Quỷ Linh Tinh Quái Quỷ Đói

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

Ngay tại lúc Lâm Duệ Dương gặp quỷ hồ ly,cũng là lúc Hiên Viên Thích tiếp kiến Nguyệt quốc sứ giả.

Thừa đức đế Hiên Viên Thích giờ phút này vẻ mặt trang trọng uy nghiêm, bộc lộ uy nghiêm của một đế vương, rõ ràng là đại đế Trung Nguyên sát phạt quyết đoán, thủ đoạn cay độc.

“Theo lời của Nguyệt quốc sứ giả,muốn cùng nước trẫm qua lại giao thương,hàng năm cống nạp?”Hiên Viên Thích nhìn như không chút để ý hỏi han.

“Bệ hạ anh minh.”Giọng nói thiếu niên có chút non nớt khàn khàn vang lên, Nguyệt quốc sứ giả không kiêu ngạo không siểm nịnh mà trả lời,trong lời nói có chút mùi máu tươi khó phát giác.

Nguyệt quốc tam hoàng tử Nguyệt Vô Hoa. Trước nghe đồn, Nguyệt Vô Hoa lỗ mãng tham công, thị huyết ham giết chóc, cũng không nghĩ đến bề ngoài lại là một thiếu niên, cùng với những câu chuyện về người này quả thật một trời một vực.

Có ý tứ, phi thường có ý tứ.

Hiên Viên Thích nghịch đầu ngón tay, biếng nhác mà tà nghễ. Nguyệt Vô Hoa thân là người trong hoàng tộc của Nguyệt quốc trầm vàng áo quần lụa là, dáng người gầy nhưng cao, cả người lại có vẻ tao nhã, trừ bỏ. . . . . . Cặp mắt kia ngẫu nhiên hiện lên những tia khát máu.

Thật so với lời đồn thật quá bất đồng ——

Chính là không biết, Nguyệt quốc chọn một vị hoàng tử như vậy làm sứ giả đến tột cùng là có ý gì?

Hai nước tuy nói không tính là địch quốc, nhưng xung đột không ngừng. Chính là Hiên Viên Thích thủ đoạn hơn một chút, bởi vậy nhiều năm qua mới áp chế Nguyệt quốc, bọn họ sinh ra tâm không phục cũng là tất nhiên, lần này lại mang đến quốc thư mà đối với Nguyệt quốc có thể nói là trăm hại mà không có lợi, nếu nói là không có cầu mong điều gì, chỉ sợ đứa trẻ ba tuổi cũng không tin?

“Nguyệt quốc mang đến quốc thư như thế, trẫm lại không biết nên như thế nào đáp tạ?”

Nguyệt Vô Hoa thùy mắt cung lập, lông mi thật dài che khuất quang mang trong mắt, “Bệ hạ thánh minh, Nguyệt quốc nguyện lấy thành trì mười tòa, mười vạn lượng để cầu thân,về phần giao thương, hàng năm cống nạp, chính là thành ý hòa thân nho nhỏ của hai nước,cầu xin bệ hạ vui lòng nhận cho.”

“Hòa thân? Lại không biết quý quốc muốn hỏi cho ai?”

“Tất nhiên là Vô Hoa tự mình đến.”

“Như thế rất tốt!Trẫm đã hiểu được thành ý của quý quốc, hỷ sự là chuyện trọng đại, trẫm sẽ ban lệnh để tuyển chọn nữ tử hoàng tộc gả cho quý quốc.”

Nhìn Nguyệt Vô Hoa cung kính rời khỏi đại điện, Hiên Viên Thích khóe miệng nhẹ nhếch —— Nguyệt Vô Hoa, bất luận mục đích của ngươi là cái gì, trẫm đều vạn phần mà chờ mong!

Loại cảm giác sôi súc trong huyết mạch này, hắn đã muốn thật lâu không có nếm thử qua!

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo một chút hương khí bay vào chóp mũi, nên nếu so với người thì Nguyệt Vô Hoa lại là một cơn gió lạnh cuồng liệt,ở nơi cực bắc, như quốc gia của mình cái lạnh thấu xương của Nguyệt Quốc, mang theo gió Bắc hỗn loạn mùi huyết tinh .

