, nếu nói ra hắn thuần túy vì ăn uống mà vào cung, có thể hay không khiến mọi người nghĩ hắn đang có âm mưu gì?

Hiên Viên Khanh Thiên hiển nhiên cũng biết điểm này, tránh nặng tìm nhẹ mà cười, quạt ngọc nhẹ nâng, chậm rãi sát qua khóe miệng.

“Mỹ vịhay không, Hoàng Thượng không phải so với vi thần rõ ràng hơn sao?”

“Ngươi ——”

“Cũng đã hưởng qua , vi thần sẽ không quấy rầy Hoàng Thượng hảo hảo thưởng thức , lúc này xin được cáo lui trước .”Hiên Viên Khanh Thiên tao nhã vô cùng mà khuynh thân cáo lui, đem Hiên Viên Thích tràn ngập lửa giận không chỗ phát tiết một mình ở lại.

Mà Lâm Duệ Dương, từ lúc được Hiên Viên Khanh Thiên buông ra, liền quay về bàn, tiếp tục, ách, ăn. . . . . .

Nhưng mà Hiên Viên Thích hiển nhiên không có tâm tình tốt mà cho hắn tiếp tục hưởng thụ mỹ thực.

“Ngươi —— chết tiệt thế nhưng để hắn chạm ngươi! ?”

“Ách?”Miệng nhồi đầy đồăn đến nỗi nói cũng nói không được,Lâm Duệ Dương chỉ có thểtrả lời nhát gừng.

“Lại đây với trẫm!”Bất chấp thân là hoàng đế, Hiên Viên Thích một phen bắt lấy Lâm Duệ Dương, đưa hắn túm ra khỏi ngự thiện phòng.

Chưa bao giờ nhìn thấy vị hoàng đế luôn bình tĩnh như Hiên Viên Thích lại tha túm một vị thiếu niên đi vào tẩm cung,điều này càng làm cho mọi người giật mình.

Một số thái giám tinh tế nhận ra, thiếu niên kia đúng là người hầu hạ đêm qua, là người suýt nữa khiến hoàng đếquên lâm triều. Mà hoàng thượng của bọn họ tuy rằng phong lưu không kiềm chế được, nhưng cũng được cho là thương hương tiếc ngọc, như thế nào lại đối đãi như vậy với thiêu niên hôm qua còn trải qua hoan ái?

Tuy rằng trong lòng tràn đầy tò mò, nhưng lửa giận của hoàng thượng khiến bọn hắn không dám rình mò,chỉ biết dựng đứng lỗ tai,hy vọng có thể nghe được một chút tin tức.

Mạnh đem Lâm Duệ Dươngném đến trên giường, Hiên Viên Thích âm trầm mà nhìn y. Trên thực tế,dọc theo đường đi lửa giận trong hắn đã muốn bình ổn không ít, lý trí chậm rãi quay trở lại.

Thập tam hoàng thúc luôn luôn ở trong thâm cư, vì cái gì tại thời điểm đó mà đi ngự thiện phòng?Mà Lâm Duệ Dương,diện mạo bình thườngtại sao lại khiến cho Thập tam hoàng thúc chú ý?

Bỏ qua một bên chuyện đó, Lâm Duệ Dương trống rỗng xuất hiện ở trong cung, nhưng không có biện pháp nào giải thích rõ lai lịch,thân phận có chút khả nghi!

Đêm qua bị lửa giận cùng tình cảm mãnh liệt khiến hắn không suy nghĩ thấu đáo, cho đến giờ phút này, Hiên Viên Thích mới bắt đầu một lần nữa nhìn thẳng vào mấy vấn đề này.

Mà càng tự hỏi, càng cảm thấy được thân phận Lâm Duệ Dương —— thật sự là rất khả nghi !

Chẳng lẽ, hắn chính là nội gián củaThập tam hoàng thúc? Với quyền thế của Hiên Viên Khanh Thiên, cũng không thể không làm được việc này.

Bất quá, Lâm Duệ Dương bị ném đến trên giường hoàn toàn không cảm nhận được những suy nghĩ phức tạp trong đầu hắn,tim của y vẫn đang ở tại ngự thiện phòng,ở tại một bàn đầy đồ ăn,sau là chính mình không được ăn.

Ngô, cái kia thịt áp không tồi, cá hấp cũng tốt lắm, canh cũng rất tuyệt, hương vị bên trong đản hoa…muốn lại được ăn. Không tự giác mà liếm liếm môi, giờ phút này biểu tình trên mặt Lâm Duệ Dương chỉ có thể dùng một từ để hình dung —— khao khát!

