Từ khí chất cho tới âm sắc đều phù hợp tuyệt đối, không ai có thể hát hay hơn cậu.
***
Quan Lan đưa cho Trang Lân một bản nhạc.
Trang Lân liếc nhìn bài hát mang tên “Việt giang ngâm” này: “Đây là gì… Là bài hát anh viết cho tôi à?”
Quan Lan: “Không phải tôi viết. Cậu cứ xem đi.”
Trang Lân nhìn ngắm cẩn thận, sau đó đánh giá: “Cứ như ending song của phim truyền hình lúc tám giờ ấy.”
Quan Lan: “Đoán đúng rồi đấy, đúng là ending song của phim truyền hình.”
Trang Lân cau mày: “Anh muốn tôi hát bài này?”
Quan Lan: “Biết ‘Mùa thu ở Hán cung’ chứ. Lý Nghiễm và Hoàng Duyệt đóng chính, tháng sau sẽ chiếu trên ba kênh truyền hình lớn. Tính cả chi phí quay phim và phí tuyên truyền đã là hơn trăm triệu, đây không phải là chiêu trò PR mà là vốn đầu tư thực. Bên phía sản xuất nói rằng, rating của phim này mà không vượt qua 5 thì xem như thất bại. Cậu có thể kiểm tra, bây giờ có mấy bộ phim truyền hình rating phá được 3.”
Quan Lan: “Hiểu chưa nào? Bài này, ai hát người đó nổi. Trong giới đã tranh nhau đến mức toác đầu chảy máu rồi.”
Trang Lân: “Vậy cứ để cho họ tranh nhau đi.”
Quan Lan: “Chiều mai thử giọng, tôi đã lấy cho cậu một số rồi, cậu nhớ đến đấy.”
Trang Lân: “Tôi không hát ending song phim cung đấu đâu.”
Quan Lan: “Tôi đâu có bàn bạc với cậu, chuyện này cậu không có quyền quyết định.”
Trang Lân: “Vậy chí ít tôi cũng phải có quyền bỏ phiếu chứ?”
Quan Lan: “Được chứ, cậu, tôi, quản lí của cậu, chúng ta cùng nhau bỏ phiếu biểu quyết.”
…Trang Lân bực, nghĩ bằng ngón chân cũng biết Tề Phi sẽ về phe ai.
Quan Lan: “Trở về cố gắng luyện tập, tôi sẽ bảo quản lí giám sát cậu đó.”
Trang Lân: “Vậy album của tôi thì sao?”
Quan Lan: “Cơm phải ăn từng miếng một. Cậu cứ giành được ca khúc này trước đã.”
Trang Lân: “Sau đó tôi có thể ra album chứ?”
Quan Lan: “Phải xem tình hình, ra thêm một single hoặc EP, ba đến năm bài, phát hành trên mạng. Sau đó cậu lên hai show giái trí, quảng cáo thêm một chút. Ít nhất phải sau nửa năm nữa.”
Trang Lân: “Tại sao lại phiền phức thế?”
Quan Lan: “Thời đại khác rồi, cái thời thành thần sau một album đã qua. Cậu cần phải nổi trước đã, trở nên quen mặt quen tai với công chúng trước đã, vậy mới có thể phát triển lâu dài. Cậu xem bao nhiêu người đó, ca khúc nổi ca sĩ không nổi, lão tiền bối trong giới âm nhạc, chẳng phải sau cùng đều phải lên show tuyển chọn tài năng với những rơm rạ vô danh hay sao?”
Trang Lân bị thuyết phục một cách miễn cưỡng.
Trước khi đi cậu hỏi Quan Lan: “Sao anh cứ như nắm chắc ngày mai tôi sẽ giành được thế? Trong này không có nội tình gì chứ?”
Quan Lan: “Tôi cần gì phải nâng đỡ cậu? Tôi được lợi lộc gì đâu chứ?”
Trong nháy mắt đó, Trang Lân cho rằng rốt cuộc khoảnh khắc (cậu mong đợi đã lâu) cũng tới, cuối cùng Quan Lan cũng đề ra yêu cầu bất chính với cậu rồi.
Nhưng câu nói tiếp theo của Quan Lan lại không hề phát triển theo hướng tưởng tượng của Trang Lân: “Cậu cũng nói rồi đấy, chỉ là một bài hát cuối phim cung đấu. Nếu ngay cả thế mà cậu cũng cần tôi nâng đỡ, thì cậu nhân lúc còn trẻ mau mau đổi nghề đi.”