Thừa đức đế Hiên Viên Thích, quả nhiên danh bất hư truyền, vài ba câu liền đem chính mình phái đi ra, nhìn cái gì cũng như đã đáp ứng , nhưng thật sự cái gì cũng chưa đáp ứng!

Bất quá, dù sao hỷ sự cũng không phải mục đích cuối cùng của hắn.

Phụ hoàng bệnh nặng, lại chậm chạp đưa ra quyết định chọn thái tử,ba huynh đệ bọn họ ở trong triều đều có người ủng hộ, nói tỉ mỉ xem như thế lực ngang nhau, vì thế liền theo kiến nghị của Thừa tướng, ba người đều vì Nguyệt quốc lập công, đạt được công lao lớn nhất sẽ được lập thái tử.

Vốn,vị trí thái tử đối với hắn cũng không quá quan trọng, chính là người nắm vị trí thái tử sẽ nắm trong tay bí mật không truyền ngoài của hoàng tộc,hắn cảm thấy hứng thú! Vì bí mật bất truyền này,một chút phiền toái cũng đáng giá.

Chính là … vào thời điểm bốc thăm, chính mình thế nhưng bắt được nhiệm vụ ám sát Thừa đức đế!

Vận may thật không tốt?

Huyết sắc quang mang hiện lên trong con ngươi thiếu niên.

Ám sát Thừa đức đế, thật sự là nhiệm vụ làm cho hắn cảm thấy máu sôi trào!

Nghĩ đến phong phạm của vị đế vương, hắn liền khẩn cấp mà muốn nhìn người như vậy chảy máu, từng giọt máu thấm vào đất, thật mê người?

Sự hiếu chiến từ trong xương cốt phảng phất kêu gào,muốn được giải phóng, trời sinh nên ở trên chiến trường sinh tồn, ở trong địa ngục Tu La, ngạo nghễ cười quay đầu nhìn phía đại điện.

Thừa đức đế Hiên Viên Thích, hy vọng sự giãy giụa của ngươi tốt nhất cũng đừng khiến cho ta quá mức thất vọng!

Con người kỳ quái,hồ ly kỳ quái!

Bất quá,hồ ly nói tụ linh hộp rốt cuộc là cái gì vậy? Thế nhưng đến hồ ly cũng muốn . . . . . .

Còn làm hại chính mình tổn thất một cái đùi gà! Một cái chân gà cùng dầu két két thơm ngào ngạt!

Bất quá nói đến hộp, hộp. . . . . .

Trong đầu ẩn ẩn hiện lên hình dáng mơ hồ,ngọc thạch ôn nhuyễn sáng bóng lấp lánh phát ra, tiếp theo là hắc ám vô biên vô hạn, phô thiên cái địa đánh úp lại.

Lúc trước đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Duệ Dương cảm thấy được cái hộp mơ mơ hồ hồ kia nhìn vô cùng quen mắt, lại vô luận như thế nào cũng không thấy rõ bộ dáng của hòm, một cỗ hắc ám cổ tựa hồ bao lấy mình, rốt cuộc không thể giãy ra.

Không cần ——

Giật mình tỉnh lại,thấy chính mình tựa hồ không lâu trước còn hãm sâu trong bóng tối, không tiếng động, không ánh sáng,bóng tối yên tĩnh vô biên vô hạn, cùng với hắc ám vĩnh viễn là sự đói khát không nguôi.

Cảm giác đói khát. . . . . .

Phảng phất cảm nhận được suy nghĩ, bụng phối hợp mà kêu càu nhàu, Lâm Duệ Dương vỗ vỗ cái bụng trống không, vừa mới rất chuyên tâm nghĩ đến cái hộp, thế nhưng quên mất cái bụng đói.

Hiện tại đột nhiên phát hiện, đột nhiên thật đói.

Tựa hồ loại cảm giác “Ăn no” này biến mất, vô luận ăn nhiều ít, tổng vẫn là bị đói .Chỉ có trong quá trình “ăn”, hội cảm thấy được cảm giác đói đã xâm nhập cốt tủy có chút giảm.

