Ở cạnh Thẩm Huy Minh là một chuyện cực kỳ thoải mái, dù cho trong suốt phần lớn quá trình Tác Dương đều rơi vào trạng thái cẩn trọng kín kẽ.
Cậu hay vô thức tìm hiểu những lời Thẩm Huy Minh nói có ý nghĩa gì, mỗi một câu, thậm chí là mỗi một cách dùng từ. Trong mắt cậu Thẩm Huy Minh không phải là kiểu người nói năng không suy nghĩ, chỉ cần là biểu đạt một điều gì đó thì đều có ý tứ sâu xa.
Nhưng cậu cũng biết, có lẽ là do bản thân mình để ý nhiều, tìm hiểu quá mức, đây không phải là chuyện gì tốt.
Cậu về đến nhà, quần áo cũng lười thay đã nằm kềnh lên giường.
Drap giường mới thay hôm qua nhưng chăn thì đã lâu chưa phơi nắng rồi, dù có thay vật dụng mới thì cái gọi là niềm hạnh phúc trong cuộc sống cũng chẳng tăng lên được bao nhiêu.
Cậu kéo chăn trùm lên đầu, biết là mình nên đi tắm, thay quần áo rồi ngủ một giấc thật ngon, nhưng mà cậu chẳng buồn cựa mình, cứ nằm ở đó nghĩ ngợi về vụ cá cược của mình với Thẩm Huy Minh.
Thật ra nước đi hôm nay khá là nguy hiểm, dù gì thì lúc trước cậu cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ nói những điều này với một người chẳng mấy thân quen.
Nhưng cậu thật sự không thể phủ nhận rằng mình đang dao động, hơn nữa cán cân đang lệch hẳn về phía Thẩm Huy Minh rồi kia kìa.
Tác Dương từng gặp rất nhiều loại người với đủ mọi ngành nghề khác nhau, đủ kiểu ngoại hình và tính cách, nhưng mà ít ai gây được thiện cảm với cậu vả lại còn khiến cậu vừa căng thẳng vừa vui vẻ khi trò chuyện như vậy cả.
Dù hôm nay cậu đã khéo léo thể hiện sự bất mãn của mình về việc anh “văn vở” nhiều hơn chân thành, nhưng thú thật là cậu không hề để bụng, cuộc sống vốn đã tẻ nhạt, có được một người cùng mình đi dạo như thế cũng thấy có thêm sức sống.
Cậu trốn dưới chăn khẽ cười, sau đó vén chăn ra, dậy đi tắm.
Tắm xong đi ra, Tác Dương đã dứt cơn buồn ngủ, cảm giác choáng váng sau cơn say cũng gần như tiêu biến.
Cậu rót cho mình cốc nước ấm, sau đó sực nhớ ra gì đó, lại thay đồ xuống lầu.
Tác Dương lái xe đến hiệu sách, lượn hai vòng thì tìm được quyển sách kia, là cái cuốn à Thẩm Huy Minh đã đọc ở tiệm cà phê. Trước khi bọn họ rời đi, cậu thấy Thẩm Huy Minh đặt quyển sách đó lên kệ nên nghĩ chắc anh chỉ tiện tay lấy ra đọc chơi thôi.
Tác Dương mua cuốn sách ấy, còn mua một lúc hai quyển, ngoài sách thì cậu còn mua thêm một xấp giấy ghi chú và một cây bút, thanh toán xong thì sang tiệm cà phê bên cạnh.
Cách làm này hơi ấu trĩ, hồi trung học Tác Dương còn chả làm bao giờ.
Nhưng thời trung học không làm thì bây giờ làm.
Trong khoảng thời gian một tách cà phê, Tác Dương đã viết một tờ giấy ghi chú kẹp trong quyển sách, sau đó hẹn chuyển phát nhanh ở tiệm cà phê, gửi quyển sách có kẹp giấy ghi chú đó đi.