Mà biểu tình khao khát này của y hiển nhiên bị Hiên Viên Thích lý giải theo một suy nghĩ khác, trong lòng càng thêm khẳng định phán đoán của bản thân. Trong phút chốc liền làm ra quyết định —— nếu y thực sự là nội gián của hoàng thúc, hắn liền bồi y chơi một đoạn thời gian? Dù sao, thân thểy cũng không tồi.

Trong lòng hạ quyết tâm, Hiên Viên Thíchcư nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trước mắt, nheo lại ánh mắt, tới gần Lâm Duệ Dương đang ngồi trên giường.

“Ngươi ngươi ngươi, đột nhiên dựa vào gần như vậy làm gì?”Bản năng cảm thấy nguy hiểm, Lâm Duệ Dương đột nhiên bừng tỉnh từ giấc mơ mỹ thực, hai tay xanh xaođặt trước ngực nam nhân, ý đồ ngăn cản hắn tới gần.

“Không phải ngươi, là Hoàng Thượng.”Bắt lấy tay Lâm Duệ Dương, thuận tiện dọc theo cổ tay chạm vào bên trong tay áo, vuốt ve làn da bóng loáng,xúc cảm ấm áp làm cho tâm tình Hiên Viên Thích tốt hơn.

“Tới gần. . . . . . Tất nhiên là muốn ăn ngươi .”

“Ăn. . . . . .”

Lâm Duệ Dương mạnh lui về phía sau, tựa vào trên tường, ngày hôm qua bị”Ăn” nghiêm chỉnh, tuy rằng thịt trên người không ít đi một khối, chỉ là cái cảm giác nóng bức đau đớn đó. . . . . .

Tuy rằng sau đó dùng đồ gì đó nên đau đớn giảm bớt rất nhiều,nhưng chuyện này tựa như nuôi gà,luôn là đem gà nuôi béo rồi mới ăn, nói không chừng hắn chính là muốn chính mình thành như vậy,ban đầu không đau, sau đó lại hung hăng mà đau trởlại!

Càng nghĩ càng khủng bố, Lâm Duệ Dương rõ ràng lui thành một đoàn, ômđầu kêu: “Không muốn không muốn, ta không muốn bị ăn sạch, cũng không muốn giống gà được nuôi béo rồi bị ăn!”

“. . . . . .”

Có lẽ cho hắn cơ hội mở miệng là một sai lầm, Hiên Viên Thích thất bại mà xoa xoa đầu, lập tức quyết định, nếu để Lâm Duệ Dương quấy rầy sẽ có khả năng tạo ra “Tính dồn*” (thú tính bị dồn ép lại =;=”) cho hắn.

Giữ lấy thân thể y, hung hăng ngăn chặn cái miệng trêu tức người, hai,ba phát xé mở quần áo trên người y, Hiên Viên Thích nửa điểm cũng không thương hương tiếc ngọc mà trực đảo hoàng long*(câu thành ngữ gì gì đó, quên mất tiêu rồi T^T).

“Ngô ngô ngô ——”Đột nhiên bị xâm nhập Lâm Duệ Dương chỉ cảm thấy thân mình sắp bị xẻ làm hai nửa, miệng bị ngăn chặn, thân mình toàn bộ bị ngăn chặn, liền muốn kêu đau cũng không được.

Hung hăng va chạm hai cái, nhìn đến Lâm Duệ Dương đau đến hốc mắt đỏ lên, thân mình đã bắt đầu run rẩy,cơn tức trong lòng bắt đầu chậm rãi tiêu giảm. Hiên Viên Thích phóng thích cánh hoa bị mút đến sưng đỏ,ngón tay đi xuống phía dưới sờ soạng địa phương tiếp nhận chính mình kia, cảm giác được một chút ướt át.

Nhìn người dưới thân vì động tác rất nhỏ của ngón tay mà co rúm lại,Hiên Viên Thích không khỏi phóng nhu thanh âm, ở bên tai Lâm Duệ Dươngnói: “Ngươi ngoan ngoãn hầu hạ trẫm, trẫm sẽ làm nhẹ, về sau ngươi muốn ăn cái gì trẫm đều cho ngươi.”

“Thật, thật sự! ?”Đau đến mặt đều mặt nhăn cùng một chỗ, nhưng thời điểm nghe đến”Ăn”,trong mắt Lâm Duệ Dương như phát ra hào quang.

“Quân vô hí ngôn.”Tuy rằng đối với sự phản ứng của người dưới thân đối với đồ ăn trong tình huống này có chút bất mãn,nhưng Hiên Viên Thích vẫn ưng thuận hứa hẹn.

