Quý Ngài Lảm Nhảm

Chương 1: Chương 1: Khốn vận đại ma vương




Ánh nắng nhu hòa buổi sớm xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu vàng sữa, chiếu sáng bức tường màu cải xanh. Người trên giường ôm gối ôm cọ cọ, lầm bầm nửa ngày, mơ mơ hồ hồ thốt ra một câu: “Tiểu Lạc, sớm an…” Năm phút đồng hồ sau đồng hồ báo thức vang lên, điệu hát tây bì lưu thủy vui thú khiến người trên giường không thể nhịn được nữa mà ngồi dậy. Hắn một phát tắt luôn đồng hồ báo thức, sau đó thần tình hoảng hốt vỗ vỗ gối ôm: “Tiểu Lạc, rời giường nào.” Ngồi nửa phút đồng hồ, hắn lại ngơ ngác quay đầu nhìn thoáng qua gối ôm, tựa như nhớ tới cái gì mà nhíu mày, đứng dậy đi rửa mặt.

Phí tiên sinh lớn lên nhã nhặn anh tuấn, hễ híp đôi mắt lại sẽ cho người ta một loại cảm giác khôn khéo giỏi giang, nói khác một chút chính là hình tượng một thanh niên tuấn tài hào hoa phong nhã. Chẳng qua đáng tiếc, sinh hoạt tại thế giới này không thể chỉ nhìn bề ngoài, Phí tiên sinh chỉ là phế sài trạch nhân khoác bộ da ưu tú mà thôi. Lúc này, Phí tiên sinh đứng trước gương phòng tắm lại đờ ra dài đến nửa phút đồng hồ, hai mắt vô thần, biểu tình ngây dại. Sau đó hắn xoa bóp khuôn mặt mình, mỗi lần thấy khuôn mặt này đều có một loại hòa cảm kỳ diệu, chính mình thế nào đều không đứng cùng một hàng với các vị tuấn tài trẻ tuổi ưu tú đi? Phí tiên sinh nỗ lực chớp chớp đôi mắt muốn làm cho chính mình thanh tỉnh một chút, quên đi phiền não kỳ quái. Nhưng mà không sao cả, còn có kem đánh răng bạc hà tươi mát, lại dùng nước lạnh rửa mặt, Phí tiên sinh rốt cục thanh tỉnh rồi. Thế là, mang vào gọng kính mảnh, Phí tiên sinh lộ ra răng trắng cười một cái: “A lê hấp, biến thân hoàn tất ~~ ” Đáng tiếc, đằng sau chẳng còn ai cười nhạo, cùng câu muốn cười không cười kia: “Đồ ngốc, mỗi ngày ngoạn sắm vai nhân vật rất thú vị sao?”

Phí tiên sinh rửa mặt xong, ngâm nga hát đi chuẩn bị bữa sáng. Trứng ốp-la chín bảy phần hoàn mỹ chính là thủ nghệ tuyệt kỹ của Phí tiên sinh, chẳng qua hắn sẽ theo thói quen đem bánh mì nướng quá lố. Ngồi trên bàn ăn, Phí tiên sinh vừa quệt sốt cà chua lên bánh mì vừa bắt đầulải nhải thao thao nói: “Tiểu Lạc à, anh hôm qua đi làm lại đến trễ. Ai, không biết tổng giám có phát hiện hay không. Đóa hoa Cao Lãnh tầng mười bốn kia gần đây có vẻ tâm tình thật không tốt a, anh cùng bát quái tiểu thư đoán nàng thất tình rồi, cũng không biết thật giả. Được rồi, cây huân y thảo mua về hồi cuối tuần lại chết mất, vì sao anh cuối cùng là nuôi không sống cây huân y thảo chứ?”

