“Giang Lộc, bà ngoại dường như sắp không qua được.”
Giang Lộc ngừng lại động tác hút thuốc.
Tiếng trái tim “loảng xoảng” rơi xuống, giống như rơi xuống đáy vực sâu, tay chân trong phút chốc trở nên lạnh buốt.
Cô quay đầu sang nhìn Kim Quất.
“Cậu nghĩ là mình đang nói đùa?”
Kim Quất cười cười, chỉ là nụ cười này của cô ấy làm cho Giang Lộc thấy chua xót.
“Thật ra, cậu cũng biết mình có bao nhiêu...bao nhiêu hy vọng đó là lời nói đùa, nhưng...không...”
“Mình cảm thấy bản thân mình bây giờ giống như cái gì cũng không có.”
“Không phải, cậu còn có mình.” Giang Lộc nhìn cô ấy, ánh mắt vô cùng kiên định.
Kim Quất lại cười, dùng sức rít một hơi thuốc, “Thật ra, mình đã sớm biết bà ngoại lần này có thể không qua khỏi, nhìn bà nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt vô cùng, là mình đã biết.”
“Lần trước cậu rời đi là để đến bệnh viện sao?” Giang Lộc cảm cổ họng mình có chút khó chịu.
“Ừ, thời gian tới có thể tớ sẽ không đến trường.”
“Vì sao?”
“Bà ngoại nói là muốn lá rụng về cội, bà muốn quay về Tương Thành, còn nói nếu không cho bà về Tương Thành thì sẽ không cho bác sỹ điều trị, nhà mình không có cách nào khác, chỉ có thể đưa bà trở về.”
Cha của Kim Quất là người Lâm Thành, mẹ của cô là người Tương Thành, vào lúc mẹ cô gả cho cha cô, đã từng có ý định đưa bà ngoại Kim Quất đến Lâm Thành để cả nhà quây quần bên nhau, nhưng mà bà ngoại cô thế nào cũng không đồng ý, nói rằng bà đã ở Tương Thành hơn nửa đời người, không nghĩ đến chuyện rời đi.
Mãi cho đến sau này, mẹ Kim Quất ngoài ý muốn mà qua đời, khi đó Kim Quất tuổi còn nhỏ, cha cô lại bận rộn chuyện công việc, không thể chăm sóc tốt cho cô, không có cách nào khác, bà ngoại Kim Quất liền đến Lâm Thành, sau đó ở lại đến bây giờ.
“Vậy còn kỳ thi đại học thì làm sao?”
“Không phải đã nói sao, cha mình sẽ không chịu được việc đứa con gái duy nhất của mình không thi được đại học, cho nên ông ấy sẽ không để bản thân mất mặt đâu, vì thế không cần phải lo lắng.”
Giang Lộc gật đầu.
“Bà ngoại luôn nói với mình là thích Tương Thành, nói Tương Thành là nơi sống thật tốt, khi bà nói, trong mắt đều là nhớ về quá khứ. Thực ra mình biết, bà ngoại nhớ không phải là Tương Thành, mà là nhớ ông ngoại, bà với ông đều là người Tương Thành. Mình rất sợ, sợ rằng sau khi đưa bà về Tương Thành, bà sẽ không quay về đây nữa...”
“Không đâu, cậu đừng tự mình dọa mình, bà cậu ngày thường thân thể khỏe mạnh như vậy, mình tin tưởng lần này bà nhất định có thể vượt qua, nhất định mà.”
Kim Quất dùng đầu ngón tay búng búng điếu thuốc rồi nhìn chăm chú vào điếu thuốc trên tay.
“Nai con, cậu biết không, cho dù cậu giống như bọn tớ hút thuốc,uống rượu, đánh nhau,trốn học thì cuối cùng giữa chúng ta vẫn là không giống nhau.”
Giang Lộc sững sờ trong giây lát.
“Tại sao lại không giống nhau, không phải đều là hai mắt một mũi một miệng sao.”
Kim Quất lắc đầu nói, “Cái này chỉ là vẻ bề ngoài thôi, bề ngoài mọi người đều giống nhau, nhưng còn nội tâm thì không giống nhau. Cậu có thể lừa được tất cả mọi người nhưng không lừa được bản thân mình, không phải sao, cậu thật ra không thích cuộc sống hiện tại một chút nào.”