Cạnh tranh thử giọng vô cùng khốc liệt, những lời này của Quan Lan không thể nói là không ngạo mạn.
Nhưng mà Trang Lân cũng chẳng phải người khiêm nhường gì.
Trang Lân: “Nói cũng đúng. Hát một tí cũng không chết được mà.”
***
Tình hình thử giọng hôm sau không khác với suy đoán của Quan Lan là bao.
Dạo trước lúc cầm trên tay bài hát này, Quan Lan đã cảm thấy Trang Lân hát rất hợp. Từ khí chất cho tới âm sắc đều phù hợp tuyệt đối, không ai có thể hát hay hơn cậu.
Quả nhiên Trang Lân vừa khai giọng, hát đôi câu,bình bạc vỡ tuôn đầy mạch nước[1], đạo diễn và biên kịch cho biết không muốn nghe ai hát nữa, quyết định chọn người này luôn.
[1] Gốc: “Ngân bình sạ phá thuỷ tương bính”, là một câu trong bài thơTỳ Bà Hànhcủa Bạch Cư Dị. Câu trên được trích từ bản dịch thơ của Phan Huy Vịnh.
Vấn đề là ở chỗ nhà sản xuất phim.
Nhà sản xuất cảm thấy nên tìm một giọng ca nữ, với tất cả các nam ca sĩ đều ra cái vẻ tôi ứ nghe, tôi ứ nghe. Ông ta đã thích sẵn một nữ ca sĩ tên là Hồ Thiến Thiến.
Hồ Thiến Thiến hát cũng hay, nhưng Quan Lan vẫn thấy thiêu thiếu cảm xúc so với Trang Lân.
Ở đoàn làm phim thì nhà sản xuất là trời, nhưng ý kiến của đạo diễn và biên kịch cũng không thể xem thường, thế là cục diện trở nên bế tắc.
Sau cùng vẫn là Quan Lan đứng ra nói rằng, chúng ta có thể thu hai bản, một bản giọng nam và một bản giọng nữ, nếu vẫn không được thì cho hai người song ca. Đến lúc đó xem hiệu quả cuối cùng thế nào rồi quyết định lựa chọn.
Trước mắt không còn cách nào khác, hai bên đành phải lùi một bước, làm theo phương án này.
Hôm sau, Trang Lân và Hồ Thiến Thiến vào phòng thu.
Kiểu ending song của phim truyền hình như này, dù đầu tư lớn đến đâu cũng chẳng tới mức Quan Lan phải tự mình giám sát. Nhìn mọi thứ tuần tự diễn ra trong phòng thu, Quan Lan ra ngoài.
Ra khỏi cửa thì bị Nhậm Hiểu Phi ngăn lại: “Quan tổng ơi Quan tổng, Dương tổng gọi anh qua liền bây giờ kìa.”
Tất nhiên Dương tổng này không phải Dương Bội Thanh, mà là ông chủ lớn của Thiên Long, Dương Bội Ninh.
Trong các ban ngành của công ti, để phân biệt hai người, ai cũng ngầm gọi Dương Bội Thanh là “Dương tổng bé”. Hơn nữa Dương Bội Thanh cùng cấp bậc với Quan Lan, nếu tìm anh có chuyện thì ít nhất cũng phải tự mình gọi điện cho anh, không thể ra lệnh như vậy được.
Da đầu Quan Lan căng thẳng.
Anh làm việc nhiều năm lắm rồi, nhưng mỗi lần bị sếp gọi riêng tới phòng là tâm trạng lại như hồi còn đi học, phải đi vào phòng làm việc của giáo viên vậy.
Quan Lan không ngờ, Dương Bội Ninh tìm anh, lại là vì chuyện bài hát cuối phim lần này.
Dương Bội Ninh: “Cái cậu Trang Lân này ở đâu ra vậy?”
Quan Lan: “Là tôi vừa mới kí.”
Dương Bội Ninh: “Ừ, hợp đồng thu âm ở chỗ chúng ta. Vậy hợp đồng quản lí thì sao?”
Trái tim Quan Lan trùng xuống, dường như đã đoán ra được ý anh.
Quan Lan: “Hợp đồng quản lí ở Tuệ Tân.”
Dương Bội Ninh chậm rãi nói: “Vụ bài hát cuối phim này, nếu đã giao cho chúng ta thì ý của tôi là, chúng ta vẫn nên nâng đỡ gà nhà, mang tài nguyên về cho nghệ sĩ của mình. Cậu thấy thế nào?”
