Rốt cuộc phải miêu tả chất giọng của Tác Dương như thế nào đây?
Trong trẻo rành mạch, như một tia sáng đâm xuyên tầng mây.
Thẩm Huy Minh trong quá khứ mỗi khi đối mặt với kiểu người này đều sẽ phân tích logic và cung cách hành xử của đối phương dựa theo bản năng của một doanh nhân. Anh thuộc kiểu người mà sau khi đối phương tung ra chiêu đầu tiên thì anh đã dự đoán được nước đi kế tiếp rồi, đây là khả năng nhìn xa trông rộng mà một người làm ăn buộc phải có.
Nhưng sau khi anh gặp Tác Dương thì khuôn phép xử sự vốn có đã hoàn toàn mất tác dụng.
Anh dần dà không còn muốn phỏng đoán hay phân tích hành động tiếp theo của Tác Dương nữa, mọi phân tích logic cứ đến chỗ Tác Dương là bị Thẩm Huy Minh gạt phăng đi ngay, anh chỉ muốn thuận theo con tim, thuận theo cảm tính.
Thẩm Huy Minh bây giờ đã cảm tính đến mức cứ nghe giọng Tác Dương là thấy yên bình vô biên.
– Cà phê – Thẩm Huy Minh ngẩng đầu lên cười nhìn cậu – Cà phê đen.
Tác Dương vốn định dây dưa để gợi mở Thẩm Huy Minh, kết quả anh lại thốt lên ngay cụm từ “cà phê”, làm cậu đâm nhớ tới lần đầu gặp gỡ.
– Bụng đói…
– Lần này bụng không còn đói nữa – Thẩm Huy Minh mỉm cười – Mới nãy trong lúc đợi ở phòng chờ, anh đã ăn một miếng bánh kem rồi.
Tác Dương bật cười, nhìn anh bằng ánh mắt bất đắc dĩ, rồi nói:
– Vâng, xin anh đợi một lát.
Thú vị quá, cứ như một hồ nước đột nhiên sủi bọt khí lăn tăn.
Trong lúc đợi Tác Dương đem cà phê tới thì Thẩm Huy Minh giở sách ra đọc lại từ trang thứ nhất, nơi mà câu chuyện bắt đầu.
Câu đầu tiên của quyển sách này là: Trên trần gian, không có gì nồng cháy hơn khát vọng của tình yêu.
Nếu như là trước đây thì Thẩm Huy Minh sẽ chẳng hề tán đồng với câu nói này, thậm chí còn khịt mũi coi thường, nhưng bây giờ, khi nhìn ra những đám mây ngoài ô cửa nhỏ, đợi chờ người ta đem cà phê tới cho mình, anh lại thấy câu nói này bắn trúng vào hồng tâm của anh.
Đột nhiên anh nảy ra sáng kiến gì đó, anh xé một tờ giấy ghi chú ra, viết nhanh một hàng chữ, đợi Tác Dương đến liền nhét ngay vào túi quần cậu.
Tác Dương liếc liếc anh nhưng không hỏi gì, chỉ cười cười, đặt cà phê xuống cho anh xong thì xoay người rời đi.
Mấy tiếng đồng hồ sau đó mọi việc vẫn diễn ra theo thường lệ, Thẩm Huy Minh không gây thêm phiền phức gì cho Tác Dương nữa, Tác Dương cũng chẳng phát bất kì tín hiệu đặc biệt nào cho “người quen” kia.
Cả hai người đều hiểu, hiện giờ Tác Dương đang làm việc, Thẩm Huy Minh không nên làm phiền cậu, Tác Dương cũng không nên phân tâm, đây là tố chất cơ bản nhất của một nhân viên.
Nhưng mà trong hơn bảy tiếng đồng hồ bay tới Moscow, Thẩm Huy Minh cũng không nhàn rỗi cho cam, anh đọc sách xong rồi xử lý các tài liệu mà trợ lý đã gửi cho trước khi anh lên máy bay, sau đó chợp mắt một lúc, thời gian cứ thế mà trôi qua.
Đối với anh mà nói thì không bao giờ có chuyện “rảnh rỗi”, từ trước tới nay Thẩm Huy Minh luôn mong mỏi một ngày có bốn mươi tám thậm chí là bảy mươi hai tiếng, anh chưa bao giờ hết bận rộn xử lý những chuyện cần làm cả.
Vào cái tình huống này mà anh còn sẵn lòng nhính chút thời gian và tâm trí để tiếp cận Tác Dương thì cũng đủ thấy sức hút của cậu là điều bất khả kháng cự với anh.
Khi máy bay đáp xuống Moscow thì tình hình thời tiết nơi đây không được đẹp cho lắm, bầu trời u ám đặc kịt mây đen, trông đáng sợ làm sao.
Bọn họ có thời gian quá cảnh là hơn hai tiếng đồng hồ, cần phải chuyển sang một ga khác để lên máy bay.