Phí tiên sinh vừa nói, vừa tự biên tự diễn cười khúc khích y như trước đây, sau đó len lén đem sốt cà chua thừa quệt lên miếng sandwich đối diện. Thế nhưng, trên chỗ ngồi đầu bên kia đã trống không chẳng còn ai cau mày nói hắn là lảm nhảm nam nữa rồi. Nhưng mà không sao hết, Phí tiên sinh đã có chút thói quen, sau khi hắn ăn xong bữa sáng của mình thường thường phải nhìn một phần bữa sáng khác đờ ra vài phút, tự giễu thở dài, mỗi ngày làm bộ một người khác vẫn đang ở như thế này, có thể kiên trì bao lâu đây? Đây đại khái là vài phút màhắn cô đơn nhấttrong một ngày. Thế nhưng thủy tinh tim thì thủy tinh tim, lương thực vẫn là không thể lãng phí.

Ngoại trừ thủy tinh tim ra, Phí tiên sinh còn có “một trái mềm mại tim”, không cần hoài nghi, đó là Phí tiên sinh được các cấp học muội đánh giáhồi đại học. Bởi vì Phí tiên sinh đối với động vật nhỏ cùng thực vật phi thường có ái tâm. Hắn có một con chuột nhà to mập ngoạn hư mất ba cái bánh xe, hắn có một con cá kiểng đem vài con khác ăn tươi, hắn có một con rùa tựa hồ vĩnh viễn đều đang ngủ. Thế là, sáng sớm trước khi đi làm Phí tiên sinh còn phải vì chuột nhà, cá vàng, rùa đen của hắnchuẩn bị đồ ăn, sau đó lại chiếu cố thực vật ở sân thượng trong chốc lát. Còn có, lúc nào cũng nuôi không sống huân y thảo là tử huyệt của hắn.

Đương lúc sáng sớm lề mề đến một giai đoạn, Phí tiên sinh trì độn nọ mới phát hiện mình sắp đến trễ. Mà lúc này hắn còn mặc quần áo ở nhà, cầm vòi hoa sen đứng dưới đồng hồ. Hắn nghĩ, đây đại khái là vài phút trong vòng một ngày hắn u buồn nhất.

Đương lúc Phí tiên sinh vừa xót xa ngồi đếm tiền vừa làm bộ làm tịch đi vào thang máy, cách thời gian công ty soát phiếu kết thúc còn có khoảng mười phút, hắn len lén thở dài một hơi, bày ra bộ dáng nghiêm trang. Chẳng qua những người kháctrong thang máy nhìn thấy, vị thanh niên tuấn tài vẻ mặt bình tĩnh bộ dáng trầm ổn nàyrất là hấp dẫn ánh mắt, rất nhiều người không khỏi âm thầm suy đoán hắn là nhân sĩ ưu tú của tầng lầu nào công ty nào. Được rồi, sinh hoạt tại thế giới này thực sự không thể chỉ nhìn vẻ ngoài.

Cùng lúc đó, kỳ thực trong thang máy còn một vị thanh niên tuấn tài bình tĩnh trầm ổn nhân sĩ ưu túchân chínhđang đứng, khi Phí tiên sinh phát hiện y thì có loại dự cảm phi thường bất hảo.

“A, buổi sáng tốt lành, Mạc tổng giám.” Phí tiên sinh biểu hiện ra bộ dáng làm bộ làm tịchy như cũ, nội tâm trái lại hung hăng xoắn một phát.

Mạc tiên sinh lãnh đạo trực tiếp của Phí tiên sinh trước giờ vẫn là bộ mặt diện vô biểu tình này, chuyển tầm mắt qua hơi hơi gật đầu với Phí tiên sinh một cái.

Thế là một trong những lời nguyền của công ty K thực sự linh nghiệm rồi: Bất luận ngươi là bà tám hay là lảm nhảm, chỉ cần ngươi đến gầntổng giám tài vụ Mạc tiên sinh, tuyệt đối có thể thể hội bầu không khí cứng ngắc đến chết.

Xuất sư vị tiệp, Phí tiên sinh âm thầm ảo não hôm nay xuất môn đụng suy vận, nhưng hắn vẫn là nỗ lực ngăn cơn sóng dữ, không lời tìm lời nói: “Mạc tổng giám mỗi ngày đều cực kỳ đúng giờ a, là tự mình lái xe sao?”

Mạc tiên sinh vẫn như cũ diện vô biểu tình, hướng Phí tiên sinh gật đầu.