“—— ta không tin!”Bĩu môi, Lâm Duệ Dươngnói thực rõ ràng.

“Ngươi!”Hiên Viên Thích chán nản.

“Đêm qua ngươi cũng nói như vậy! Kết quả đến bây giờ ta còn chưa có ăn no!”Chẳng những chưa ăn no, hơn nữa ăn đến một nửa bị ngươi làm cái loại cảm giác này. . . . . . So với cái gì cũng chưa ăn còn muốn thống khổ hơn!

Khuôn mặt nghiêm trang, Lâm Duệ Dương thực rõ ràng mà quay đầu đi.

Hắn vì cái gì phải cùng người này thảo luận loại vấn đề này! ?

Nhíu mày, Hiên Viên Thích rõ ràng ngăn chặn Lâm Duệ Dương trở mình, một tay chế trụ hai tay của hắn, bắt lấy vòng eo mềm dẻo mà mạnh mẽ va chạm .

“A a —— đau quá —— ngô ——”

Tiếng gào hỗn độn rất nhanh bị đánh sâu vào không còn nghe rõ ngữ điệu, vì tiết tấu mãnh liệt của nam nhân, Lâm Duệ Dương kéo lấy sàng đan, thân thể gần như rung động vì co rút.

Chậm rãi,cảm giác đau đớn bị xé rách dần dần biến mất,cảm giác tê dại dần dần từ chỗ mập hợp dâng lên. Có chút đau, có chút khoái cảm, càng nhiều chính là cảm giác không rõ ràng, làm cho Lâm Duệ Dương nhịn không được co rút cái mông.

“Hô ——”động tác nho nhỏ đó cho Hiên Viên Thích khoái cảm khó có thể tưởng tượng, dùng sức nhéo nhéo cái mông người dưới thân, trụ vững thắt lưng của y mà càng dùng sức mà va chạm , cơ hồ muốn đem người dưới thân lộng phá hư.

Mồ hôi đan vào thành một mảnh, thở dốc ngắn ngủi chậm rãi hợp thành một tần suất,Hiên Viên Thích rốt cục nhịn không được đem tinh hoa phun ra trong dũng đạo, trên người Lâm Duệ Dương tự nhiên tỏa ra ánh sáng nhu hòa, nhưng mà cao trào đến, hai người đều không có chú ý tới.

“Chủ tử, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, ít ngày nữa có thể tiến vào kinh thành.”Trong màn đêm tối đen, hơn mười chiếc xe ngựa ở trên quan đạo phi nhanh,một hắc y nhân cơ hồ hòa vào bóng đêm linh hoạt đến gần xe ngựa,quỳ một gối nói.

“Hảo!”

Xe ngựa hoa lệ, trong góc tối đen kia,duy nhất chỉ có tiếng nói khàn khàn của một thiếu niên,mềm mại nhưng bên trong mang theo chút thô lệ,lãnh ý trong giọng nói làm cho hắc y nhân đang quỳ gối một bên không tự giác mà có chút sợ hãi.

“Cầm lấy, làm cho bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi mệnh lệnh của ta.”

Đem một khối bài tử màu đen ném cho Hắc y nhân, đợi hắn lĩnh mệnh sau đó rời đi, trong bóng đêm hai tròng mắt lóe ra huyết sắc hào quang ——

“Thừa đức đế Hiên Viên Thích, khiến cho ta hảo hảo chờ mong ngày cùng ngươi gặp mặt.”

Sứ giả Nguyệt quốc sắp vào kinh. . . . . .

Trong ngự thư phòng, Hiên Viên Thích một tay chống đỡ lấy đầu, nhìn mật báo trong tay, ở thời điểm này, Nguyệt quốc phái sứ giả tới đây làm gì?

Hoàng đế Nguyệt quốc bị bệnh nặng, lúc này đúng là thời điểm phân tranh tương khởi, hoàng đế Nguyệt quốc chưa lập người kế vị, ba vị hoàng tử nên ở vào tình huống này mà tranh thủ sự ủng hộ, lại phái sứ giả tới đây, thấy thế nào trong đó đều tất có huyền cơ!

Thật sự là chuyện phiền phức mà.

Bất quá, bỏ thêm vào thời gian nhàm chán của hắn cũng tốt.

Nghĩ tới một khoảng thời gian ngắn tới,hắn sẽ không quá mức nhàm chán,Hiên Viên Thích không khỏi có chút chờ mong sứ giả Nguyệt quốc tới.

Bất quá —— nhớ tới ban đêm trong tẩm cung thực mất hồn, ban ngày thực đau đầu —— tựa hồ cuộc sống hắn bây giờ, đã muốn không quá nhàm chán .