Từ từ!

Lâm Duệ Dương đột nhiên nhớ tới, hình như. . . . . .ở thời điểm y bị “Hoàng Thượng” “ăn”, thế nhưng không có cảm giác đói bụng! Tuy rằng mỗi lần bị ném đến trên giường đều rất đói bụng, hơn nữa thời điểm vừa mới bắt đầu sẽ rất đau. . . . . .

Thân thể đột nhiên một trận rung động, từng giờ phút xa lạ rồi lại cảm thấy được quen thuộc vô cùng đột nhiên tăng vọt tràn ngập cơ thể. Hình ảnh tứ chi dây dưa đột nhiên hiện lên trong óc, Lâm Duệ Dương cực kỳ không thích ứng mà run rẩy một chút.

Chẳng lẽ, không riêng gì ăn, mà “Được ăn” cũng đã nghiện! ?

Ngô, hảo, hương vị thơm quá!

Trong giây lát một trận mùi thức ăn bay tới, khiến cho cái bụngLâm Duệ Dươngvừa mới hơi nghỉ ngơi lập tức kháng nghị đứng lên,tiếng vang trong bụng càu nhàu truyền đến. Vừa nhấc đầu, rõ ràng phát hiện đường này quen thuộc vô cùng, dĩ nhiên là con đường đi thẳng đến ngự thiện phòng.

Tuy rằng gần đây đồ ăn được mang đến đúng lúc, không có cơ hội đến bên này kiếm ăn, nhưng giờ phút này ngửi được mùi lập tức gợi lên những ấn tượng tốt đẹp của hắn đối với ngự thiện phòng, Lâm Duệ Dương không nói hai lời lập tức hướng về phía ngự thiện phòng chạy đi.

Còn chưa kịp bước vào ngự thiện phòng, liền gặp một thân ảnh màu vàng đứng lặng trước cửa, trong lòng một trận tư vị nói không nên lời hiện lên, Lâm Duệ Dương thế nhưng ngẩn ra, có chút xấu hổ mà dừng bước. Nhưng nghĩ lại, nhìn thấy”Hoàng Thượng” tại sao mình phải dừng lại ? Là hắn đáp ứng làm cho y ăn no, cũng không phải chính mình đến ăn vụng. . . . . .

Cổ uốn éo, hướng về phía ngự thiện phòng, lại bị cục đá dưới chân ngáng đường, thẳng tắp hướng Hiên Viên Thích nhào tới.

Nhưng mà, hoàn toàn vào lúc này, tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, một đạo ngân lượng chớp nhoáng thẳng tắp bắn về phía Hiên Viên Thích.

Giờ phút này Lâm Duệ Dương lại vừa vặn nhào tới trước người Hiên Viên Thích, ngân quang bắn tới, bất quá trong nháy mắt ngắn ngủn, liền ở sau lưng xuất hiện một đóa hoa huyết sắc tươi đẹp.

Trong phút chốc, máu tươi, phun tung toé.

Hết thảy cùng lúc phát sinh ở điện quang thạch hỏa, đợi cho Hiên Viên Thích phục hồi tinh thần lại, lại chỉ có thể tiếp được thân thể Lâm Duệ Dương ngã xuống.

Này, này đứa ngốc!

Lau một tay đầy máu tươi, Hiên Viên Thích gắt gao nắm lấy bàn tay.

“Vì cái gì, vì cái gì ——”Vì cái gì ở phía sau lao tới? Vì cái gì muốn thay hắn ngăn mũi tên?

Máu đỏ tươi cuồn cuộn không dứt theo trước ngực trào ra, cho dù lấy tay ngăn chặn nhưng cũng theo khe hở chảy ra, không phải chưa từng thấy qua máu của người này, nhưng là lần đầu chính mình như thế hoảng hốt nhìn chất lỏng đỏ tươi!

Vì cái gì? Trong đau đớn kịch liệt,ý thức Lâm Duệ Dương đã muốn dần dần mơ hồ, nhưng thanh âm khàn khàn đến thê lương này như trước xuyên thấu màng tai thẳng vào trong đầu ——

Vì cái gì ?Cái gì vì cái gì? Vì cái gì đến ngự thiện phòng ăn cái gì sao?

