Quý Ngài Lảm Nhảm (Phế Thoại Tiên Sinh)

Chương 4: Chương 4: Nạn đào hoa




Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, thời kì thoải mái của Phí tiên sinh còn không trôi qua bao lâu, liền vui quá hóa buồn.

Cái xui xẻo của Phí tiên sinh chính là chuyện của hắn đối với người khác mà nói là chuyện tốt, còn với hắn mà nói lại là khốn vận. Ách, thế nào nói vậy? Chung quy, mùa xuân đến a hoa đào khai, Phí tiên sinh đi lên đào hoa vận. Căn nguyên sự tình là Phí tiên sinh tự mình làm bậy a. Thân là phần tử nòng cốt của đảng Bát Quái, Phí tiên sinh cùng bát quái tiểu thư mỗi ngày siêng năng quan sát Cao Lãnh chi hoa tiểu thư ở lầu mười bốn gần đây chia tay với bạn trai, thế là bi kịch cứ như vậy sinh ra! Tên lừa gạt Phí tiên sinh này lại hời hợt câu dẫn tâm linh thụ thương của tiểu nữ sinh.

Ngày hôm đó, Phí tiên sinh cùng bát quái tiểu thư nghỉ trưa, đi tầng mười bốn vòng vo mấy vòng, thuần túy vì trực tiếp nắm vững tư liệu chuyện thất tình của Cao Lãnh chi hoa tiểu thư.

Bộ mặt tinh anh của Phí tiên sinh lúc này đây phát huy mê hoặc tính cực cao, chỉ thấy hắn học bộ dạng mặt than của Mạc tiên sinh đi phía trước, bát quái tiểu thư ôm tập văn kiện một khuôn mặt nghiêm túc tiêu sái ở phía sau, tuyệt đối là tư thế tổng giám lãnh đạo đi thị sát. Một đường đi mọi người đều ghé mắt, nhường đường lại nhường đường, cười hòa nhã lại cười hòa nhã.

Đi tới góc cua, Phí tiên sinh nói nhỏ: “Thế nào không thấy Cao Lãnh chi hoa cô nương?”

Bát quái tiểu thư đáp rằng: “Đang thở ngắn than dài ở chỗ đó.”

Ngoảnh lại, quả nhiên nhìn thấy Cao Lãnh chi hoa tiểu thư bưng một xấp tư liệu, ở bên cạnh máy đánh chữ xuất thần.

Phí tiên sinh âm thầm quan sát một phen, gật đầu nói: “Quả nhiên buồn bã phiền muộn.”

Thế là, hoạt động đi dạo lầu mười bốn giằng co một tuần. Tuần thứ hai, Cao Lãnh chi hoa tiểu thư trực tiếp nói với Phí tiên sinh: “Muốn làm quen em thì cứ nói thẳng, đây là số điện thoại di động của em.”

Phí tiên sinh 囧, bát quái tiểu thư cười trộm.

Đêm đó, Cao Lãnh chi hoa tiểu thư liền gửi tin nhắn cho Phí tiên sinh. Tuy rằng không có cùng đi ngắm trăng ngắm sao, nhưng ít ra là từ thi từ ca phú tán gẫu đến lý tưởng nhân sinh. Phí tiên sinh thụ sủng nhược kinh, trả lời tin nhắn đến rơi lệ đầy mặt ngón tay rút gân.

Chuyện kể rằng Phí tiên sinh này tính hướng thế nhưng được DNA đóng dấu trên văn kiện rồi, nói cách khác chính là Phí tiên sinh là trời sinh đồng tính luyến.

Nhân gian thảm kịch a, tiên sinh Diệp Nghiêu mỗi ngày bị Phí tiên sinh tâm sự điện thoại quấy rầy chuyện dị tính luyến ở trong lòng khóc thảm.

Phí tiên sinh suy sụp rồi, đối với việc Cao Lãnh chi hoa tiểu thư ở lầu mười bốn liên tiếp tỏ thiện chí cảm thấy thập phần khó xử. Nên cự tuyệt cổ như thế nào đây?

“Thật có lỗi, tôi thích đàn ông.” Ách, quá trực tiếp rồi.

“Thật có lỗi, tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt việc tiếp thu nữ giới.” Nghe lên rất 囧.

“Thật có lỗi, vết thương thất tình của tôi vẫn chưa xoa dịu.” Gần đây xem kịch truyền hình nhiều quá.

