Việc ra quyết định về nhà đơn giản hơn nhiều so với hành động thực tiễn. Dù Tác Dương đã cố gắng biểu hiện “tỉnh bơ” nhất có thể, nhưng những mối lo âu của cậu không thể nào thoát khỏi tầm mắt Thẩm Huy Minh.
Thẩm Huy Minh đã thu xếp xong công việc, chuyện gì gấp thì cố gắng giải quyết thật nhanh, chuyện gì không quan trọng thì đợi anh về rồi tính sau.
Mua xong vé tàu cao tốc, đặt xong khách sạn, sáu giờ sáng hai người xuất phát ra ga tàu, cuối cùng cũng đã bước vào giai đoạn đầu trong “công cuộc” tháo gỡ gút mắc trong lòng Tác Dương suốt nhiều năm qua.
Suốt bốn tiếng đi tàu, Tác Dương nói rất ít. Hồi trước mới lên đại học năm nào cậu cũng đi đi lại lại chuyến tàu này vô số lần. Nhưng sau này mỗi lúc một ít dần, mà càng ít thì cậu lại càng không dám về.
Tuy Thẩm Huy Minh không thể nào hoàn toàn đồng cảm với cậu được, nhưng anh cố gắng đứng ở lập trường của Tác Dương để suy xét vấn đề. Anh có thể hiểu được nỗi lo lắng và bất an của cậu, mà điều duy nhất anh có thể làm chỉ là ở bên cạnh cậu mà thôi.
Anh hy vọng chuyến đi lần này sẽ có kết quả, bất kể tốt hay xấu thì chí ít cũng cho Tác Dương được một câu trả lời, đừng để em phải chông chênh bất định nữa.
Thẩm Huy Minh nắm rịt tay Tác Dương, cậu quay lại nhìn anh, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
– Hay em ngủ một lát đi? – Thẩm Huy Minh xem đồng hồ – Còn hơn một tiếng nữa mới tới.
Tác Dương ngần ngừ một chốc, sau đó thở hắt ra rồi ngả lưng ra ghế nhắm mắt lại.
Thật tình là ngủ không nổi, Thẩm Huy Minh cũng biết cậu không tài nào ngủ được nhưng nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức cũng tốt. Từ tối hôm qua Tác Dương đã chẳng ngủ được rồi, Thẩm Huy Minh nhìn mà đau lòng.
Tác Dương khẽ bảo:
– Đột nhiên em cảm thấy, cũng còn may là em không phải đối mặt với chuyện này một mình.
Thẩm Huy Minh quay sang nhìn cậu.
Tác Dương không mở mắt ra, đây là lần đầu tiên Thẩm Huy Minh nghiêm túc quan sát hàng lông mi và sống mũi cậu.
– Cái năm em rời khỏi nhà vào đêm giao thừa, thậm chí em còn không dám buông lời chắc chắn rằng em nhất định có thể gặp được một người sẵn lòng ở bên em đến cuối đời – Tác Dương kể – Gia đình em, cho dù là cãi vã thì cũng chừa đường lui cho mình, cố gắng không để đối phương bắt thóp.
– Em của khi đó, dù đã công khai bất đắc dĩ, dù đã trở mặt với ba mẹ, nhưng em vẫn không tài nào nói với họ rằng, cho dù em có là người đồng tính thì em cũng có thể tìm được một bạn đời ưu tú và lâu bền – Tác Dương dừng lại một thoáng rồi hắt thở – Tóm lại là em không có tự tin với bất kì chuyện gì cả.
Tác Dương nhè nhẹ ngả lên bờ vai Thẩm Huy Minh, thở dài thườn thượt:
– Anh đoán xem, có khi nào ba mẹ sẽ tưởng em dẫn anh về là để thị uy hay không? – Cậu bật cười – Dù sao thì bọn họ cũng sẽ không ngờ em lại có thể tìm được một người yêu tuyệt vời như vậy đâu.
Thẩm Huy Minh nhấc tay lên ấp vào trán cậu.