“Bởi vì. . . . . . Ta thích. . . . . .” ..ăn. . . . . .

Dùng hết khí lực nói nhưng bài trừ nửa câu sau không phát ra được, Lâm Duệ Dương rốt cuộc kiên trì không được nhắm lại hai mắt, y lâm vào hôn mê,Hiên Viên Thích phía sau ánh mắt mở lớn,mang theo khiếp sợ, mê võng, gắt gao mà theo dõi hắn. . . . . .

Ngô. . . . . . Nơi này, là đâu vậy ?. . . . . .

Hỗn loạn, Lâm Duệ Dương cảm giác mình tựa hồ bị bóng tối bao phủ, cả người mỏi mệt vô cùng, thậm chí vẫn khó có thể chịu được cảm giác đói khát có chút phai nhạt, thầm nghĩ ngủ thật say,sẽ không tỉnh lại. Nhưng trong mông lung đã có thanh âm nói chuyện cực nhỏ thổi qua bên tai, quấy nhiễu khiến hắn không thể ngủ tiếp được.

“Hoàng thúc, ngươi đã nói có thể cứu hắn,vì sao còn không nói ra phương pháp?”Hiên Viên Thích khó để cảm xúc lộ ra ngoài,người trên giường đã hôn mê gần mười ngày, hơn mười danh ngự y thay nhau xem chẩn thế nhưng đều nói mạch y không giống người sống, sợ là không được mấy ngày .

Điều này sao có thể! ?

Y gây cho hắn mê hoặc như thế, bỏ lại câu kia”Thích. . . . . .”Sau, như thế nào có thể liền như vậy rời đi, đem như thế mê võng lưu cho hắn! ?

Hắn tuyệt không cho phép!

Bởi vậy,khi Hiên Viên Khanh Thiên nói chính mình có cách có thể cứu y, hắn không chút do dự đưa đến nơi này. Dù chỉ có một tia hy vọng, hắn cũng muốn thử một lần!

Ai ngờ đến khi nhìn thấy Lâm Duệ Dương, Hiên Viên Khanh Thiên lại thoái thác không thôi, chậm chạp không chịu nói ra phương pháp cứu y.

“Hoàng Thượng đừng vội.”Hiên Viên Khanh Thiên duy trì vẻ phong lưu tiêu sái, quạt vàng từ từ huy , thảnh thơi vô cùng.”Chính là một cái tiểu quan, sao lại được Hoàng Thượng như thế chiếu cố, hay là ——”

“Hoàng thúc quá lo lắng.”Đột nhiên ý thức được chính mình thất thố, Hiên Viên Thích lập tức tỉnh táo lại, nhưng cũng biết rằng sự lo lắng vừa rồi của chính mình bị Thập Tam hoàng thúc nhìn thấu, không trả giá đại giới, phỏng chừng là muôn vàn khó khăn làm cho hắn nói ra những thứ gì tới.

Hiên Viên Thích hơi suy nghĩ một chút, lập tức nói: “Tiểu quan này bất quá có chút mới mẻ, còn chơi chưa đủ, liền như vậy có điểm không khỏi đáng tiếc. Nhượng hoàng thúc có biện pháp gì có thể cứu hắn, trẫm tự nhiên vô cùng cảm kích.”

“Hoàng Thượng nói đùa, thần nào xứng đáng được hoàng thượng cảm kích?”Hiên Viên Khanh Thiên mỉm cười, trong miệng xưng thần trong ánh mắt lại ẩn hàm khiêu khích, “Chính là, thần hiện giờ ở kinh thành, đất phong xa xôi, luôn cảm thấy không thích ứng được.”

Khá lắm Hiên Viên Khanh Thiên, này muốn hắn phong đất!Hiên Viên Thích trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà nhìn Lâm Duệ Dương nằm ở trên giường, chung quy áp chế tức giận nhẹ giọng hỏi: “Không biết hoàng thúc thích địa phương nào?”

