Tác Dương phát hiện mình không giỏi khước từ Thẩm Huy Minh, mỗi khi đối mặt với người đàn ông này thì cậu không tài nào khách sáo thốt được câu “Anh chiếu cố tôi quá” như khi nói chuyện với người khác.
Nhưng mà, chuyện này dù sao cũng là do bản thân cậu không muốn từ chối mà thôi.
Cậu rõ chuyện gì đang xảy ra, bởi lẽ cuộc hẹn đó không phải chỉ là sự chờ mong của một mình Thẩm Huy Minh.
– Vậy anh phải sắp xếp sao cho đặc sắc đấy nhé – Tác Dương nhoẻn miệng cười với anh – Nếu mà chán quá là không có lần sau đâu.
Thẩm Huy Minh nghe thế liền bật cười:
– Vậy là nếu như anh biểu hiện tốt thì có cơ may sẽ có lần sau rồi.
Tác Dương chỉ cười tủm tỉm rồi bước nhanh về phía trước.
Sau khi hai người ra khỏi sân bay thì cậu mua cho Thẩm Huy Minh một cái quần mới, cậu nói như đùa:
– Chắc anh Thẩm cũng biết gia cảnh em rồi, em không đền nổi cho anh một cái quần giống hệt cái cũ được đâu.
Thẩm Huy Minh theo cậu vào tiệm, đi phía sau cười nói:
– Gia cảnh em ra sao anh không rõ, nhưng có một chuyện em bắt nạt anh hơi quá đấy.
– Hả? – Tác Dương quay đầu lại nhìn anh bằng vẻ mặt khó hiểu – Sao cơ?
– Sao em lại gọi anh là anh Thẩm nữa vậy? – Thẩm Huy Minh nói – Nghe xa lạ quá.
Tác Dương cười ngại ngùng:
– Tại em quen miệng.
Trong đôi ba câu thì nhân viên cửa hàng đã đi tới chào hỏi, Tác Dương nhờ nhân viên giúp chọn quần nào thích hợp cho Thẩm Huy Minh, nhưng anh lại nói:
– Thôi đừng, nếu đã là em đền đương nhiên phải do em chọn chứ.
Để nhân viên chọn thì còn ý nghĩa gì nữa.
Chuyện này Tác Dương đuối lý nên đành phải nghe theo anh.
Thẩm Huy Minh lẳng lặng theo sau Tác Dương, mắt Tác Dương nhìn chòng chọc vào mấy chiếc quần treo trên giá, còn mắt anh thì chăm chăm nhìn cậu.
Cảm giác này hỡi ôi vi diệu làm sao, như một cặp tình nhân đang đi dạo phố vậy, cũng ngọt ngào ra phết chứ đùa.
Thẩm Huy Minh và Tác Dương đều là những người nếu không có việc gì thì sẽ chẳng bao giờ bén mảng tới trung tâm thương mại, mà cho dù có cần sắm đồ thì cũng sẽ chạy một mạch tới một cửa hàng nào đó nằm sẵn trong mục tiêu, chọn thật nhanh rút thật lẹ, còn “đi dạo” là chuyện xưa nay không tồn tại trong thế giới của họ.
Nhưng hai người đều phá luật vì đối phương.
Tác Dương không có kinh nghiệm mua quần cho người khác, lại cứ sợ cái mình chọn không hợp ý người ta, cậu vừa thấy một cái khá đẹp bèn quay đầu lại nhìn Thẩm Huy Minh.
– Cứ lựa thỏa thích đi – Thẩm Huy Minh nhìn thấu được tâm tư cậu – Đồ em chọn cho anh, cho dù là váy đi nữa thì anh cũng sẽ niềm nở mặc vào.
Tác Dương cười:
– Sao anh biết em định chọn váy cho anh thế?
Thẩm Huy Minh rất thích nhìn cậu đùa, vì khi đó cậu toát lên vẻ giảo hoạt một cách đáng yêu.