Lòng bàn tay ấm áp đắp trên cái trán mát lạnh của Tác Dương, thật dễ chịu làm sao.
Thẩm Huy Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, mới vừa rơi một trận tuyết lớn nên bên ngoài trắng xóa, chẳng thấy xung quanh là gì.
– Lại sắp qua năm mới rồi – Thẩm Huy Minh nói – Giao thừa năm nay em không còn một mình nữa đâu.
Không còn một mình ư?
Đúng là vậy rồi.
Cái năm trở mặt với ba mẹ, cậu đón giao thừa một mình trên tàu cao tốc. Đêm hôm đó nhân viên đoàn tàu có bưng sủi cảo tới tặng cho các hành khách, cậu vừa ăn vừa thút thít.
Cậu không kể chuyện này cho Thẩm Huy Minh nghe, những nỗi buồn và tủi hổ ấy đều đã là quá khứ rồi, không cần phải lôi ra cho người yêu thêm đau lòng làm gì.
Sau đó giao thừa hàng năm, Tác Dương đều chủ động xin được sắp xếp lịch bay, cậu không bao giờ để mình lún sâu trong vũng bùn cô độc cả. Tự giày vò bản thân không hề thích hợp với cậu.
Nhưng mà nếu như năm nay có thể đón tết một cách chân chính thì chắc nó sẽ trở thành một kỳ nghỉ tết đáng để cậu kỉ niệm nhất trong suốt mấy năm gần đây.
Có bay cao đi xa đến mấy cũng không bằng sống hạnh phúc bên người yêu và gia đình.
Tàu cao tốc vào trạm, Tác Dương nói:
– Nhiều năm trôi qua mà nơi đây vẫn y hệt lúc trước.
Thẩm Huy Minh đi phía sau cậu, theo cậu xuống tàu.
Chắc là ga tàu ở tỉnh nào cũng đều náo nhiệt như nhau, những người đặt chân tới đây đa phần đều đeo trên mặt nét vội vã hoặc là ngơ ngác.
Tại nơi đây, mỗi người đều mở đầu hoặc kết thúc một cuộc hành trình, viết mở bài hoặc là kết cục của một câu chuyện.
Thẩm Huy Minh theo Tác Dương hòa vào dòng người đi tới cổng ra, Tác Dương nói:
– Khi mới lên đại học, kỳ nghỉ đông hàng năm em về quê, ba em đều đến đây đón em, lái theo chiếc xe mà ông định đổi mà mãi vẫn chưa đổi được.
Đi ra ngoài một đoạn, Tác Dương điềm tĩnh kể cho Thẩm Huy Minh nghe về chuyện gia đình mình.
Tác Dương và Thẩm Huy Minh, dù là bản thân họ hay là gia đình họ thì cũng đều có những kỉ niệm đáng để lưu giữ. Họ đều là những người bình thường, làm một công việc bình thường, bận rộn tìm kế sinh nhai trong thành phố.
Bọn họ đều biết, những người giống như mình trong thành phố có thể nói là vô thiên lủng. Những ân oán hào môn vọng tộc trong tiểu thuyết hay phim ảnh đều không tồn tại xung quanh họ.
Làm người bình thường nhưng cũng có những muộn phiền của người bình thường quấn thân.
Tác Dương nói:
– Mấy năm nay em có lén về nhà vài lần, nhưng đều trốn ở nơi xa xa ngóng nhìn, sau đó hỏi khéo bà chủ siêu thị gia đình em quen biết để thăm dò tình hình của họ.
Thẩm Huy Minh nói:
– Có lẽ ba mẹ em cũng biết em đã về đấy.
Chắc cũng biết mà.
Tác Dương nghĩ, chắc họ cũng biết thôi.
Bà chủ siêu thị đó thích “tám chuyện” với mấy bác gái, với tính cách đó thì không thể nào sau khi gặp cậu lại không kể cho ba mẹ cậu nghe được.
Nhưng mà như vậy thì đã làm sao?