Phí tiên sinh một hơi thở kìm đến mức lồng ngực bí hơi, ngoài mặt còn muốn tiếp tục bất động thanh sắc tán gẫu: “Loại viên chức nhỏnhư tôi đâyđi làm chỉ có thể đón xe công cộng, đi làm giờ cao điểm đường XX đặc biệt dễ dàng kẹt xe, tôi mỗi lần xuất môn đều cực kỳ lo lắng sẽ đến trễ. Hơn nữa có lúc ngày mưa xe công cộng muộn giờ cũng cực kỳ khổ não a.”

Lúc này Mạc tiên sinh rốt cục mở rồi kim khẩu: “Không phải là lý do đến trễ.”

Phí tiên sinh lặng lẽ xoay đầu qua một bên, nội tâm kêu rên: Vì sao tổng giám nhanh như thế đã phát hiện ta ngày hôm qua đến muộn hỡi ôi!

Phí tiên sinh còn chưa thống khổ xong, Mạc tiên sinh lại dùng ngữ khí bình thản nhất trên đời nói một câu: “Tháng nầy lần thứ ba rồi.” Rất tốt, bồi thêm xong xuôi, Phí tiên sinh ngay cả hai chữ “chiến bại” cũng không kịp biểu đạt.

Cuối cùng Phí tiên sinh đập bình đập cho vỡ định bụng trò chuyện bày tỏ một chút quan tâm vãn hồi một chút mặt mũi, thế là nói: “Mạc tổng giám dưỡng xe cực kỳ phí tiền đi, lái xe cũng phải cẩn thận a, phải trùm kỹ áo mưa.”

“…”

Lời vừa nói khỏi miệng, sắc mặtMạc tiên sinh liền thay đổi tại chỗ. Phí tiên sinh thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, hắn biết rõ chính mình xong rồi, cư nhiên ở loại trường hợp này trước mặt con người này xảy ra nói vấp thế này! Áo mưa áo mưa áo mưa áo mưa áo mưa ~ Phí tiên sinh nội tâm thoáng hiện tiếng vọng một trăm lần a một trăm lần, hắn cũng chỉ có thể lặng lẽ rưng rưng lăng loạn trong gió.

Người xung quanh nghe được mỗi người mỗi biểu tình kỳ quái mà nghẹn cười đến mặt đỏ, thỉnh thoảng từ xó xỉnh truyền đến vài tiếng kiềm chế không nổi: “Phốc…”

Phí tiên sinh làm bộ như không có việc gì quay đầu đi, tùy tùy tiện tiện thu thập thoáng cái một chỗ thủy tinh tim vỡ nát của chính mình, trong mắt thoáng hiện lên lệ quang bi phẫn: Người quả nhiên không thể cùng trời đấu, cái gì cùng trời đấu vui vô cùng, đó là đùa bỡn người ta a!

Công ty K lời nguyền thứ hai: Không cần nỗ lực cùng Mạc tiên sinh nói chuyện phiếm, ngươi nhất định không có kết cục tốt!

Dưới dạng hoàn cảnh vui vẻ như thế này, vốn là trước giờ diện vô biểu tình vạn năm mặt than nam, Mạc tiên sinh cư nhiên nhìn mặt Phí tiên sinh từng chút từng chút biến đỏ, hơi hơi nhấp khóe môi một chút. Cho nên Phí tiên sinh, ngươi cũng không tính là hoàn toàn thất bại nhé.

* Điệu hát tây bì lưu thủy: Điệu hát của vùng Thiểm Tây, lưu thủy là 1 cách hát; xem phim hồi xưa thấy mấy người hát nhạc cổ môi son má phấn trên đầu đội mũ gắn mấy cọng râu rung rung là nó đó.

* Huân y thảo: hoa oải hương.

* Cao Lãnh: một khu đồi thuộc Giang Tô, TQ có loại đất sét trắng Cao Lãnh chuyên dùng sản xuất gốm sứ; còn có loại khoáng chất gọi là cao lanh.

* Xuất sư vị tiệp: từ câu thơ “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử” – xuất chinh chưa báo tin thắng trận mà người đã chết trước.