Nếu chuyển phát cùng thành phố thì sáng mai là tới nơi rồi.
Địa chỉ là Thẩm Huy Minh cho cậu, hôm nay trước khi tạm biệt thì Thẩm Huy Minh đã cho cậu một tấm danh thiếp của mình, còn nói: “Vẫn chưa giới thiệu bản thân đàng hoàng, cứ nghĩ là có thể từ từ trò chuyện, nhưng phòng trường hợp sau này không còn cơ hội nữa nên anh thôi anh giới thiệu một chút vậy.”
Tác Dương gửi chuyển phát nhanh xong thì kẹp tấm danh thiếp của Thẩm Huy Minh vào quyển sách mình đang giữ, sau đó vui vẻ lái xe về nhà.
Khi Thẩm Huy Minh nhận được chuyển phát nhanh thì Tác Dương đã bay lên khoảng trời cách mặt đất ba mươi nghìn feet để phục vụ cho những hành khách khoang hạng nhất khác rồi.
Buổi sáng anh có cuộc họp, mười một giờ hơn ra khỏi phòng họp thì cô nhân viên lễ tân lập tức cầm gói bưu kiện tới tìm anh.
– Sếp Thẩm, anh có hàng chuyển phát nhanh đây ạ.
Thẩm Huy Minh không phải người hay mua sắm trên mạng, cũng hiếm khi có người gửi đồ đến công ty.
Anh nói cảm ơn với cô nhân viên rồi cầm gói hàng về văn phòng.
Thông tin người gửi không rõ ràng, tên chỉ có một chữ “S”, nhưng khi anh nhìn xuống dưới, thấy dãy số điện thoại thì nở nụ cười ngay, anh vẫn còn nhớ dãy số này.
Thẩm Huy Minh áng chừng cân nặng của gói hàng, đến bên bàn, bỏ quyển sổ ghi chép xuống, lấy cây kéo trong ống cắm bút ra, bóc gói hàng một cách cẩn thận.
Bên trong là một quyển sách, “Luận về yêu” của Alain de Botton, chính là cái cuốn anh đọc trong tiệm cà phê, đến cả số tái bản cũng y hệt.
Thẩm Huy Minh vui vẻ cầm sách ngồi xuống ghế, ngả lưng ra sau, xoay người về hướng cửa sổ đang hắt nắng rồi mở quyển sách ra.
Anh lật lướt qua các trang giấy, quả nhiên tìm được một tờ ghi chú kẹp bên trong.
Nét chữ của Tác Dương rất đẹp, đậm phong cách tự do phóng khoáng, mỗi một nét phẩy nét mác đều mạnh mẽ nhưng không hề thô cứng, y hệt cái cảm giác mà cậu đem lại cho người khác.
Thẩm Huy Minh cầm mảnh giấy lên đọc, nghiền ngẫm từng con chữ một.
“Gửi anh Thẩm, thật ra dù anh có đọc hay không thì kết cục của câu chuyện cũng đã được viết sẵn rồi, nhưng đó chỉ là kết cục của nó thôi, không phải của chúng ta.”
Tác Dương không đề tên nhưng cậu biết Thẩm Huy Minh nhất định sẽ đoán được là do ai gửi tới.
Thẩm Huy Minh nhìn hai từ “chúng ta” dưới ánh nắng vàng ruộm, rồi nở nụ cười.
Đúng là thế mà, kết cục của anh và Tác Dương đã được viết ra đâu.
Không chỉ là kết cục, đến cả câu chuyện cũng chưa chính thức triển khai nữa kìa.
Thẩm Huy Minh gửi tin nhắn cho Tác Dương: Cùng nhau đọc chứ? Trước mắt tiến độ của anh là 4/248 rồi.
Khi Tác Dương nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Huy Minh thì cậu đang quá cảnh ở Paris, tiếp đó sẽ tới điểm đến là Rio de Janeiro.