Hồ Thiến Thiến là gà nhà Thiên Long, hợp đồng quản lí kí ở Thiên Long.
Quan Lan: “Cuối cùng chọn ai, cũng phải do đoàn làm phim quyết định, ý kiến của tôi chẳng có giá trị gì cả.”
Dương Bội Ninh: “Cậu khỏi cần qua mắt tôi bằng mấy lời như thế. Đoàn làm phim bên kia chọn ai, chả lẽ không thể khống chế hay sao?”
Đúng vậy. Bài hát cuối phim không phải là diễn xuất trực tiếp, khâu hậu kỳ có vai trò rất quan trọng. Sau cùng phụ trách vẫn là ở chỗ Quan Lan.
Quan Lan: “Dương tổng, tôi nói thật với anh vậy. Tôi rất xem trọng Trang Lân, đã phải tốn rất nhiều công sức để lôi kéo cậu ấy.”
Dương Bội Ninh ngước mắt: “Xem trọng, vậy lại càng không được. Push cậu ta nổi tiếng rồi, chẳng phải là làm lời cho người khác hay sao?”
Nói trắng ra là, Quan Lan tốn sức push Trang Lân, tiền họ kiếm được cũng là tiền lẻ doanh thu bán đĩa. Mà khoản cát xê quảng cáo, đại diện thương hiệu, diễn xuất cỡ bự sau này của cậu, đều bị công ti quản lí của Trang Lân ngồi mát ăn bát vàng cả rồi.
Nhìn từ góc độ của Dương Bội Ninh, tất nhiên cực kì không đáng.
May sao sếp lớn vẫn chừa cho anh một đường sống.
Dương Bội Ninh: “Nếu như xem trọng cậu ta thật, vậy tôi sẽ bảo Bội Thanh cử người tiếp xúc với cậu ta.”
Có nghĩa là hoàn toàn giành giật Trang Lân về phía mình.
Dương Bội Ninh: “Hôm nay Bội Thanh ra ngoài, ngày mai cậu tìm nó nói chuyện đi. Tôi sẽ báo với nó một tiếng.”
Đáy lòng Quan Lan vang lên một câu chời đựu.
Đừng mà sếp! Anh nói giúp tôi đi sếp! Tôi và anh ta có thù mà! Mối thù cướp vợ luôn đó sếp!
Con người không thể nói dối làm việc xấu, quả nhiên sẽ gặp báo ứng mà!
***
Quan Lan không thể bảo sếp rằng “Em trai anh chia tay với bạn trai, giờ đang xem tôi là tình địch” được, đành phải nhắm mắt chuẩn bị đi tìm Dương Bội Thanh.
Trước đây anh cảm thấy bất kể thế nào, Dương Bội Thanh cũng có đạo đức nghề nghiệp cơ bản, sẽ không dùng việc công để báo thù riêng. Nhưng từ khi biết hắn mách lẻo mình với Trần Cẩm, Quan Lan đã không còn tin tưởng gì vào nhân phẩm của hắn nữa.
Vì thế trước khi tìm Dương Bội Thanh, anh đi tìm Trần Cẩm.
Quan Lan: “Anh phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Trần Cẩm bị doạ sợ: “Tôi lên giường với anh hồi nào?”
Quan Lan: “Bây giờ tôi nằm trong tay chồng cũ anh rồi, anh đi bán thân giải quyết anh ta giùm tôi đi.”
Trần Cẩm: “Người như anh ta, đúng là hơi khốn nạn thật, nhưng cũng sẽ công tư phân minh, sẽ không lợi dụng công việc để trả thù anh đâu.”
Quan Lan: “Thù oán bình thường thì thế. Tôi đây là mối thù cướp vợ, ai biết được chứ?”
Trần Cẩm: “Nếu như tôi và anh ta còn yêu nhau, tôi ‘vượt rào’ với anh, cắm cho anh ta cái sừng, sau đó đá anh ta, vậy mới gọi là mối thù cướp vợ. Tôi và anh ta chia tay rồi, sau đó gặp người mới, đây gọi là tự do yêu đương, sao mà gọi là mối thù cướp vợ được chứ?”
Quan Lan: “…Tôi mà dám làm Tây Môn Khánh thật ấy, anh ta cũng chả phải Võ Đại Lang[2], anh ta còn không băm vằm tôi ra chắc?”
[2]Hai nhân vật trongThuỷ Hửcủa Thi Nại Am. Võ Đại Lang có vợ là Phan Kim Liên, gian díu với Tây Môn Khánh. Sau này Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh liên thủ đầu độc chết Võ Đại Lang.