Phí tiên sinh vò đầu bứt tai trong phòng trà, khụ, không có bất nhã đến vậy, tóm lại là dị thường thống khổ. Có lẽ là mình suy nghĩ nhiều quá đi, có lẽ Cao Lãnh chi hoa tiểu thư chỉ là coi hắn như thất tình thay thế phẩm hoặc là chị gái tri tâm mà đối đãi?

Ngay khi Phí tiên sinh đang khổ não, ở phía sau có một người thấp giọng nói: “Thật có lỗi, tôi vẫn chưa cách nào tiếp thu tình yêu mới.”

Sấm sét giữa trời quang! Thanh âm kia, thanh âm kia… Phí tiên sinh thạch hóa rồi, không ngừng thôi miên chính mình chỉ là huyễn thính.

“Cậu cứ như thế cự tuyệt cô ấy là tốt rồi, không cần phiền não vậy đâu.” Người phía sau hảo tâm giải thích.

“Ách, cảm, cảm ơn Mạc tổng giám.” Mồ hôi lạnh dọc theo thái dương chảy xuống.

“Cậu đang khẩn trương cái gì?” Giọng nói của Mạc tổng giám không chút thăng trầm.

“Không có, không có, Mạc tổng giám anh đa tâm rồi.”

“Vậy sao?” Mạc tiên sinh kéo dài âm, âm cuối dị thường tiêu hồn, “Kỳ thực tôi đã sớm biết cậu không thích nữ giới, cậu không cần khẩn trương như vậy.”

Đầu óc Phí tiên sinh một mảnh trống rỗng, nửa ngày, hắn nghĩ thầm xong rồi, trái tim sẽ bị dọa ra tật rồi. Hắn gian nan xoay người, thanh âm khô khốc: “Mạc tiên sinh anh không nên nói đùa.”

Mạc tiên sinh bưng ly cafe màu trắng, nghiêm chỉnh thong dong đối hắn khẽ nhếch khóe môi lên: “Tôi không có nói đùa, ngay từ đầu tôi đã biết rồi. Bởi vì, tôi và cậu giống nhau.”

Phí tiên sinh trúng tà rồi. Nòng cốt của đảng Bát Quái Công ty K – Phí tiên sinh trở thành nhân vật trung tâm của chuyện bát quái.

Đầu tiên, Phí tiên sinh gần đây lúc nào cũng lâng lâng. Hắn dạo này sắc mặt không được tốt, bước đi đều là con đường lơ lửng, hữu khí vô lực. Thứ nhì, Phí tiên sinh gần đây không thích bát quái không thích nói chuyện tiếu lâm, còn bởi vì tưới nước quá độ làm chết cây tiên nhân cầu trên bàn hắn. Quỷ dị nhất chính là, Phí tiên sinh đối xử với Mạc tổng giám đã trầm trọng hơn trước đến mức liền ẩn núp nội trong hai mươi mét, trên cơ bản nghiêm trọng đến mức có Phí tiên sinh sẽ không có Mạc tiên sinh, thấy Mạc tiên sinh sẽ không có Phí tiên sinh.

Căn cứ phân tích của bát quái tiểu thư, giữa Mạc tổng giám và Phí tiên sinh cực có khả năng xảy ra sự kiện XX không bạo lực bất hợp tác. Vậy nhưng khuynh hướng lý giải của chuyện tiếu lâm tiên sinh là sự sợ hãi của Phí tiên sinh đối với khốn vận dẫn đến hắn phát sinh bực này biến dị. Người đồ đệ đơn thuần của chúng ta – Erkin khá 囧 khi cho rằng Phí tiên sinh nhất định là cùng Cao Lãnh chi hoa tiểu thư tầng 14 đã xảy ra một đoạn ái tình cố sự thê mỹ. =.=

Phí tiên sinh căn bản không hề ý thức được bản thân gần đây đã trở thành nhân vật được chú ý nhất của bộ tài vụ thậm chí nguyên cái công ty K. Phí tiên sinh hiện tại mỗi ngày quanh quẩn ở: “Tôi và cậu giống nhau, tôi và cậu giống nhau, tôi và cậu giống nhau, tôi và cậu giống nhau…” một trăm lần a một trăm lần.

Phí tiên sinh không rõ chính mình vì sao chấn kinh như thế, kỳ thực gặp phải nam nhân có tính hướng tương đồng với mình là một việc cực kì bình thường không đâu. Thế là, Phí tiên sinh liên tục duy trì ở trạng thái hoảng hốt tìm được rồi “chị gái tri tâm” Diệp Nghiêu đồng chí.