Thẩm Huy Minh theo các du khách khác đi ra ngoài, trước khi xuống máy bay anh có đưa mắt nhìn Tác Dương thêm vài lần. Anh nghĩ, dù ở đó có một loạt tiếp viên hàng không đang đứng chào nhưng cũng chỉ có Tác Dương là nổi bật nhất.
Đây không phải là mù quáng vì yêu đâu, Thẩm Huy Minh cho là thế, đây là sự thật.
Từ Moscow thì phải bay thêm hai ba tiếng nữa mới tới được Berlin, trong thời gian đợi lên máy bay thì Thẩm Huy Minh đã bắt đầu lên kế hoạch sau khi tới nơi thì nên mời Tác Dương đi dạo ở Berlin như thế nào.
Anh khá hồ hởi với Berlin, trong vốn kiến thức hạn hẹp của mình về thành phố này, anh nghĩ rằng nó sẽ là một nơi rực rỡ sắc màu nồng đượm hơi thở nghệ thuật. Ở một khung cảnh như thế, dường như con người cũng dễ trở nên cảm tính hơn, mở lòng hơn. Huống hồ gì chuyến bay quốc tế đầu tiên của Tác Dương cũng chính là ở nơi này, chắc cậu sẽ có những cảm xúc riêng biệt nào đó, Thẩm Huy Minh cảm thấy nơi này rất thích hợp để hai người tâm giao cùng dạo chơi.
Nhưng mà kế hoạch thì không bao giờ bắt kịp với những đổi thay đột xuất, câu này luôn là chân lý.
Bên ngoài bắt đầu có sấm chớp, mà cũng chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ họ lên máy bay rồi.
Sấm chớp là một chuyện cực kỳ gay go đối với các chuyến bay, Thẩm Huy Minh bay đi bay lại thường xuyên nên quá hiểu những điều này rồi.
Anh đứng dậy đi ra cửa sổ, nhìn màn mưa đột ngột ào xuống như thác đổ và tia sét xé toạc bầu trời ra làm hai nửa, anh chợt có dự cảm chẳng lành.
Mấy phút sau Tác Dương tìm được anh.
– Chắc không bay tiếp được rồi – Tác Dương chỉ thử vận may thôi, cậu muốn ngó xem liệu Thẩm Huy Minh có đang ngoan ngoãn ngồi đợi ở cửa lên máy bay hay không, nào ngờ thấy ngay anh đang đứng bên cửa kính.
– Anh cũng đoán thế – Trong lúc anh nói thì một tiếng sấm đì đùng giáng xuống, Tác Dương chau mày – Anh thì sao cũng được, anh vốn tới đây vì em mà.
Thấy anh thẳng thắn vậy nên nhất thời Tác Dương tắc tị.
Thẩm Huy Minh cười bảo:
– Không sao đâu, anh nghe theo sự sắp xếp của hãng, nhưng bọn em có vẻ cũng cần trấn an các vị khách khác đấy.
Lúc này thông báo được phát lên, chuyến bay sẽ bị hoãn. Nhưng điều khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc là lần này sẽ phải hoãn rất lâu, có khi đến đêm cũng chẳng cất cánh được.
Thời tiết chuyển biến đột ngột dấy lên nhiều lo âu bất an cho nhiều hành khách, Thẩm Huy Minh ngồi một chỗ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên ngó xung quanh.
Nhân viên mặt đất dùng mọi cách để xoa dịu cảm xúc của mọi người, Thẩm Huy Minh xem đồng hồ, nghĩ chắc tối nay phải trú tạm ở đây rồi.
Mười giờ hơn, bọn họ được thông báo là tối nay không thể cất cánh được, nhân viên mặt đất dẫn bọn họ đi về phía khách sạn.
Trước khi rời khỏi sân bay, Thẩm Huy Minh nhân lúc còn có WiFi nhắn WeChat cho Tác Dương, báo với cậu tình hình hiện tại của mình.
Tác Dương trả lời: Vậy được rồi, lát nữa em liên lạc lại với anh.
Từ sân bay đến khách sạn, Thẩm Huy Minh cũng xem như đã có đôi phút trải nghiệm thời tiết quái ác bên ngoài.
Thật sự với tình hình này thì không thể nào bay nổi.
Anh ngồi trên xe buýt ngẩng đầu phóng tia mắt lên bầu trời đen kịt, chợt trỗi dậy cảm giác bất an.
Mấy năm nay Tác Dương đã gặp tình huống thế này bao nhiêu lần rồi? Có bao nhiêu lần gặp phải tình huống trắc trở trong chuyến bay? Em ấy có bao giờ sợ hay chưa?
Thẩm Huy Minh nhíu chặt hàng mày, cố gắng lờ đi không nghĩ đến nữa, anh không thể chấp nhận nổi bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào.