Phí tiên sinh như mộng du xoát phiếu đi làm, như mộng du đến vị trí của mình ngồi xuống. Thế là quần chúng hoang mang rồi, vào một buổi sáng có sức sống như thế này, Phí tiên sinh từ trước đến nay sinh động thế nào liền thờ ơ mất rồi?

“Phí tiên sinh, cậu làm sao vậy? Tiểu Thảo nhà cậu đã xảy ra chuyện?” Người qua đường Giáp nhiệt tâm đại tỷ hỏi. Được rồi, Tiểu Thảo là tên bồn huân y thảo giống thứ ba của Phí tiên sinh đó mà. (Hai bồn trước tên thân mật phân biệt là Tiểu Huân, Tiểu Y, chẳng qua đều không sống nổi. Thế là Phí tiên sinh nói Tiểu Thảo cũng coi như tiện danh, hẳn là sống được ORZ)

Phí tiên sinh sửng sốt, sau đó như mộng du lắc đầu.

“Phí tiên sinh, chúng tôi suy đoán không sai, đóa hoa Cao Lãnh tầng mười bốn quả nhiên là thất tình rồi. Ha ha ha ha, tôi so với anh có được tin tức trước một bước, giữa trưa phải mời tôi ăn cơm a.” Người qua đường Ất bát quái tiểu thư cười nói. (Tuy rằng cực kỳ đáng hổ thẹn, thế nhưng thật có lỗi các vị, Phí tiên sinh xác thực là thành viên trung thành của câu lạc bộ bát quái =.=)

Phí tiên sinh lại sửng sốt, sau đó như mộng du lắc đầu.

“Phí tiên sinh, tôi muốn đề cử với anh một bộ phim kinh dị. Vai chính có da xanh lam, cặp mắt và cái miệng siêu lớn, tay và chân cũng không có đầu ngón! Càng kinh khủng chính là, nó thường thường lấy ra rất nhiều rất nhiều thứ này nọ từ trong thân thể!” Người qua đường Bính chuyện tiếu lâm tiên sinh nói, “Anh muốn biết tên phim sao?” (Nhỏ giọng: Phí tiên sinh cũng coi như một người cùng sở thích với chuyện tiếu lâm.)

Phí tiên sinh lại sửng sốt, sau đó như mộng du lắc đầu.

“Phí tiên sinh, phần báo biểu này của cậu có vấn đề, sau khi chúng tôi hạch toán số liệu không đúng, cậu cầm về sửa chữa một chút.” Người qua đường Đinh nghiêm khắc tiên sinh cầm báo biểu của Phí tiên sinh, một bộ dạng nghiêm cẩn nghiêm túc.

Phí tiên sinh ngẩng đầu, rốt cục lộ ra biểu tình. Hắn vẻ mặt cầu xin nói: “Quả nhiên, tôi bị nguyền rủa rồi!”

Như vầy, sự thực là như vầy: Tiểu Thảo của Phí tiên sinh xác thực chết mất; Phí tiên sinh thua thi đấu, phải mời người qua đường Ất bát quái tiểu thư ăn cơm; Phí tiên sinh hôm qua vì nguyên nhân xem phim kinh dị mà mất ngủ, bây giờ bị đau đầu; Phí tiên sinh làm lỗi báo biểu, tiền thưởng tháng này cũng bị khấu trừ mất.

Công ty K lời nguyền thứ ba: Cùng Mạc tiên sinh tiếp xúc cực dễ gặp hung tin, Mạc tiên sinh đó chính là thể chất triệu hoán khốn vận a!

Mạc tiên sinh, nam, tuổi tác không rõ, sở thích hứng thú không rõ, màu sắc yêu thích không rõ, thích ăn món ăn không rõ, địa điểm muốn đi nhất không rõ, điều khó quên nhất nhân sinh đã trải qua không rõ, kỹ năng đặc thù là diện vô biểu tình cùng triệu hoán khốn vận. Nhân xưng Đại Boss hô phong hoán vũ, NPC tinh phong huyết vũ cấp cao nhất.