Mặc kệ y là thật sự khờ khạo hay giả ngốc, nếu cùng Thập tam hoàng thúc có quan hệ,thân phận y khẳng định không đơn giản!

Tuy rằng tạm thời đối với thân thể y có chút quyến luyến, nhưng chờ thêm đoạn thời gian,thưởng thức đủ tư vị của y, lại tiếp tục truy cứu thân phận y cũng không muộn.

Nghĩ nghĩ, liền phát giác bộ vị kia trên người mình dần dần có xu hướng nóng lên, nghĩ đến quyết định vừa mới đưa ra của mình,trước thật tốt nhấm nháp đủ thân mình mất hồn đó,đơn giản cũng không nghĩ đến việc áp chế dục vọng của bản thân, Hiên Viên Thích quyết định trước uy chính mình ăn no.

Chính là không biết, lúc này, cái tên chỉ biết ăn kia, có thể hay không ngoan ngoãn ở lại tẩm cung chờ hắn trở về?

Ngay tại lúcHiên Viên Thích quyết định đi tìm Lâm Duệ Dương, trong hậu cung cũng không được an tĩnh.

Ngọc phi cầm đầu đoàn phi tử chậm rãi đi đến Hoằng Đức cung – nơi mà gần đây đế vương thường lưu lại,cũng là chỗ ở của Lâm Duệ Dương.

Ngủ lại, Hoàng Thượng gần đây đều ngủ lại ở trong này! Ngọc phi nắm chặt chiết phiến trong tay, nàng từng được Hoàng Thượng sủng ái lâu như vậy, nhưng không có một lần được hắn ngủ lại.

Thậm chí, thậm chí từ lần trước phẩy tay áo bỏ đi,sau đó Hoàng Thượng rốt cuộc không đi tìm nàng!

Dù trước Hoàng thượng có phong lưu, nhưng cũng chưa từng vắng vẻ nàng lâu như vậy, huống chi nàng vẫn là phi tử được phong hàm cao nhất!

Nhìn lục hoàng tử bị thái giám dẫn gập ghềnh theo sát bên người,bộ dáng đứa bé nhưng thật ra nhu thuận, chính là cả ngày cứ ngơ ngác lăng lăng, làm sao có thể chiếm được niềm vui của Hoàng Thượng , càng nghĩ càng giận nàng không tự giác mà đi nhanh hơn, đã muốn khẩn cấp phát tiết ở trên người “tân sủng” của hoàng đế.

Lúc này Lâm Duệ Dương khó có được lúc không đi”Kiếm ăn”, Hiên Viên Thích mấy ngày gần đây liên tục yêu cầu làm hắn mệt muốn chết rồi, vẫn ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao.

Mới tỉnh lại với cảm giác đói khát vẫn chưa bao giờ hết của y,liền nghe được bên ngoài nhao nhao ồn ào, mơ hồ cảm giác tiểu Tường Tử đem y bào khoác lên người mình, lẩm bẩm hỏi: “Bên ngoài làm sao vậy? Xảy ra tranh cãi?”

“Hồi báo chủ tử, là các nương nương trong cung lại đây thăm người.”Từ trên xuống dưới bận rộn đem Lâm Duệ Dương xử lý chỉnh tề, lại dùng khăn mặt chà lau sạch sẽ, tiểu Tường Tử vạn phần nóng lòng, “Chủ tử thức dậy vội vàng, không kịp thu thập thể diện, làm cho các nương nương chờ lâu sẽ không tốt .”

Chủ tử tuy rằng mấy ngày gần đây được thánh ân che trở, được Hoàng Thượng mỗi ngày ngủ lại, khiến hậu cung bắt đầu ồn ào, nhưng dù sao thân là nam nhi nên phẩm hàm, phong hào đều không có, ngoài đó một vị nương nương bọn họ cũng không thể trêu vào.

“Nương nương?Ngô. . . . . .”

Lâm Duệ Dương lắc đầu, tùy ý để tiểu Tường Tử đem chính mình thu thập ổn thỏa, đã nhiều ngày ở chung làm cho y hiểu được tiểu Tường Tử làm việc luôn mặc này mặc nọ, bất quá mặc những thứ này ythật ra cũng không biết là gì.

Nương nương. . . . . . Là nương của cái tên”Hoàng Thượng”kia sao? Kia”Nhóm nương nương” có phải hay không nói hắn có rất nhiều nương. . . . . .

Hoang mang a hoang mang, Lâm Duệ Dương không hiểu ra sao mà bị tiểu Tường Tử lôi ra ngoài cửa.