Giang Lộc không nói gì, nhưng mà cô không thể không thừa nhận, Kim Quất nói những lời này không sai chút nào, cô thật sự không thích cuộc sống như bây giờ.
Tràn ngập tuyệt vọng và âm u, giống như một cái ao bị chặn mất nguồn nước vào, chỉ có thể phát ra mùi tanh hôi.
“Nhưng mà mặc kệ cậu có giống hay không giống bọn mình, cậu vĩnh viễn là bạn thân nhất của Kim Quất này.”
Giang Lộc tươi cười, “Lời cậu nói, tớ đều nhớ rõ.”
“Được, tớ cũng sẽ nhớ rõ.”
*
“Anh Châu, bọn họ có hành động.” Hứa Trung nói.
Bởi vì tránh để bọn người Quách Ất Trân phát hiện, cho nên hai người bọn họ đi vòng qua phía tây của cầu, còn hai người kia đứng ở phía đông cầu, vừa hay ở chỗ bọn họ có thể quan sát được động tĩnh của hai người đó.
Hai người đứng lánh phía sườn đông cầu đột nhiên đứng dậy đi thẳng lên cầu.
“Anh Châu, bây giờ chúng ta nên làm gì?” “
Trần Châu đem nửa điếu thuốc dập tắt, nhìn qua phía Hứa Trung, môi khẽ cử động nói.
“Cậu đứng ở đây đừng làm gì, để tôi đi lên.”
“Nhưng mà anh chỉ có một mình...”
“Tôi đã bị bọn họ phát hiện rồi, hiện tại đối với nhóm người đó tôi chỉ là một kẻ thất nghiệp lang thang nhưng mà cậu thì không phải.” Trần Châu chụp lấy bả vai Hứa Trung.
Hứa Trung im lặng vài giây, anh hiểu rõ ý của Trần Châu.
“Được, em đã biết.”
“Ừ.”
Trần Châu bước ra phía ngoài rồi đi nhanh lên trên cầu, Hứa Trung đứng đó quan sát tất cả mọi chuyện. Nếu sau đó thật sự có xảy ra chuyện gì, anh sẽ không quản chuyện lộ hay không lộ nữa.
Ngồi ở đầu cầu hút thuốc Giang Lộc và Kim Quất hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.
“Giang Lộc.”
Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau lưng Giang Lộc.
Giang Lộc trong lòng chấn động, cô xoay người nhìn lại vừa đúng lúc nhìn thấy Trần Châu đang đi về phía hai người.
Mà hai người ở phía đông cầu bỗng nhiên nghe được giọng nói của một người đàn ông, hơn nữa người anh ta gọi lại là mục tiêu hôm nay của bọn họ, bọn họ theo vội quay lại nấp mình vào trong cầu.
“Có phải là Trần Châu?”
“Đúng vậy, làm sao mà mỗi lần chuẩn bị ra tay đều gặp phải anh ta?”
“Xem ra anh Quách đã nói sai, Trần Châu ở đây đúng là để bảo vệ con bé này.”
“Anh ta đã bị cách chức, tại sao còn lo chuyện bao đồng như vậy, nếu không thì chúng ta...”
“Ngu ngốc, ông chủ đã dặn là phải bắt sống, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta ngồi chờ bị trừng phạt đi.”
“Tôi thật không rõ, ổng chủ vì sao lại muốn bắt cóc con bé này, ngay cả anh Quách cũng đến đây.”
“Cậu không biế thì tôi có thể biết sao, đi về trước rồi đã lại tìm cơ hội sau.”
Giang Lộc nhìn người đàn ông đang đi tới, hôm nay anh mặc một cái áo thun màu xám, quần màu be, từng bước chân vững vàng, trên mặt gần như không biểu hiện chút cảm xúc gì.
Giang Lộc vội đem thuốc lá giấu ra phía sau, cô không muốn Trần Châu nhìn thấy dáng vẻ này của mình.
Kim Quất nhìn Giang Lộc rồi lại nhìn về phía Trần Châu. Cô đứng lên không nói gì mà nhìn điếu thuốc Giang Lộc giấu trên tay.