Anh thiết nghĩ, chắc không phải ai cũng gặp được con người này của Tác Dương, nghĩ thế khiến anh thấy vô cùng hãnh diện.
– Thử một lần cũng được mà.
Tác Dương phì cười sau đó quay lại, giơ tay cầm lấy cái quần kia.
Thật ra chỉ là một cái quần bình thường thôi, vì không muốn gây thêm lỗi lầm nào nữa nên cậu cố gắng chọn cái nào bình thường nhất.
Thẩm Huy Minh nhận lấy:
– Để anh đi thử.
Anh theo nhân viên đi về phía phòng thử đồ, Tác Dương đi phía sau quan sát bóng lưng anh.
Trong lúc Thẩm Huy Minh đi thử quần thì Tác Dương đứng trước gương lớn chờ đợi, cậu nhìn bản thân mình tự dưng thấy hơi lạ lẫm, vì cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được mình đang dần dần tiến tới mối quan hệ thân mật với một người khác.
Tường thành bao bọc kiên cố thế giới của cậu đã bị đánh đổ rồi, Thẩm Huy Minh có thể bay tới bên cạnh cậu bất cứ lúc nào.
Cảm giác ấy không hề đáng sợ như cậu tưởng tượng, mà ngược lại cậu còn thấy thinh thích mới chết chứ.
Vậy nên, con người thật sự không thể sống mãi ở hòn đảo cô độc được, rồi một ngày sẽ một chiếc thuyền cập bến, trên đó còn chở theo một ngư dân.
Khi hai người đi ra khỏi cửa hàng thì Thẩm Huy Minh mặc trên mình cái quần Tác Dương mua tặng, đi đứng cũng thấy nhịp bước nhẹ tựa lông hồng.
Thẩm Huy Minh nói:
– Bây giờ chắc anh bỏ xa đám tình địch cả một năm ánh sáng ấy nhở.
Tác Dương cười bất đắc dĩ:
– Không có tình địch thật mà.
*
Trước khi đi Thẩm Huy Minh đã tham khảo bài vở hết rồi, anh muốn đưa Tác Dương đi dạo thỏa thích ở Berlin này.
Nhưng thời gian ngắn ngủi quá, chỉ có mỗi sáu tiếng thôi, mà trừ thời gian đi đường ra cũng còn chẳng tròn sáu tiếng nữa kìa, vả lại giờ vẫn là buổi sáng, thế giới đặc sắc nhất phải đợi tới tối đêm mới tỉnh giấc, bọn họ không kịp thưởng thức rồi.
Sau khi hai người rời khỏi sân bay thì đi ăn một bữa sáng gọn nhẹ, sau đó cũng chỉ định đi dạo loanh quanh thôi.
Xem như hôm nay bọn họ hết duyên với những buổi tiệc, những màn biểu diễn vào buổi tối, cả ẩm thực và bia rượu đặc sản rồi.
Nhưng mà, Thẩm Huy Minh cũng chẳng thấy tiếc nuối là mấy, ở bên cạnh Tác Dương anh luôn có cảm giác như thời gian và tâm trạng đều trở nên chậm rãi hơn, mọi thứ trôi qua một cách êm đềm và thư thái. Dù hai người có đứng hóng mát dưới gốc cây cả ngày trời đi nữa cũng chẳng thấy tẻ nhạt, mà thư giãn nữa là đằng khác.
Tuy toàn bộ kế hoạch đều đã mắc cạn nhưng lại có một trải nghiệm kỳ thú đầy bất ngờ.
Sau bữa ăn, hai người đi tản bộ xung quanh, đi ngang một công viên thì vào xem thử, không ngờ bắt gặp một hôn lễ.
Khi đó bọn họ mới vừa đi ngang vườn hoa đã nhìn thấy một nhà thờ, Thẩm Huy Minh và Tác Dương đều không phải người theo đạo, thành thử chả có hứng thú gì với nhà thờ cả, nhưng khi bọn họ đi ngang cổng trước thì tự nhiên nhìn thấy hai người đàn ông mặc com-lê đang nắm tay nhau tiến bước vào trong, xung quanh là mười mấy người thân bằng cố hữu đang vây lại hò reo.