Hắn vừa ra khỏi cửa, đã bị những hình ảnh vàng óng, ngân quang, sắc thái rực rỡ thiếu chút nữa khiến cho mù mắt, thật vất vả mới ổn định tầm mắt nhìn kỹ, cả khuôn viên đều là những nữ nhân ăn mặc trang điểm xinh đẹp, đầu đầy châu sa ngọc thạch lung lay sắp đổ, cả người lả lướt rung động.

“Các nàng đây là, đây là. . . . . .”Nhiều như vậy đồ vật đặt trên người, nhìn là biết rất nặng nha,sở thích của nương của”Hoàng Thượng” thật là kỳ quái! Lâm Duệ Dương mặt nhăn cái mũi, kết luận.

“—— lớn mật, thấy nương nương thế nhưng không quỳ!”

Tiếng nói sắc nhọn của Thái giám đột nhiên xẹt qua tai, Lâm Duệ Dương mới phát hiện chính mình lại thất thần .Tiểu Tường Tử bên người đã sớm quỳ xuống hành lễ, một bàn tay còn trộm kéo tay áo y.

“Quỳ?”Nhíu mày nhìn các nữ nhân trước mắt màu sắc rực rỡ, cảm giác trong dạ dày càng thêm nghiêm trọng, “Ta vì cái gì phải lạy?”Như vậy mệt chết đi được, hơn nữa quỳ xuống cảm giác lại càng đói. . . . . .

“Lớn mật, trong hậu cung, ngươi nghĩ có thể làm càn? Người tới ——”Sớm quyết định hảo hảo giáo huấn”Tân sủng” này, Ngọc phi chỉ vào Lâm Duệ Dương kêu lên, thậm chí không kịp đợi thái giám bên người lên tiếng thay.

Nhưng mà tay vừa mới nâng lên, đã bị người dùng sức cầm, một trận đau nhức đánh úp lại, Ngọc phi vừa muốn phát tác, liền thấy rõ người cầm tay mình chính là Hiên Viên Thích mà đáng lẽ ra giờ phút này nên ở đại điện.

“Ngọc phi —— gọi người tới là muốn làm gì?”Nheo lại mắt, Hiên Viên Thích khẩu khí không tốt hỏi han. Vừa mới tâm tình có tốt hơn, muốn tới đây mây mưa thất thường một phen, không nghĩ tới thế nhưng được chứng kiến một màn như này.

“Hoàng, Hoàng Thượng. . . . . .”Ngọc phi vội vội vàng vàng hành lễ, trong lòng cảm thấy tức tối, trên mặt lại bày ra lúm đồng tiền xinh đẹp, xem ra đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác.

“Nô tì mang theo Khang nhi cùng chúng tỷ muội tới thăm vị công tử này, không nghĩ nổi lên xung đột, quấy rầy thánh giá. . . . . .”

“Đủ rồi!”Như thế nào lúc trước không biết là nữ nhân này phiền toái như vậy?

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Ngọc phi, nhìn lại thần tình mê mang, rõ ràng mới vừa tỉnh ngủ của Lâm Duệ Dương. Hắn tuy rằng thích mỹ nhân, nhưng luôn chán ghét hậu cung thị phi.

Bởi vậy trong cung mỹ nhân tuy nhiều, trong đó cũng có vì hắn mà sinh hạ hoàng tử, hoàng nữ, có phẩm hàm nhưng lại chỉ có vài người, còn đều là hắn nhìn nhu thuận thuận mắt, ngày thường lại có chút yêu thích. Không nghĩ tới, Ngọc phi hôm nay thế nhưng làm cho hắn thấy được như vậy. Nhìn dung nhan kiều mịkia, trong lòng cảm thấy phiền chán.

“Ngọc phi ngày thường cũng là đoan trang hiền thục, hiện cũng được xem như là đứng đầu hậu cung, hôm nay lại thất thố như thế, còn thể thống gì!

“Truyền ý chỉ của trẫm, sau này Hoằng Đức điện không có ý chỉ của trẫm ai cũng không được vào,ban thưởng Lâm công tử đặc quyền gặp giá không phải quỳ”Hiên Viên Thích phất tay áo, giữ chặt Lâm Duệ Dương ngốc đứng ở một bên, còn không biết đến tột cùng chuyện gì xảy ra, “Cùng trẫm trở về!”

“Nga.”Lâm Duệ Dương ngơ ngác mà nhìn “Nhóm nương nương” đang quỳ trong khuôn viên này, ngơ ngác để cho Hiên Viên Thích lôi kéo đi.

Một hồi phong ba liền như vậy chấm dứt, chính là diễn viên chính. . . . . . như trước không hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.