Thà không biết còn hơn.
Cứ nghĩ tới việc ba mẹ biết mình về nhưng vẫn bình chân như vại, Tác Dương lại càng thấy hụt hẫng hơn.
Hai người bắt xe đi tới khách sạn.
Ban đầu Tác Dương còn định quay về trong ngày, vì cậu nghĩ chuyến đi này sẽ không kéo dài quá lâu. Tóm lại cũng là do cậu quá bi quan, không có bất kỳ hi vọng gì trong lần về quê này cả.
Nhưng mà thay vì nói là cậu không ôm kỳ vọng thì nói cậu không dám sẽ chính xác hơn. Không đặt kỳ vọng quá cao thì sẽ không thất vọng quá thê thảm, bây giờ cậu đã biết làm thế nào để mình sống thoải mái hơn trước rồi.
Nhưng Thẩm Huy Minh lại nói:
– Mình cứ trọ lại một đêm đi, đi tàu bốn tiếng liền mệt lắm, chúng ta đến nhà em trước rồi buổi tối em còn dẫn anh đi chơi nữa chứ.
Anh nói muốn ngắm nghía thành phố nơi Tác Dương đã sinh ra và lớn lên, thăm ngôi trường mà Tác Dương từng học, thưởng thức những món Tác Dương từng ăn.
Tác Dương nhớ tới lần hẹn hò trước, cậu và Thẩm Huy Minh đã lặp lại quỹ tích mà anh từng trải qua. Dù là đáp lại thì cậu cũng nên đồng ý. Vì thế hai người đặt khách sạn, cách nhà Tác Dương không xa lắm.
Khi nhận được phòng cũng đã là buổi trưa. Tác Dương nói ăn cơm xong hẵng đi, Thẩm Huy Minh lại đề nghị đi trước giờ ăn trưa luôn.
– Chúng ta đi bây giờ, đúng lúc ba mẹ em đang ăn cơm – Thẩm Huy Minh nở nụ cười – Biết đâu còn được ké một bữa thì sao.
Tác Dương ngại nói với Thẩm Huy Minh là ba mẹ cậu không phải kiểu người hay giữ khách lại ăn cơm. Từ nhỏ tới lớn cậu rất hiếm khi thấy ba mẹ gọi bạn bè tới nhà làm gì cả, ba mẹ cậu tương kính như tân, đối xử với người ngoài thì càng thêm xa cách. Cậu cũng chưa bao giờ thấy bọn họ có bạn bè thân thiết nào, thậm chí đến cả họ hàng cũng chẳng thấy qua lại.
Nhà cậu là một gia đình sống vô cùng “độc lập”.
Nhưng Tác Dương vẫn không bác bỏ đề nghị của Thẩm Huy Minh, cậu dẫn anh đi tới nhà của mình.
Trưa thứ Bảy, trong chung cư hết sức nhộn nhịp, nào là người già, trẻ nhỏ, đến những anh giao hàng. Gia đình Tác Dương chuyển tới đây cũng được mười mấy năm rồi, khi đó Tác Dương vẫn còn học tiểu học.
Ngày xưa ở đây cũng được xem là khu chung cư có cơ sở vật chất tốt, nhưng mà mười mấy năm trôi qua, nó nghiễm nhiên trở thành “cư xá” rồi.
Vừa bước vào chung cư là Tác Dương đã bắt đầu căng thẳng, thậm chí cậu còn không thể trò chuyện với Thẩm Huy Minh một cách bình tĩnh được.
Trước khi hai người rời khỏi khách sạn đã bàn bạc sẵn kế hoạch rồi, Tác Dương sẽ lên trước một mình, Thẩm Huy Minh đứng ở cầu thang tầng dưới đợi. Nếu không thì cục diện sẽ thành ra như Tác Dương nói, dẫn đại một thằng bạn trai về nhà, ai không biết còn tưởng là cậu về để thị uy.
Lúc lên lầu, Tác Dương đi càng lúc càng chậm. Nhà cậu ở tầng bốn, tới tầng hai là cậu đã không dám đi tiếp rồi.