“Nghe nói vùng Giang Dương phong cảnh tú lệ bốn mùa như xuân,lại ở kinh thành không xa ——”

“Hảo!Trẫm tức khắc đem Giang Dương phong cho hoàng thúc!”Hiên Viên Thích cắn răng nói.

Giang Dươnglà nơi phi thường sầm uất, bao năm qua đều là chỗ quốc khố thu vào tốt nhất,cách kinh thành chỉ có một trăm lý, luôn luôn lệ thuộc trực tiếp tới thiên tử, chưa bao giờ phân phong đi ra ngoài. Hảo một cái Hiên Viên Khanh Thiên, mở miệng liền đòi giá cao như vậy!

Nhưng là. . . . . . Nhìn nhìn người trên giường hôn mê bất tỉnh, Hiên Viên Thích không thể không đáp ứng.

Vùng Giang Dương, sớm hay muộn chính mình sẽ đòi lại từ tay Hoàng thúc!

“Như thế rất tốt!”Hiên Viên Khanh Thiên vừa lòng mà gợi lên khóe môi, Giang Dương phong cảnh tú lệ, mang theo tiểu hồ ly của hắn định cư ở đó nhất định là phi thường khoái hoạt.

Mục đích đã đạt thành, Hiên Viên Khanh Thiên liền không hề che giấu, ý bảo Hiên Viên Thích đưa lỗ tai lại đây, thong thả nói ra phương pháp cứu tỉnh Lâm Duệ Dương. . . . . .

Chỉ thấy sắc mặt Hiên Viên Thích từ màu đen chuyển màu xanh lại hóa trắng, cuối cùng biến thành ửng hồng, có chút kinh nghi bất định hỏi han: “Thật sự. . . . . . Chỉ cần như vậy! ?”

“Đúng vậy!”

“Ba” một tiếng khép lại cây quạt, Hiên Viên Khanh Thiên từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc vàng óng ánh sáng như ngọc nhét vào trong tay Hiên Viên Thích.

“Dù sao hắn đều hôn mê bất tỉnh ,chữa ngựa chết thành ngựa sống, thử xem chút đi.”

“Ngươi ——”

“Ta? Ta làm sao?”Phiêu mắt nhìn về phía người nằm ở trên giường, Hiên Viên Khanh Thiên dương khai cây quạt mỉm cười, “Hoàng Thượng tự nhiên biết vi thần không dám khi quân phạm thượng, sao không trước chiếu theo biện pháp làm thử một lần, là thật là giả lập tức liền biết.”

“Uy, ngươi rốt cuộc đem dược cho không ?”

Hoa viên Thụy thân vương phủ Thập tam Vương gia, tuy rằng quy mô kém ngự hoa viên, nhưng cũng lả lướt, có hứng thú, sắc màu rực rỡ.

Nhưng mà giờ phút này, nguyên bản nên là một địa phương tràn ngập hoa tươi rực rỡ lại trống rỗng một mảng đất lớn toàn cỏ dại,nằm sấp trên mặt cỏ là một con hồ ly tuyết trắng cùng một con báo ngăm đen,làm cho người ta có loại cảm giác sai lệch về không gian.

Vừa thấy được Hiên Viên Khanh Thiên hồi phủ,tuyết trắng hồ lylập tức nhảy dựng lên, nhảy lên vai hắn sốt ruột mà hỏi , nhưng mà đối phương lại chậm rì rì huy khai cây quạt vô giá mà không đáp.

“Rốt cuộc thế nào! ?”Hồ ly hiển nhiên tính tình không được tốt,tiểu móng vuốt lập tức chụp lên gương mặt Hiên Viên Khanh Thiên, lại bị đối phương cầm,ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve.

Trên mặt hồ ly lập tức lộ ra phấn hồng, giãy giụa từ trên vai Hiên Viên Khanh Thiên nhảy xuống,không để ý đến móng vuốt vẫn còn bị người nắm,biến thành lắc lư trên không trung,không chạm được đến mặt đất.

“Buông a, đầu cháng váng a a ——”Hồ ly bị lắc lư đến hai mắt xoay vòng kêu to,trong lúc giãy giụa cái đuôi không ngừng vuốt lên cổ tay Hiên Viên Khanh Thiên.