Câu nói cực kỳ tục mà nói, xác thực là dạng người đáng sợ a. Kỳ thực Mạc tiên sinh cũng không phải yêu quái, nhưng mà y trái lại trở thành người kinh khủng nhất công ty K, hoàn toàn là máy phát tán khốn vận kiểu chuyển động trong truyền thuyết. Nói đến nói đi, đại khái bởi vì Mạc tiên sinh lúc nào cũng bất cẩu ngôn tiếu, cho nên dễ dàng tạo thành thần kinh áp bách khủng hoảng đi? Chẳng qua trong mỗi quần thể chung quy sẽ có mấy nhân vật bị yêu ma hóa, bằng không nhân sinh cũng sẽ không nhiều lạc thú như vậy.

Được rồi, lúc này Mạc tiên sinh bị yêu ma hóa nhìn thiệp mời dự tiệc rượu trên bàn, tự hỏi nên kéo ai đi chia sẻ gánh nặng, thực hiện công việc bình phong ngăn rượu. (=.= Mạc tiên sinh, ngươi xem có bao nhiêu bất chính!) Càng nghĩ, Mạc tiên sinh nghĩ tới Phí tiên sinh sáng sớm gặp phải.

Phí tiên sinh vào công ty K cũng được ba bốn năm rồi, tốt nghiệp đại học khoa chính quy làm tiểu kế toán cần cần cù cù, ngoại trừ điểm danh không phải toàn vẹn như vậy, cái khác đều cũng không tệ lắm. Ưm, lớn lên cực kỳ có đủ tinh anh cảm mê hoặc tính, hơn nữa là một người thú vị. Mạc tiên sinh nhấp khóe miệng một chút, dùng máy nội bộ gọi điện thoại chỉ thị trợ lý nghiêm khắc tiên sinh một chút.

Kết quả, đương lúc Phí tiên sinh vừa kiểm tra báo biểu kiểm tra đến thiên hôn địa ám, vừa âm thầm lên kế hoạch tiến trình lướt mạng đêm nay sau khi về nhà thì, nghe được chuyện phải bồi Mạc tiên sinh tham gia tiệc rượu, lần thứ hai đối thể chất triệu hoán khốn vận của Mạc tiên sinh căm thù đến tận xương tuỷ. Đều là gã, đều là do gã làm hại!!!

Điều này án lệ tổng kết, Mạc tiên sinh có tiếng tăm như ngày hôm nay, kỳ thực nguyên cớ có một bộ phận rất lớn đều là do mọi người sửa não a!

Trước lúc đến hội trường bầu không khí trong xe cứng ngắc dị thường, Phí tiên sinh là quyết ý không lại cùng Mạc tiên sinh nói chuyện rồi.

Đương nhiên, Mạc tiên sinh tuy rằng bình thường ít nói, nhưng y vẫn là một người bình thường. Lúc này, y cũng cảm giác được bầu không khí mất tự nhiên, thế là mở miệng nói: “Cậu làm sao không nói lời nào, ngày hôm nay cùng tôi đi xã giao cực kỳ khó xử sao?”

Phí tiên sinh lúc này thụ sủng nhược kinh a, Mạc tổng giám cư nhiên chủ động cùng ta nói chuyện! Thế nhưng trong lòng Phí tiên sinh u ám, mặt ngoài bất động thanh sắc y như cũ, âm dương quái khí trả lời rằng: “Mạc tổng giám đa tâm rồi, tôi là tự nguyện cống hiến khuyển mã chi lao.”

Mạc tiên sinh nghẹn một chút, có chút chần chờ liếc mắt nhìn Phí tiên sinh: Người này cái giọng gì a, thế nào là lạ? Thế là Mạc tiên sinh cũng không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.

Phí tiên sinh ở một bên cười trộm một chút, trúng chiêu trúng chiêu.

Tiệc rượu kỳ thực không có vấn đề cụ thể gì phải làm, không ngoài một loại xã giao xử lý các mối quan hệ. Phí tiên sinh mặc dù không tình nguyện, nhưng hắn cũng không phải là vai chính, cho nên cũng có thể tự mình vui vẻ. Khi Mạc tiên sinh thoát thân khỏi xã giao, phát hiện đã không thấy Phí tiên sinh. Mạc tiên sinh dự định một mình ra ngoài hội trường hít thở không khí, thế là y gặp được Phí tiên sinh cũng đang chuẩn bị nửa chừng biến mất ở ngoài hội trường.