“Vì sao vì sao, đây rốt cuộc là vì sao a? Vì sao tôi lại mất hồn mất vía như thế!” Phí tiên sinh bi thương mà cầm lấy tay Diệp Nghiêu.

“Bởi vì ổng là thủ trưởng của cậu.”

“Thủ trưởng cũng là người mà.”

“Bởi vì ổng không chút do dự xuất quỹ với cậu.”

“Rất là gọn gàng lưu loát!”

“Bởi vì cậu thích ổng.”

“Xí, trong lòng tôi có người rồi.”

“Bởi vì cậu cảm thấy ổng thích cậu.”

“Tôi không có tự kỷ như thế.”

“Bởi vì cậu cực kì xấu hổ, không biết như thế nào ở chung với ổng.”

“Khụ, cái này khá hợp lý.”

“Kỳ thực, cậu có nghĩ tới muốn từ bỏ người trong lòng kia hay không?” Diệp Nghiêu ngắm nghía cái bật lửa, khua ly rượu vang lạch cạch.

Phí tiên sinh ghé vào trên bàn hàm hàm hồ hồ nói: “Cậu đùa cái gì, đó là mối tình đầu a mối tình đầu a.”

“Cậu chỉ điểm này tiền đồ, ” Diệp Nghiêu thẳng tay chọc hắn, “Rõ ràng ban đầu là nó muốn sống muốn chết thổ lộ với cậu, vì sao cuối cùng lại là nó tiêu tiêu sái sái đi gọn trơn.”

“Ha ha, ” Phí tiên sinh đắc ý nói, “Đương nhiên là bởi vì con người của tôi rất rõ ràng rồi! Tôi là kế toán mà, không rõ ràng làm sao được.”

“Rõ ràng cái đầu cậu, cậu chính là một sự nhi mụ*! Đáng đời bị người ghét…” Tiếng nói Diệp Nghiêu im bặt mà ngừng, lại cúi đầu thở dài.

Phí tiên sinh vỗ vỗ hắn như là không sao cả: “Không có việc gì, tôi hiện tại đã chẳng phải vậy, tôi đã sớm sửa lại. Tôi bây giờ nói chuyện khá giản lược rồi…” Dứt lời, lại đắc ý nở nụ cười, sau đó sặc rượu, ho đến hôn thiên ám địa.

Diệp Nghiêu bất đắc dĩ nói: “Tôi nói cậu có để cho người bớt lo không vậy…”

Sau khi cùng “chị gái tri tâm” trò chuyện với nhau một hồi, Phí tiên sinh bình tĩnh lại rất nhiều. Không phải là một thủ trưởng đối mình xuất quỹ thôi sao? Liền giống như đang đi du lịch các hành tinh, một thằng cha mà anh vẫn luôn tưởng là người địa cầu nói cho anh hắn ta cũng là người sao hoả, sau đó anh và hắn nắm chặt tay: Í, đồng hương a!

===chap4 con’t===

* Sự nhi mụ: nguyên là Bắc Kinh phương ngôn, chỉ chính là thường ngày bụng dạ hẹp hòi, không có việc gì tìm việc, chuyện đặc biệt nhiều, những nữ nhân thích chõ mõm vào lại lầm bầm lẩm bẩm khiến người chán ghét, còn có “Bát quái bà” cũng mang nghĩa tương đương.

* Xuất quỹ: tiếng Anh “come out of the closet”, dịch thẳng: chỉ nam giới (sau lại cũng chỉ nữ giới) bại lộ thân phận đồng chí, hoặc công khai thừa nhận tính hướng của bản thân là đồng tính luyến hoặc song tính luyến.

Phí tiên sinh từng bước khôi phục bình thường, tuy rằng trò chuyện với Mạc tổng giám còn có chút không lắm tự nhiên, thế nhưng Phí tiên sinh lại có thể bát quái lại có thể nói chuyện tiếu lâm rồi. Các đồng chí bộ tài vụ lần thứ hai vui mừng khôn xiết cùng hắn kết thành một khối, chẳng qua kỳ thực trong lòng các vị đều là tâm hồn bát quái lại cháy, hi vọng có thể chắp vá nguyên nhân Phí tiên sinh thất thường từ trong chu ti mã tích.

Mà trong giai đoạn Phí tiên sinh từ chấn kinh đến hoàn toàn bình tĩnh, Mạc tổng giám không có phát biểu bất kì ngôn luận nào cũng không có bất kì hành động nào.