Dùng cây quạt trạc trạc cái đuôi, Hiên Viên Khanh Thiên rốt cục “hảo tâm” mà đình chỉ ngược đãi hồ ly, mang theo tiểu móng vuốt, đem hồ ly đã muốn hồ đồ đặt ở trên vai.

. . . . . . Thiên toàn địa chuyển.

Hồ ly thở hồng hộc mà bám vào quần áo Hiên Viên Khanh Thiên,trong đầu vẫn thấy quay quay,tựa hồ rốt cục cũng bình thường trở lại,hung hăn cắn một miếng trên cổ Hiên Viên Khanh Thiên.

“Người chết!Nếu không nói bản hồ tiên cắn chết ngươi!”

Trên cổ hiện rõ dấu răng nho nhỏ,Hiên Viên Khanh Thiên thực hưởng thụ về hành động này của hồ ly,cùng với nói đau đớn,còn không bằng nói là cảm giác tê dại làm cho người ta nghiện!

“Ngươi ngươi ngươi ——”Hồ ly khó thở mà tốn hơi thừa lời, “Ngươi biết rõ ta cùng tiểu báo cố gắng thật lâu mới chuẩn bị một viên thuốc tốt ——”

Tức chết hắn , nếu không phải vì tiểu báo cần cái tụ linh hộp kia, hắn cùng tiểu báo sẽ không hao phí nhiều như vậy tinh khí, ngưng tụ khỏa viên thuốc đó đi cứu cái ngu ngốc kia!

Càng nghĩ càng tức giận, hồ ly tức giận đến nghiến răng. Tiểu báo kia thân thể không tốt,bệnh sắp nguy kịch , nếu không có tụ linh hộp ngưng tụ hồn phách, phỏng chừng thời điểm tới rồi liền cứu không được . Bọn họ tuy có pháp lực, lại như thế nào cũng không có năng lực đi địa phủ cướp người.

“Hảo hảo hảo, đừng tức giận, đừng tức giận.”Sờ sờ hồ ly tức giận đến lông sắp dựng thẳng lên, nhìn bộ lông tuyết trắng trong tay trở nên thuận hoạt mềm mại, tựa hồ cảm thấy được chơi đùa đã đủ rồi,Hiên Viên Khanh Thiên rốt cục mở miệng nói: “Sự tình nhỏ như vậy, bổn vương khi nào thì không làm được, ân?”

Chẳng qua, lúc trước hắn tự cấp viên thuốc, thuận tiện trêu đùa “xảo trá” hoàng đế bệ hạ một chút thôi.

“Cho là tốt rồi.”

Tựa hồ được vuốt ve thực thoải mái, hồ ly thân thân cổ, đem thân hình nho nhỏ càng lui sâu vào vòng tay người này, thoải mái mà nỉ non: “Cái ngu ngốc kia liền tụ linh hộp để chỗ nào đều quên, hừ, cũng không nên đem mình rốt cuộc là cái gì cũng quên! Không biết tự mình khởi động thực long máu huyết,tự ngừng đổ máu sao?

“May mắn nghe được hắn hôn mê, bản hồ tiên cùng tiểu báo liền đoán được hắn là huyết khí không đủ, tinh khí tiết ra ngoài, đem tinh khí của chúng ta ngưng kết thành đan tái xứng lên trời tử tinh khí, hẳn là cũng đủ cứu tỉnh hắn , bằng không tên kia chết, tiểu báo phải làm sao bây giờ. . . . . .”

Hồ ly lúc này thật sự không nghĩ tới, bản thân hắn đã đoán đúng, Lâm Duệ Dương là thật không phát hiện mình cùng người bên ngoài có gì bất đồng. . . . . . Ách, có lẽ trừ việc ăn có hơi nhiều hơn.

Càng nói càng tức, hồ ly đối với bàn tay Hiên Viên Khanh Thiên cắn một hơi, xem người kia kêu đau, liền có cảm giác giải chút hận.