Bọn họ được đưa đến khách sạn, hành khách khoang hạng nhất được xếp vào phòng cao cấp, cơ sở vật chất cũng khá tốt.
Lúc này điện thoại Thẩm Huy Minh đã gần hết pin rồi, anh thay quần áo, sạc pin, sau đó đợi Tác Dương liên hệ với mình.
Bên ngoài vẫn sấm giật ì ùng, cảm giác như đến ngày tận thế vậy, gió lớn thêm cả mưa to, bao nhiêu cành cây cũng gãy đổ.
Trong lúc chờ đợi này, anh thấy hơi lo cho Tác Dương,
Vì để giải tỏa cảm xúc âu lo này nên Thẩm Huy Minh mở laptop lên để làm việc.
Tầm mười hai giờ cuối cùng Tác Dương cũng gửi tin nhắn tới.
Tác Dương nói mình cũng về đến khách sạn rồi, hỏi tình hình bên chỗ Thẩm Huy Minh thế nào.
Thẩm Huy Minh: Tất cả đều ổn, nhưng anh hơi lo lắng cho em.
Tác Dương và đồng nghiệp mới vừa nhận phòng, đọc được tin nhắn của Thẩm Huy Minh mới thấy nhẹ nhõm.
Cậu trả lời: Hồi tối anh ăn gì chưa? Để em mang đồ ăn sang.
Năm phút sau, Tác Dương gõ cửa phòng Thẩm Huy Minh.
Đúng thật buổi tối Thẩm Huy Minh chưa có gì vào bụng cả, nhưng cũng không phải vì không được ăn, bên sân bay có chuẩn bị cho họ bữa tối khá thịnh soạn, chỉ là lúc đó anh chưa muốn ăn lắm.
Mà hơn hết là, cho dù anh đã ăn rồi thì cũng phải nói chưa ăn, nếu không làm sao Tác Dương chịu dâng mình tới tận cửa chứ?
Anh mở cửa ra, Tác Dương đã thay đồng phục ra rồi, cậu mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc cùng quần jean, trông chả khác gì một sinh viên đại học tràn đầy sức sống cả.
Trong tay Tác Dương có hai phần cơm, cười nói:
– Chị tiếp viên trưởng thương em nên cho em tận hai phần.
Thẩm Huy Minh nhìn người con trai trước mặt mình đây với nét mặt hơi ngẩn ngơ, cái cảm giác mình đang dừng chân ở nơi đất khách quê người lại có một người thân thuộc ghé thăm vào ban đêm thật ấm lòng xiết bao.
Mặc cho mưa gió thét gào bên ngoài thì trong phòng vẫn không mảy may ảnh hưởng gì, vì sự xuất hiện của Tác Dương mà bầu không khí trở nên dịu dàng và ấm áp hơn.
Hai người ngồi trên thảm dùng cuốn catalogue quảng cáo của khách sạn để kê hộp cơm rồi cứ thế mà dùng bữa tối đến muộn mấy tiếng đồng hồ.
Bọn họ như hai người bạn già, trò chuyện với nhau dưới ánh đèn vàng lờ mờ, Tác Dương chẳng thèm giữ kẽ nữa, hôm nay cậu cũng đã đủ mệt nhọc rồi.
– À phải rồi – Thẩm Huy Minh cầm điện thoại lên – Hôm trước anh vô tình nghe được ca khúc này.
Anh mở phần mềm phát nhạc ra, tra từ “Berlin”.
Trước khi chuyến đi này bắt đầu, Thẩm Huy Minh đã tìm đọc vô số thông tin có liên quan đến Berlin, bao gồm cả những bài hát.
Sometimes darkness, it creeps in
to my body while I’m sleeping.
And I watch you fall,
trom the pedestal,
where you’ve rested for so long.
(Có đôi lần, bóng đêm len lỏi trong cơ thể tôi
khi tôi đang say giấc.
Và tôi mơ thấy em,
ngã xuống khỏi đài danh vọng,
nơi mà em đã thôi ngự trị từ rất lâu rồi.)
Tác Dương ngồi ở đó, phóng tia mắt ra những cành cây đang đảo chao, nghe nhạc tới mê mẩn, còn Thẩm Huy Minh thì ngồi dối diện nhìn ngắm cậu.
Thẩm Huy Minh không biết Tác Dương đang nghĩ gì vào lúc này, còn điều anh đang nghĩ là: Nếu em rơi khỏi đài danh vọng, thì anh sẽ giang tay đón lấy em.Bài này là “Berlin” của Small Sur, kiếm trên Spotify mới có. Rảnh thì mấy bạn nghe thử cũng được, nó nhẹ nhàng lắm, thậm chí nó phát hết lúc nào cũng chẳng hay, mình nghe tận vài ba lần cũng không đọng lại được gì mấy, không có cao trào gì cả, như một bài BGM để làm nền, nhưng mà mình cảm thấy nếu nó bật trong một buổi tối như thế này thì khá là hợp.