Chuyến bay dài ba mươi tiếng đồng hồ mà giờ vẫn chưa tới nửa chặng đường.
Trong lúc rảnh rỗi đợi hành khách lên tàu bay thì Tác Dương mở máy ra xem thử, sau đó cậu nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Huy Minh.
Bình thường cậu không phải người hay dính lấy cái điện thoại, một người ít bạn bè như cậu thì cũng chẳng bao giờ bỏ lỡ tin nhắn quan trọng nào cả, còn ba mẹ cũng biết cậu bận nên nếu không có chuyện gì lớn thì đều đợi cậu chủ động liên lạc.
Nhưng mà hôm nay Tác Dương vừa hạ cánh thì đã muốn mở điện thoại ra ngay, xử lý xong hết công việc, cuối cùng cậu cũng có thời gian mở máy ra xem thử.
Tiếp viên trưởng trêu cậu:
– Hôm nay sao thế này? Quen bạn gái rồi à?
Tác Dương cười trả lời:
– Không ạ, ở nhà có chút chuyện nên em vẫn đang để tâm thôi.
Đang để tâm.
Khi Tác Dương nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Huy Minh, dù không muốn nhưng cậu không thể không thừa nhận rằng mình đã rất vui.
Nội dung trong mảnh giấy cậu viết cho Thẩm Huy Minh có hơi mập mờ, thật ra sau khi gửi đi cậu cũng thấy hối hận. Cứ như cậu đang ám chỉ cho Thẩm Huy Minh điều gì đó vậy, nhưng trời đất chứng giám, cậu chỉ muốn nói rằng hai người bọn cậu không phải nhân vật chính trong quyển sách đó, tương lai phát triển như thế nào vẫn chưa nói chắc được.
Cũng may Thẩm Huy Minh không phải cái loại mới nhận được chút quả ngọt là đã hăm hở ra oai, anh biết mình phải ứng phó như thế nào với tín hiệu Tác Dương đưa ra.
Vì nhận một tín hiệu của người ta mà đã dương dương tự đắc cấp tốc thị uy chỉ càng khiến mọi chuyện tan tành nhanh hơn mà thôi, Thẩm Huy Minh hiểu rất rõ lý lẽ này.
Cho nên, tốt nhất vẫn nên kiềm chế, dù Tác Dương đã nói là muốn nhìn thấy bộ mặt chân thật hơn từ anh thì anh cũng nên tiến hành tuần tự, không cần tấn công kiểu “mì ăn liền”.
Về sự hồi âm của Thẩm Huy Minh thì Tác Dương lại lần nữa cảm thán bộ não thông minh của người đàn ông này.
Rủ cậu cùng đọc sách, đính kèm cả tiến độ của mình, cứ như thế thì cho dù không gặp một thời gian dài thì cũng sẽ luôn nhắn tin qua lại.
Tác Dương cầm điện thoại do dự một lát, cuối cùng vẫn không trả lời, cậu tắt máy bỏ lại vào túi.
Nhưng mà, một phút trước khi hành khách lên, cậu vẫn vội vàng mở máy điện thoại, gửi tin nhắn trả lời Thẩm Huy Minh.
Tin nhắn của Tác Dương không nói gì nhiều, chỉ gửi cho anh số hiệu chuyến bay của mình.
Gửi tin nhắn, gửi thành công, sau đó tắt máy.
Vừa ngẩng đầu lên thì xe trung chuyển đã chạy tới, các hành khách chuẩn bị lên máy bay.
Tác Dương cất điện thoại đi, hít sâu một hơi, khôi phục phong thái chuyên nghiệp thường ngày, nở một nụ cười tươi tắn đúng mức.
Cậu nhìn hành khách ùa ra khỏi xe trung chuyển, thầm nhủ: Chuyến bay đầu tiên sau vụ cá cược, chưa gặp được Thẩm Huy Minh.