Trần Châu không có nhìn bọn cô mà đưa mắt về phía bên kia cầu, ánh mắt sắc bén, giống như đang quan sát gì đó, Kim Quất cũng nhìn theo anh, nhưng ở phía đó không có gì, một bóng người cũng không có.
“Chú, có việc gì...” Giang Lộc vừa định mở miệng nói liền lập tức ngậm lại, cô quên mất trong miệng mình còn vương khói thuốc lá.
Trần Châu nhìn cô rồi hỏi.
“Chú cái gì?”
Giang Lộc mấp máy môi, không dám mở miệng nói chuyện nữa.
“Chú Trần, tại sao chú lại ở đây?” Kim Quất mở miệng giải vây cho Giang Lộc, dù sao cũng là cô rủ cậu ấy hút thuốc cùng mình.
Trần Châu liếc mắt nhìn cô ấy, “Đi ngang qua.”
“Đi ngang qua? Thật là trùng hợp?”
“Ừ.” Trần Châu nhìn thấy vừa rồi hai người kia đã rời đi, bóng dáng bọn họ nhanh chóng biến mất trong ngõ nhỏ, xem ra cũng không muốn cùng anh đối mặt trực tiếp.
Sau khi xác nhận được sự an toàn của Giang Lộc, lúc này Trần Châu mới quay lại tiếp tục nhìn cô.
“Tan học rồi sao?”
Giang Lộc kéo kéo dây cặp sách trên lưng, lẩm bẩm dạ một tiếng không rõ ràng.
“Bây giờ về nhà.” Trần Châu nói.
Giang Lộc ngẩng đầu nhìn anh một cái.
“Làm sao, còn có gì muốn nói?”
Giang Lộc lắc đầu như trống bỏi, bây giờ cô còn có thể nói gì?
“Bạn này có đi không?” Trần Châu nhìn về phía Kim Quất.
Kim Quất lắc đầu, “Hai người đi trước đi, cháu còn có chút việc.”
Giang Lộc biết việc đó là việc gì, đưa mắt nhìn an ủi cô ấy.
Kim Quất vỗ vỗ vai Giang Lộc, “Về nhà đi.”
Sau khi Kim Quất rời đi, Giang Lộc mới đi theo Trần Châu xuống cầu, Trần Châu đi phía trước nghe điện thoại còn Giang Lộc đi ở phía sau, trong miệng nhai chiếc kẹo cao su mới lấy ra từ trong cặp.
“Anh Châu, em thấy sắc mặt cô bé ấy không tốt, có chút không yên tâm, anh với Nai con đi về trước đi.”
Trần Châu biết người Hứa Trung nói là ai.
Hứa Trung không phải là người thích xen vào việc của người khác, nhưng mà vì Kim Quất mà đã hai lần phá lệ, anh cảm thấy mình dường như biết điều gì đó.
“Ừ, tôi biết rồi, tắt máy đây.”
“Được.”
Nhai liên tiếp ba bốn chiếc kẹo cao su, Giang Lộc cảm thấy mùi thuốc lá trong miệng mình tan đi không ít, lúc này cô mới dám đuổi theo Trần Châu.
“Trần Châu, từ từ đợi cháu.”
Đợi cô đuổi kịp anh thì hai người đi song song với nhau.
Trần Châu ngiêng đầu liếc nhìn cô bé, vừa rồi không nói một câu, bây giờ lại cười trông vô cùng rạng rỡ.
“Vì sao chú lại đi nhanh như vậy, cháu không thể theo kịp được chú.” Giang Lộc oán giận nói, cô hoàn toàn đã quên là do chính mình cố tình đi chậm lại.
“Là chân dài.”
Giang Lộc, “.........”
Giang Lộc vô thức liếc mắt nhìn chân anh, hai chân của anh thật sự rất dài, lần đó anh giúp cô sửa vòi nước trong bếp, cô đã mơ hồ nhìn thấy hình dáng chân anh, rắn chắc và mạnh mẽ.
Giang Lộc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Châu, gò má rắn chắc, vẻ mặt bình tĩnh không bao giờ biểu lộ ra cảm xúc.
Nghĩ đến đây, Giang Lộc không khỏi có chút xấu hổ, không biết người đàn ông này lúc ở trên giường có phải cũng như vậy hay không, bình thản giống như mặt nước vậy.