Thẩm Huy Minh và Tác Dương chững bước nhìn họ, rồi đột nhiên có một người bạn của cặp chú rể kia gọi lại, mời hai người vào chung vui.
Tác Dương chực từ chối nhưng Thẩm Huy Minh đã nở nụ cười đồng ý rồi.
Thẩm Huy Minh quay lại nhìn cậu:
– Đi thôi, biết đâu được vui lây.
Tác Dương đành nghe lời theo anh vào trong.
Tham gia một lễ cưới của hai người xa lạ, nói chuyện này ra cũng thấy hơi khó tin, nhưng khi Tác Dương và Thẩm Huy Minh đứng ở cuối hàng người theo cặp đôi tân hôn bước vào lễ đường thì Tác Dương cũng từ từ hòa nhập vào bầu không khí này.
Ở Berlin đi đâu cũng có thể thấy những cặp đôi đồng tính nắm tay nhau, thậm chí ở những góc tường còn có những đôi đang hôn nhau nồng cháy.
Mấy năm trước ở đây đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính rồi, những hôn lễ như thế này cũng chẳng còn mới lạ gì nữa. Với người bản địa dĩ nhiên là không mới nhưng với Thẩm Huy Minh và Tác Dương mà nói thì lại là một trải nghiệm kỳ lạ.
Bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối, cùng các quan khách chứng kiến thời khắc cặp đôi tân hôn trở thành người bạn đời hợp pháp của nhau, hai người vốn không biết tiếng Đức nhưng lại dường như nghe hiểu tất cả, từng câu từng chữ đều ghi tạc vào tim.
Khi hai chú rể trao đổi nhẫn cưới và ôm hôn nhau thì Thẩm Huy Minh xoay đầu lại nhìn sang Tác Dương.
Anh không biết Tác Dương đang nghĩ suy điều gì, nhưng giờ khắc này đột nhiên anh thấy mình thu lại được một món hời, vì trong lễ đường này không chỉ có mỗi cặp tình nhân kia. Khi Chúa nghe thấy lời cầu nguyện và chúc phúc cho đôi tân hôn ấy thì có lẽ cũng sẽ chia bớt một ít tâm trí liếc đến hai người bọn anh, nghe thử tiếng tim đập liên hồi của bọn anh.
Thẩm Huy Minh tham lam quá, muốn vòi Chúa chia bớt lời chúc phúc cho mình cơ chứ, hơn nữa nếu ước nguyện thành thật thì trong tương lai, có một ngày hai người sẽ quay về nhà thờ này cũng nên.
Xem như là trả lễ.
Khi Thẩm Huy Minh và Tác Dương ra khỏi nhà thờ, hai người đều bị ánh nắng rọi thẳng xuống tầm mắt, cả hai ăn ý giơ tay lên che trước trán.
Bọn họ vì thế mà nhìn nhau cười khúc khích, Tác Dương bảo:
– Thời tiết đẹp ghê.
Hai người đứng trước lễ đường cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, ở độ cao ba mươi nghìn feet chắc hẳn đang có một chiếc máy bay lao vụt qua, bọn họ không nghe thấy tiếng động cơ nhưng chắc chắn nó có tồn tại.
Thẩm Huy Minh nói:
– Anh có thể hỏi em một vấn đề riêng tư được không?
– Anh nói đi.
– Em có từng nghĩ sẽ chung sống với một người như thế nào chưa?
Tác Dương buông tay xuống, nhấc chân bước xuống bậc thềm.
Thẩm Huy Minh đi theo cậu, hai người ngồi vào một băng ghế trước lễ đường.
– Thuở nhỏ có từng nghĩ, hồi mười mấy tuổi – Tác Dương đáp – Nhưng sau này em phát hiện, em có nghĩ thế nào đi nữa cũng chẳng quan trọng.
– Sao lại nói thế?