Hôm nay, Phí tiên sinh tăng ca cuối tháng như thường lệ. Tám giờ kém, Mạc tổng giám mang theo bữa tối xuất hiện.

“Chào buổi tối Mạc tổng giám.” Phí tiên sinh nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh quy quy củ củ nói.

Mạc tổng giám như cũ vạn năm diện vô biểu tình, thanh âm bình đạm nói: “Thế nào chỉ một mình cậu tăng ca, Erkin đâu?”

“Ai?” Phí tiên sinh ngây ngốc, “Người trẻ tuổi mà, tôi bảo hắn về trước rồi.”

Mạc tiên sinh gật đầu, ném một gói thức ăn nhanh cho hắn: “Phiếu ưu đãi McDonald lần trước của cậu sắp đến kỳ.”

Phí tiên sinh âm thầm nghiến răng, kẻ nào a, không cần trả miếng thế này. Chẳng qua ngoài mặt hắn vẫn là hoan hoan nhạc nhạc nói: “Úi, cảm ơn tổng giám đại nhân.”

Mạc tiên sinh không nói tiếp, chỉ là nhìn Phí tiên sinh vừa nhíu mày vừa nỗ lực giải quyết thức ăn nhanh. Nửa ngày, Mạc tiên sinh mới mở miệng: “Cậu có cái gì muốn nói với tôi sao?”

Phí tiên sinh cắn bánh táo, mập mờ nói: “Nhĩ hảo đồng hương.”

Mạc tiên sinh sợ run một phát, vuốt vuốt tóc hắn: “Con thỏ Sao Hỏa.”

Phí tiên sinh cúi đầu, cảm thấy đầu lưỡi chua chua ngọt ngọt.

Tô Lạc, tôi cũng đã nghĩ nếu như không thích cậu thì tốt rồi. Nói tôi dong dài cũng tốt, chọc người phiền cũng tốt, sự nhi mụ cũng tốt, nghiêm túc cũng tốt, đáng đời cũng tốt. Đã từng sợ hãi, đã từng chờ mong, đã từng đau đớn, tôi đều vì cậu gánh lấy. Nhưng tôi đứng tại chỗ này, có thể chờ cậu bao lâu đây?

“Ai đến liền ôm ai, luyến ái là bản năng, không cần gánh lấy vinh hạnh độc hữu. Tên ai sẽ vẽ thành vết sẹo chói mắt, so với hoài niệm này càng sâu hơn…” Chợt vang lên tiếng chuông tin nhắn, là bài hát năm kia cùng cậu cùng một chỗ thì hát. Cậu cực kì thích, tôi vẫn luôn cảm thấy rất tàn nhẫn.

“Phát ngốc cái gì vậy?” Mạc tổng giám khua khua Phí tiên sinh đang ngốc trệ.

Phí tiên sinh tìm đông kiếm tây trên bàn một trận, cuối cùng móc ra điện thoại di động từ trong túi áo.

“Tổng giám, tôi xong đời rồi, ” Phí tiên sinh mặt như đưa đám, “Tuần trước Cao Lãnh chi hoa tiểu thư ở lầu mười bốn hẹn tôi buổi tối hôm nay cùng ăn bữa cơm, ách, cụ thể mà nói là một giờ trước.”

Phí tiên sinh cực kì 囧 sau khi vì tăng ca mà quên mất cuộc hẹn, trong họa có phúc thoát khỏi tiểu thư lầu mười bốn, thế nhưng lại bị công ty K chê cười rất nhiều. Thanh niên thiếu xương Erkin mỗi ngày ánh mắt đồng cảm làm cho Phí tiên sinh gần muốn sụp đổ, thực là giải thích không rõ a.

Sau khi đã trải qua nạn đào hoa 囧 lại 囧 của Phí tiên sinh, chuyện tiếu lâm tiên sinh động kinh luôn.

Chuông điện thoại di động của chuyện tiếu lâm tiên sinh sửa thành: “Nhiều một chút, mỗi ngày nhiều một chút, là tôi bao nhiêu khát vọng yêu. Tìm kiếm cực lãng mạn kinh thiên yêu, là tình yêu ngày mỗi ngày nhiều thêm một chút. Mong sao, tôi thật mong sao, để cho tôi hát vang ca ngợi yêu. Tìm kiếm một người cực kì tịch mịch, để tôi vì anh ấy hát vang.”

Thế là, bộ tài vụ công ty K bị cơn lốc màu hồng phấn càn quét.