“Bọn họ rất khó đối phó đi?” Phí tiên sinh sâu sắc đồng tình nói, trong lòng trái lại âm thầm buồn cười, theo tính cách Mạc tiên sinh mà nói, loại xã giao này thực sự là rất đáng sợ rồi.

“Cũng ổn, ” Mạc tiên sinh bâng quơ nói, ” tóm lại là phải làm quen.”

Phí tiên sinh nhớ tới định lý khốn vận, có chút ảo não chính mình lại chủ động cùng Mạc tiên sinh nói chuyện nữa.

“Cậu cực kỳ không thích cùng tôi ở chung sao?” Có thể là đã uống rượu, có thể là bầu không khí nói chuyện với nhau vừa mới rồi không tệ, Mạc tiên sinh chủ động mở miệng.

Đối mặt với vấn đề của lãnh đạo trực tiếp, Phí tiên sinh vẫn là phải trả lời: “Đương nhiên không phải, anh dù sao cũng là thủ trưởng của tôi, tôi sẽ khẩn trương nha.” Được rồi, hắn dùng một cái trợ từ ngữ khí cực kỳ quỷ dị để kết câu.

Mạc tiên sinh cảm thấy có chút buồn cười, trái lại vẫn là nghiêm trang nói: “Cậu thoạt nhìn như không muốn cùng tôi nói chuyện.”

“Ô, có sao?” Phí tiên sinh có chút chột dạ dời đi đường nhìn, định bụng tùy tiện tìm một vài đề tài chứng minh chính mình vẫn có thể cùng thủ trưởng nói chuyện phiếm.

Một chỗ nào đó của quán rượu có lẽ đang tổ chức party nhỏ, Phí tiên sinh vừa lúc thấy có mấy người ngoại quốc trẻ tuổi quần áo thời thượng đi ngang qua, thế là hắn đầy cõi lòng bà tám chi hồn nói với Mạc tiên sinh: “Anh là thủ trưởng của tôi, tôi cảm thấy nói chuyện phiếm tương đối không tốt. Tỷ như nói nếu như tôi cùng một người đồng sự ở chỗ này tôi đại khái sẽ nói với hắn, anh xem tên young man kia quần đều sắp tụt xuống rồi, hơn nữa quần lót hắn cư nhiên là màu đỏ. Thế nhưng, với anh tôi sẽ không nói như vậy.”

Tuy rằng Phí tiên sinh cách young man kia rất gần, thế nhưng hắn không có tận lực phóng thấp âm lượng, đại khái là cảm thấy ngôn ngữ không thông không có e dè đi. Thế nhưng một màn thần kỳ xảy ra, người thanh niên kia mặt cấp tốc đỏ, cậu ta yên lặng đi tới góc, yên lặng kéo lên cái quần sắp tụt xuống. Mà một young man khác đứng tại chỗ, liên tục cười quay đầu qua nhìn Phí tiên sinh.

Mạc tiên sinh ho khan một tiếng, giọng có chút mất tự nhiên nói: “Ách, xem ra bọn họ nghe hiểu được tiếng Hoa.”

Phí tiên sinh gật đầu làm như thong dong, nội tâm trái lại trạng thái rít gào rơi lệ. Vì sao ngày hôm nay định lý khốn vận đối hắn mỗi lần đều linh, ngày mai bắt đầu gặp phải Mạc tiên sinh vẫn là đi đường vòng được rồi!

“Cậu xác định không cần tôi đưa cậu về nhà sao? Tôi đêm nay cũng không uống nhiều rượu lắm.” Mạc tiên sinh tối hôm nay tựa hồ nói nhiều hơn so với bình thường, Phí tiên sinh cảm thấy đây cũng không phải dấu hiệu tốt gì cả.

“Ách, tôi chắc là có thể đuổi kịp chuyến xe công cuối cùng.” Phí tiên sinh khách khí trả lời, nội tâm căm giận, ngươi đương nhiên không uống, không thì mang ta tới làm cái gì.