– Vì tưởng tượng cũng chỉ tưởng tượng mà thôi, hiện thực không bao giờ để anh sống thoải mái vậy cả – Tác Dương nói – Nhưng khi mười mấy tuổi em không hiểu được lý lẽ này, cứ luôn ảo tưởng những chuyện tươi đẹp, đợi đến khi trưởng thành rồi thì thông suốt, mới biết mình của thuở ban sơ ấu trĩ như thế nào.
Thẩm Huy Minh bật cười:
– Ồ, nếu thế thì bây giờ anh cũng đang rất ấu trĩ đây.
Tác Dương nhìn sang anh.
– Vì hiện giờ anh đang tưởng tượng một chuyện – Thẩm Huy Minh nói – Khi nãy tham gia hôn lễ kia, em biết anh đã nghĩ gì không?
Tác Dương yên lặng nhìn anh nhưng trong lòng cũng có phỏng đoán của riêng mình.
Cậu nhủ bụng: Đừng ảo tưởng sức mạnh.
Thẩm Huy Minh thốt lên:
– Không nói em biết.
– Hả? – Tác Dương không nhịn được, phì cười một cách khó hiểu.
– Đó là bí mật – Thẩm Huy Minh cố ý trêu – Nếu chuyện gì cũng kể cho em hết thì chẳng phải mất thể diện cho anh quá à? Lỡ em thấy mình đã nhìn thấu con người anh rồi mất đi cảm giác hoang lạ thì làm sao?
Tác Dương lắc đầu cười:
– Sao con người anh lại thế nhỉ?
– Con người anh chính là thế đó – Tay Thẩm Huy Minh đặt trên băng ghế, bên cạnh là tay của Tác Dương, một cơn gió thoảng qua, dường như cũng thổi theo cả nhiệt độ cơ thể của cậu sang vậy – Vô cùng trẻ con.
Tác Dương ngả lưng ra sau cười tủm tỉm, nhìn lên con diều đang chao liệng ở đằng xa, cảm thấy bầu trời Berlin đẹp đến mức khiến cậu tê mê.
Chỉ có bầu trời của Berlin thôi ư?
Đương nhiên là không rồi.
Nhưng Thẩm Huy Minh được có bí mật thì cậu cũng được chứ.
Tác Dương giấu bí mật ấy vào túi, không thèm hé lộ nửa lời cho anh, vì cậu biết, Thẩm Huy Minh không vội vàng đào xới bí mật của cậu, vì dù trong tay anh có kính viễn vọng đi nữa thì anh cũng không có ý định dùng nó. Bọn họ không muốn quan sát đối phương ở cự ly xa, mà hai người muốn từ từ tiếp cận, chậm rãi bước vào tầm mắt nhau.
– Người anh muốn chung sống trong tưởng tượng của anh chắc có lẽ là một tiếp viên hàng không – Đột nhiên Thẩm Huy Minh cất lời – Một người dù bù bận công việc, đảo lộn ngày đêm, nhưng vẫn luôn vui vẻ hài lòng với ngành nghề mình đã chọn.
Tác Dương kinh ngạc nhìn về phía anh.
– Người đó ấy à, lúc nào cũng khách sáo xa cách với người khác cả, nhưng sẽ đặt cho anh một biệt danh – Thẩm Huy Minh nói bằng giọng đầy thâm ý sâu xa – Anh cảm thấy, chắc hẳn người đó mang họ Tác.
Tác Dương thở hắt một hơi, cười:
– Anh bảo không muốn nói em biết mà?
– Đổi ý rồi, tâm tư đàn ông khó lường lắm – Thẩm Huy Minh nhìn cậu – Dù sao cũng là những tưởng tượng hồi mười mấy tuổi rồi, nói em biết cũng chả sao.
– Mười mấy tuổi á? – Tác Dương cười gằn lườm anh – Vớ vẩn.
– Đúng rồi, anh nói vớ vẩn mà – Thẩm Huy Minh điềm nhiên như không – Những chuyện năm anh ba mươi tuổi tưởng tượng ra cũng chẳng biết có thể thành hiện thực không nữa.