Nhìn trên tay nhiều ra một dấu răng nhỏ, Hiên Viên Khanh Thiên cười khổ ôm lấy hồ ly, thầm nghĩ không phải là lần trước rơi xuống nước được con báo kia cứu lên, tuy rằng hắn cũng thực cảm kích con báo kia cứu tiểu hồ nhà hắn, nhưng này tiểu hồ ly từ đó về sau liền đối với con báo kia khăng khăng một mực, thật sự là làm cho mình. . . . . .không thể kiềm chế ghen tuông.

“Cám ơn ngươi, Tiểu Bạch.”Trên cỏ hắc báo ngẩng đầu lên, nếu biết viên thuốc đã được đưa lên, hắn tạm thời cũng có thể yên tâm ,thân mình gầy yếu trong lòng vẫn chờ hắn trở về chăm sóc, tụ linh hộp cũng cần người thanh tỉnh mới hỏi lại được.

“Hoàng cung ta không thể tiến vào, tụ linh hộp còn muốn ngươi tốn nhiều tâm .”Con báo khẽ gật đầu, tiếp theo theo trong hoa viên thoát ra, vô thanh vô tức mà biến mất bóng dáng.

“Tiểu báo. . . . . .”

Nhìn bằng hữu rời đi, hồ ly rầu rĩ mà than thở vài câu, chân sau đá đá ngực Hiên Viên Khanh Thiên, “Đều là ngươi, cố tình kéo dài thời gian!”

“Yên tâm. Thừa tướng, cái kia ma ốm còn có thể chống đỡ một chút, ngươi không cần lo lắng!”

“Hừ!” Hồ ly nhe răng, mạnh nhảy dựng lên vỗ Hiên Viên Khanh Thiên, thân thể tuyết trắng bay nhanh chui vào bụi hoa đứng trốn trong đó, chỉ để lại Hiên Viên Khanh Thiên một người vỗ về gương mặt bị chụp đến cười khổ.

Tiểu hồ vốn ngoan ngoãn nay tính tình càng ngày càng không tốt . . . . . .

Trong cung, đối với Lâm Duệ Dương đang hôn mê bất tỉnh,Hiên Viên Thích nhìn viên thuốc kim hoàng sắc trong tay,không lâu lại vang lên câu nói Hiên Viên Khanh Thiên đã nói với mình.

“Dược này chính là đan dược chữa thương thượng đẳng, ăn vào sẽ làm cho thân thể y chậm rãi hồi phục,nhưng dược này cần—— chính là tinh khí của Hoàng Thượng ngài nga! Bất quá, về phần vì cái gì phải là tinh khí của hoàng thượng, ngài có thể chậm rãi nghiền ngẫm, thần chính là nửa điểm cũng không biết được!”

Thanh âm tràn ngập trêu tức kia thật sự làm cho người ta hận đến nghiến răng, Hiên Viên Thích nắm chặt nắm tay, tuy rằng biện pháp thực vớ vẩn, nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần cái bộ dáng đã dự liệu được trước của Hiên Viên Khanh Thiên, hơn nữa hắn cũng không dám dùng những lời vớ vẩn như thế để đổi lấy Giang Dương trù phú,liền lại cảm thấy cũng đáng thử một lần.

Tinh khí, tinh khí, nghe thật tựa như thải dương bổ âm của hồ ly tinh.

Bất quá này cũng vô phương, chính là ——

Nhìn người yên lặng trên giường, cùng cái người không hề có cảm giác gì làm, chẳng phải là cùng gian thi không có gì khác biệt sao! ?

Trầm ngâm sau một lúc lâu, chung quy là khuất phục trước sự rung động không biết tên kia trong ***g ngực,huống hồ. . . . . . băng vải trước ngực tuyết trắng lộ ra băng vải một mạt đỏ sẫm, cũng thật sự khẽ động chính mình, Hiên Viên Thích thở dài. Cũng thế, dù sao cũng không phải là tìm hoan mua vui, quyền làm cứu người !

Nhẹ nhàng nâng dậy thân thể thiếu niên,da thịt tái nhợt dưới tay vẫn như cũ mềm mại, mà chủ nhân của nó lại lẳng lặng nằm đó, nửa điểm phản ứng cũng không có.