Trần Cẩm: “…Tôi có thể bất đắc dĩ chia tay với anh.”
Quan Lan: “Thế thì giải quyết được vấn đề gì? Từ đầu đến cuối tôi là quần chúng vô tội okay? Hai người các anh, không thể ngồi xuống nói chuyện bình tĩnh thì đừng có cãi nhau, đừng có lên giường, nói rõ tất cả những vấn đề cũ không được à? Không thì chia tay cho dứt khoát vào, thoải mái làm lại từ đầu, đừng mãi níu kéo rồi dây dưa không rõ, như vậy anh khoẻ tôi khoẻ mọi người khoẻ, cả thế giới đều thở phào nhẹ nhõm.”
Trần Cẩm: “Anh cứ thử yêu một lần đi, sẽ không ngây thơ như thế nữa. Không phải chuyện gì cũng có thể nói rõ được.”
Quan Lan: “Nói như hai người, thà không nói còn hơn.”
Trần Cẩm: “Tôi biết rồi. Chuyện của hai chúng tôi không nên liên luỵ tới anh. Tôi sẽ đi nói cho anh ta biết, hai chúng ta là giả.”
Thấy y tự dưng biết điều như thế, Quan Lan lại hơi ngại: “Thôi, như vậy anh mất mặt mà tôi cũng mất mặt. Anh cứ nói hai ta chia tay rồi đi, chia tay trong hoà bình, sớm tụ nhanh tán.”
Hôm sau, Quan tổng và Dương tổng bé mở cuộc họp.
Nom sắc mặt và trạng thái tinh thần của Dương Bội Thanh, Quan Lan biết ngay hai sự thật là:
Thứ nhất, Trần Cẩm đã nói cho Dương Bội Thanh biết hai người họ chia tay rồi.
Thứ hai, Trần Cẩm lại ngủ cùng Dương Bội Thanh.
Cặp đôi phiền phức này, Quan Lan quyết định cả đời này cũng không dính vào chuyện của hai người họ nữa.
Dương Bội Thanh: “Tôi đã nghe qua tình hình rồi. Bây giờ Quan tổng muốn bên tôi phối hợp thế nào?”
Quan Lan: “Theo ý sếp Bội Ninh thì muốn bên anh cử người tiếp xúc với Trang Lân, bàn chuyện hợp đồng quản lí với cậu ấy.”
Dương Bội Thanh: “Vậy Quan tổng xem, trong số mấy quản lí ở chỗ tôi thì ai đi thích hợp nhất?”
Trước giờ Quan Lan vẫn rất có chừng mực, không bao giờ xen vào việc nội bộ của người khác: “Cứ theo sắp xếp của anh là được, quản lí của Thiên Long chúng ta, tất nhiên là ai cũng tốt cả.”
Dương Bội Thanh: “Nói thật, mắt nhìn ca sĩ tôi không bằng Quan tổng, nếu Quan tổng nói cậu ấy nhất định sẽ nổi, vậy tôi cứ giành cậu ấy về là được. Người tôi thấy hứng thú hơn, là quản lí Tề Phi của cậu ấy kìa.”
Quan Lan: “Ý anh là…”
Dương Bội Thanh: “Tôi để ý cô ấy lâu rồi. Lần này nếu chúng ta đã nhổ củ cải, thì phải nhổ tận gốc.”
Quan Lan không ngờ lần này lại tiến triển thuận lợi như thế, có lẽ cũng nhờ Dương Bội Thanh gặp chuyện vui mà tinh thần thoải mái.
Đến khi trợ lí của hai người lui ra cả, trong văn phòng chỉ còn lại hai người họ, bỗng nhiên Dương Bội Thanh hỏi Quan Lan: “Cậu Trang Lân này, có phải người cùng qua đêm với anh trong phòng họp hôm trước không?”
Quan Lan: “…Không có qua đêm.”
Dương Bội Thanh: “Anh yên tâm, chắc chắn sẽ giành được người về cho anh.”
Quan Lan: “…Anh hiểu lầm rồi, thật đấy.”
Dương Bội Thanh: “Vậy tại sao anh và Trần Cẩm lại chia tay?”
Quan Lan: “Là anh ta đá tôi, anh thử đi hỏi anh ta mà xem?”
Dương Bội Thanh nhìn anh bằng vẻ mặt “người đồng cảnh ngộ”.
Quan Lan cảm thấy, hình như hiểu lầm càng ngày càng lớn rồi.