Hai năm trước có một lần cậu lén về nhà, đã đứng trước cửa rồi, nhưng vừa nghe thấy bên trong có tiếng động là vội vàng chạy biến lên lầu trốn ngay.
Lần đó là mẹ cậu ra ngoài đổ rác, bà vừa đi ra là xuống lầu luôn, không nhìn thấy Tác Dương đang đứng ở cầu thang lầu trên trộm ngó bà.
Hai năm trôi qua, lại lần nữa bước lên những bậc thang này, mỗi bước chân như đang giẫm lên tim Tác Dương vậy.
– Em vẫn ổn chứ? – Thẩm Huy Minh hơi lo lắng cho cậu.
Tác Dương vốn đang thẫn thờ, cậu chau mày lún sâu trong hồi ức, nghe thấy giọng nói của Thẩm Huy Minh bất thần quay trở về hiện thực, cậu lắc đầu:
– Em không sao.
Bọn họ tiếp tục đi lên phía trên, Thẩm Huy Minh dừng chân ở lầu ba.
– Em làm được không? – Thẩm Huy Minh nắm tay cậu – Không sao đâu.
Tác Dương ngước lên nhìn anh, lưỡng lự một lát mới gật đầu.
Lại bước tiếp, cậu vừa đi vừa đếm bậc.
Đây là khu cư xá cũ nên xây không quá cao, bậc thang mỗi tầng cũng không nhiều. Cậu cứ đếm như thế, sau đó đã tới được cửa nhà.
Căn nhà này đã mấy năm rồi cậu không quay lại.
Thật ra có lắm lúc, định nghĩ về “nhà” của Tác Dương khá mơ hồ. Rốt cuộc nhà là gì? Là một căn hộ, một đôi vợ chồng, hay là có thêm một đứa con? Đây đều chỉ là biểu tượng của “nhà”. Một căn nhà chân chính đáng lẽ phải ngập tràn hơi ấm và tình yêu thương.
Có lẽ tồn tại của “nhà” cũng giống như bầu trời xanh, cho người ta tự do, cũng cho người ta sự che chở.
Nếu vậy thì nhà của cậu như thế nào?
Tác Dương đứng trước cửa, quay đầu nhìn về phía cầu thang, cậu không thấy Thẩm Huy Minh đang nấp, nhưng vẫn biết rằng anh đang ở đó chờ mình.
Cậu đã từng một mình đối mặt, một mình chờ đợi.
Liệu bây giờ có một kết cục viên mãn nào cho cậu hay không?
Tác Dương giơ tay lên, khi bấm chuông cửa cậu mới phát hiện tay mình ướt rượt mồ hôi.
Nhịp tim cậu chưa bao giờ đập nhanh như thế này, ngay cả lúc biết máy bay gặp sự cố cũng chưa từng.
Cậu đứng ở đó, nghe thấy bên trong truyền ra giọng mẹ cậu:
– Ai đó?
Tuy đã mấy năm không được nghe, nhưng nó vẫn thân thuộc làm sao.
Nhà là nơi mà cho dù sau này có thay đổi như thế nào thì bạn cũng không thể dứt bỏ được.
Bỗng nhiên Tác Dương hiểu ra điều đó.
Cậu nghe tiếng bước chân bên trong mỗi lúc một gần, tiếng sột soạt của dép lê cũng khiến cậu thấy thân quen. Cậu mấp máy môi, lần đầu không thể thốt ra tiếng.
Lần thứ hai, cậu trả lời:
– Mẹ ơi, là con đây.
Tiếng bước chân bên trong đột ngột dừng lại, Tác Dương đứng bên ngoài như một bị cáo đang đợi tòa tuyên án.
Liệu cậu có được phán vô tội và phóng thích hay không?
Liệu cậu có được ngôi nhà này trao cho sự tự do và bao dung hay không?
Tác Dương nói:
– Mẹ ơi, con về thăm ba mẹ đây.