Lấy lưỡi khiêu khai đôi môi khép chặt, thật cẩn thận mà đem viên thuốc vàng óng ánh đi vào —— đã nhiều ngày,Lâm Duệ Dương đang hôn mê không thể nuốt, Hiên Viên Thích đều là dùng loại phương pháp này uy thực.

Nhẹ nhàng mát xa yết hầu thiếu niên, nhìn viên thuốc bị nuốt vào, Hiên Viên Thích làm cho thân thể thiếu niên tựa vào trên người mình, cẩn thận mà không áp đến chỗ bị thương trên ngực y, chậm rãi vuốt ve thân hình trong lòng mình,lại không có được chút hưởng ứng nào.

Như vậy. . . . . . Có lẽ sẽ làm bị thương đến. . . . . .

Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, hắn thật sự không muốn phải nhìn…người trong lòng,ngực đã bị thương tổn. Bàn tay sờ soạng đến bình nhỏ trong dược hộp bên giường, đã nhiều ngày cấp miệng vết thương của Lâm Duệ Dương bôi thuốc hắn đều là tự mình động thủ, nghĩ đến thuốc trị thương thượng đẳng này dùng để bôi trơn nên không tồi.

Cẩn thận mà giúp đỡ thân thể thiếu niên chuyển hướng,thân thể hoàn toàn không có năng lực phản kháng mềm mại ở trên người, Hiên Viên Thích đem đầu thiếu niên đặt ở trên vai chính mình, cẩn thận nâng mông y, đem gối đầu để ở phúc hạ, làm cho cái mông cao cao nâng lên, cẩn thận mà bôi trơn .

Thân thể mềm nhũn ở trong tay, vẫn không nhúc nhích, mềm mại vô cùng.

Nếu. . . . . . Hắn tỉnh lại cũng ngoan như vậy thì tốt rồi. . . . . .

Hiên Viên Thích nghĩ.

Bất quá ngoan như vậy cũng không phải là hắn , ha hả, hắn tỉnh lại nhất định trước là muốn ăn, nói không chừng lại hội trêu ghẹo chính hắn tức giận —— bất quá, như vậy cũng tốt hơn bây giờ cái gì cũng không biết!

Cảm giác khuếch trương đã không sai biệt lắm, mà hắn mấy ngày nay lại bởi vì lo lắng Lâm Duệ Dương không có truyền gọi phi tần nào, giờ phút này động tìnhsao nhẫn nại được?

Hiên Viên Thích rút lại ngón tay, một tay để bên hôngLâm Duệ Dương,tư thế để y nằm trong lòng mình, thật cẩn thận mà đem dục vọng cực nóng của chính mình đưa vào huyệt khẩu chờ đợi đã lâu.

“Ân ngô ——”

Người trong lòng,ngực run lên một cái, sau đó liền không có động tĩnh.Vừa mới bôi trơn khuếch trương đầy đủ, giờ phút này trừu sáp càng thuận lợi, huyệt khẩu kia đem chính mình gắt gao bao vây, thuận theo mà nở rộ, làm cho lửa nóng của hắn đi vào chỗ sâu nhất.

Hiên Viên Thích kịch liệt mà ra vào , tuy rằng người trong lòng cơ hồ không có phản ứng, nhưng tư thế ngồi lại làm cho hắn tiến vào càng xâm nhập sâu. Hơn nữa bên trong dũng đạo ngẫu nhiên run rẩy mút vào, lại làm cho hắn không thể khắc chế.

Tần suất hoan ái dần dần tăng lên, người trong lòng bị đẩy lên cao rồi thật mạnh hạ xuống,băng vải quấn quanh trước ngực đã muốn phủ lên một tầng mồ hôi. Tuy vậy trong lúc đang kịch liệt mà ra vào, vết thương trước ngực kia lại được bảo hộ hoàn hảo, không bị đụng tới nửa phần.

Cực nóng, thân thể dính dấp giao triền, lửa nóng trừu sáp toàn nữu, cả phòng tràn ngập nồng đậm mùi xạ hương, ánh trăngyên tĩnh rơi mãn giường, chiếu sáng bóng người đang dây dưatrên giườngphủ thượng một tầng sáng vàng đầy *** mỹ. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.