“Mấy người làm sao tất cả đều xuân tâm nảy mầm rồi?” Phí tiên sinh không nói gì.

“Khí tức cực có đủ nhiều tự nhiên.” Nhiệt tâm đại tỷ thân là đàn bà có chồng cũng co giật theo.

Bát quái tiểu thư mỉm cười, đối Phí tiên sinh mắt đi mày lại: “Các anh không phát hiện sao, Mạc tổng giám chúng ta gần đây đều khóe mắt ngậm xuân ni. Chúng tôi muốn hưởng ứng lãnh đạo.”

Phí tiên sinh có chút buồn bực, hắn cũng không có phát hiện đuôi mày khóe mắt Mạc tiên sinh dôi ra cái gì. Chẳng qua, gần đây Erkin nhưng lại thường thường trốn ở góc xó gọi điện thoại, khe khẽ nói nhỏ a, hình ảnh này rất là quỷ dị.

Thế nhưng Phí tiên sinh có chút thích ứng sinh hoạt như vậy. Mỗi ngày như cũ bát quái như cũ chuyện tiếu lâm, mỗi ngày bởi vì Erkin ngớ ngẩn vừa giận lại bất đắc dĩ, mỗi ngày ở trước mặt Mạc tiên sinh làm chút chuyện tạp nham.

Sáng sớm một ngày nào đó, Phí tiên sinh vừa ăn bữa sáng, vừa mặc niệm “Hôm nay không cần lúng túng nữa”. Ánh dương quang từ ngoài cửa sổ tràn vào, chiếu vào trên bàn cơm là quang ảnh nghiêng nghiêng. Phí tiên sinh nhìn bàn ăn trống không một nửa, đột nhiên phát giác thiếu cái gì. Được rồi, thiếu một phần bữa sáng.

Có lẽ nói, là thiếu một người, thiếu một ít chấp niệm. Từ một ngày này bắt đầu, hắn không còn tâm tâm niệm niệm nữa, hắn không còn lẩm bẩm một mình nữa, hắn không còn chờ mong và hoài nhớ nữa.

Một bài hát, một quyển sách, một con người. Đã từng yêu vô cùng, một ngày nào đó cũng sẽ chầm chậm phai màu sao? Phí tiên sinh cảm thấy khủng hoảng. Chưa được giải thoát, mua dây buộc mình.

Cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục, đợi không được người nọ ngoảnh lại, chỉ chờ được dần dần quên lãng. Phí tiên sinh tự giễu, căn bản đã là tục nhân, vô pháp mong đợi cái gì mà tình thâm. Tính ra, cùng Tô Lạc xa nhau bất quá hơn một năm, từng cho rằng dẫu lãng quên thân nhiệt của hắn, lãng quên tiếng nói của hắn, nhưng trong giấc mơ vẫn có thể nhớ lại hơi thở của nụ hôn cuối cùng trên mặt.

Gặp được một vài người khác, không kịp tịch mịch, không kịp tự thương hại, mới phát hiện thì ra chỉ là những lúc tịch mịch thì nhớ tới cậu đã bầu bạn.

Phí tiên sinh phiền muộn, Phí tiên sinh thương cảm. Bộ tài vụ phấn hồng lần thứ hai bị khí tức bát quái bao phủ.

“Sư phụ ảnh chắc chắn cũng muốn luyến ái rồi.” Erkin suy đoán.

“Chẳng lẽ là đang làm mình làm mẩy?” Bát quái tiểu thư đem ánh mắt có lẽ chuyển hướng văn phòng Mạc tổng giám, cười đến rất là tà ác.

Chuyện tiếu lâm tiên sinh kịp thời đồng tình: “Có phải chúng ta gần đây cười nhạo hắn cười nhạo quá lợi hại không?”

Nhiệt tâm đại tỷ thở dài: “Người trẻ tuổi bây giờ a, tố chất tâm lý là cái vấn đề.”

Chỉ có nghiêm khắc tiên sinh biểu thị xem thường: “Hắn cũng quá dễ dàng thương xuân bi thu đa sầu thương cảm rồi đi?”

Kỳ thực Phí tiên sinh cũng hiểu được chính mình rất SB* rồi, cho nên hắn không có đi uống rượu với chị gái tri tâm, mà là mỗi ngày cứ đờ ra buồn nhưng không nói. Nhớ lại tất cả quá khứ, hắn có chút khó xử phát hiện thì ra bản thân cũng không phải là thánh mẫu, thì ra bản thân đối với người kia cũng không phải không có oán giận. Những phẫn nộ khi chân tâm kia bị giẫm lên rốt cục thấy được rõ ràng, Phí tiên sinh chỉ cảm thấy ẩn ẩn đau và buồn, tâm lý hỗn tạp loạn thành một đống.

Dưới sự duy trì áp suất thấp liên tục, Mạc tổng giám rốt cục triệu hoán Phí tiên sinh đi uống trà.

“Cậu gần đây tựa hồ có điểm không yên lòng?”

Phí tiên sinh sợ hãi: “Thật có lỗi, báo biểu tôi lại làm lỗi chỗ nào sao?”

Mạc tiên sinh lắc lắc đầu, nói: “Cậu gần đây tâm tình không cao, thường thường đờ ra, tôi cho rằng sẽ ảnh hưởng đến công tác của chính cậu, cũng sẽ tạo thành phiền nhiễu cho đồng nghiệp. Mọi người đều cực kì lo lắng cho cậu.”

Phí tiên sinh có chút giật mình, ấp úng nói: “Là một vài chuyện riêng của tôi thôi, thật có lỗi.”

Mạc tiên sinh trầm mặc một hồi, nói: “Cậu phải điều chỉnh lại tâm tình nhanh lên một chút, vực dậy tinh thần. Như vậy đi, tối thứ sáu phòng chúng ta tổ chức liên hoan, thảo luận làm sao không mang tâm tình cá nhân vào trong công tác.”

Ngoài cửa mọi người áp góc tường nghe mà không nên lời, tổng giám, anh muốn cho chúng tôi nghẹn chết sao?

Phí tiên sinh hổ thẹn, chính mình cả ngày đội một khuôn mặt phiền muộn thực sự sẽ ảnh hưởng người khác đi? Thế nhưng kết quả, Phí tiên sinh miễn cưỡng vui cười càng làm cho mọi người phiền muộn.

Erkin chỉ có thể nhỏ giọng thốt lên: “Sư phụ anh đừng cười nữa, em muốn khóc.”

Tối thứ sáu liên hoan phòng vẫn là cực kì vui vẻ, bát quái tiểu thư và chuyện tiếu lâm tiên sinh đều đưa ra kiến nghị rất có tính kiến thiết.

“Tôi cho rằng, lúc một người phiền muộn, để bộ mặt xấu xí kia không ảnh hưởng đồng nghiệp, có thể mang mặt nạ vào, che mặt lại.”

“Mặt nạ văn phòng!” “Altman!”

“Tôi cho rằng, lúc một người phiền muộn, để bộ mặt xấu xí kia không ảnh hưởng đồng nghiệp, có thể vẽ tiếu văn* lên.”

“Đồ chàng hề có thể suy nghĩ.”

“Tôi cho rằng, lúc một người phiền muộn, để bộ mặt xấu xí kia không ảnh hưởng đồng nghiệp, có thể cách một giờ phát một cái chuyện cười, lôi kéo bầu không khí.”

“Hiệp hội chuyện tiếu lâm hoan nghênh ngài.”

Phí tiên sinh co giật, bọn họ là tới chọc cười sao?

Vẫn là Erkin rất có nhân tình cắn đùi gà hỏi rằng: “Sư phụ anh đến tột cùng đang phiền muộn cái gì a?”

Mọi người cấp tốc bắn ánh mắt học hỏi về phía Phí tiên sinh, bát quái tiểu thư âm thầm khen ngợi mà véo Erkin một phát.

Phí tiên sinh xấu hổ nhìn mọi người, cứng ngắc. Hắn nghĩ muốn hướng thủ trưởng xin giúp đỡ, mà khi hắn phát hiện Mạc tiên sinh cũng có nhiều hứng thú nhìn hắn thì, tuyệt vọng. Phí tiên sinh gian nan xoay đầu qua một bên, nhỏ giọng nói: “Thất tình rồi.”

Tĩnh lặng trong nháy mắt, sau đó là tiếng hoan hô nhảy nhót: “Chúng ta đoán đúng rồi, chúng ta đoán đúng rồi.”

Phí tiên sinh chảy mồ hôi lạnh, nhưng hắn không có thấy nụ cười tràn ngập hứng thú của bát quái tiểu thư, cũng không phát hiện biểu tình Mạc tiên sinh dường như đăm chiêu, càng không nghĩ tới ánh mắt phức tạp của Erkin đang hướng về phía hắn.

===chap4 end===

* SB: ngớ ngẩn

* Tiếu văn: nếp nhăn trên mặt khi cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.