Mạc tiên sinh gật đầu, cũng không nói cái gì nữa.

=== chap 1 con’t ===

* ORZ: các bạn có thấy giống hình gì không? Giống hình một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất (chữ O là đầu người). Ý nghĩa của Orz này là “hối hận”, “bi phẫn”, “vô vọng”, ngoài ra còn thêm ý nữa là “thất tình”.

* NPC: NON-PLAYER CHARACTER là nhữg nhân vật đc thiết kế sẵn trog game để hỗ trợ nhân vật của người chơi làm các nhiệm vụ, mỗi NPC trong game đảm nhận các chức vụ khác nhau, do hệ thống nắm giữ, người chơi không thể lập trình theo ý muốn.

Cực kỳ không may, Phí tiên sinh phỏng chừng sai lầm rồi, hắn bỏ lỡ chuyến xe công cuối cùng. Sờ sờ túi tiền, Phí tiên sinh có chút ảo não tính ra hình như tiền cũng không đủ rồi. Chẳng qua hắn không muốn bỏ xuống mặt mũi quay lại nhờ cậy Mạc tiên sinh.

Ta chung quy là da mặt mỏng a. Phí tiên sinh nhức đầu, nội tâm giễu cợt.

Ban đêm có chút lạnh, Phí tiên sinh cam chịu buộc chân dựa vào bên trạm xe công cộng. Đêm muộn không có chuyện gì như thế này cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng là đợi chờ như thế này thế nhưng lại quen thuộc đến thế. Đột nhiên thật giống quay về thời đại học, ở trạm xe công cộng chờ Tiểu Lạc làm công về. Tiểu Lạc có lúc là ngồi chuyến xe buýt cuối cùng trở về, có lúc là thở hồng hộc đạp xe đạp. Khi ban đêm rất lạnh, Tiểu Lạc sẽ đem bữa ăn khuya đặt trong túi áo khoác mang về, sau đó lấy ra để cho hắn bỏ tay vào đón lấy ấm áp.

Có chút vô vị nghịch điện thoại di động, tệ hại, thật giống mệt rã rời rồi, thế nhưng Phí tiên sinh đột nhiên không biết nên gọi điện thoại cho ai. Nếu như để bạn bè biết rõ chính mình cư nhiên tham gia tiệc rượu, bọn họ đại khái sẽ thất kinh đi? Kỳ thực Phí tiên sinh là thật lòng không thích những chỗ công cộng, rất nhiều người, bối cảnh quá náo nhiệt đặc biệt khiến hắn cảm thấy khó chịu. Nếu như nhất định phải nói ra một nguyên nhân, đại khái là bởi vì Phí tiên sinh vẻ ngoài có chút dẫn người chú ý đi? Phí tiên sinh không thích người khác chú ý mình vì lý do này, đương nhiên, thái độ như thế có đôi khi sẽ khiến người ta cảm thấy hắn cực kỳ giả tạo. Chẳng qua lý do sâu xa mà nói, Phí tiên sinh là thật tâm cảm thấy bên trong mình không phù hợp với ảo tưởng mà người khác có đối với bên ngoài của mình.

Gió đêm mang đến cảm giác lạnh lẽo làm Phí tiên sinh rùng cả mình, tóc cũng bị thổi rối loạn. Phí tiên sinh liền nhờ vào đèn đường phản quang, đối diện cửa kính một chiếc xe gần đó bắt đầu sửa sang lại đầu tóc. Cuối cùng, theo thói quen xoa nắn khuôn mặt, dùng gương mặt anh tuấn nam tính ưu tú làm mặt quỷ.

Được rồi, hiển nhiên hắn thô tâm đại ý rồi, bởi vì không qua mười giây cửa sổ xe liền hạ xuống, lộ ra khuôn mặt có chút vặn vẹo của Mạc tiên sinh. Phí tiên sinh sợ ngây người.

“Khụ, tôi thấy cậu hình như không có đợi được xe, ” Mạc tiên sinh có chút mất tự nhiên mở miệng, trong thanh âm mang theo tiếu ý mơ hồ, “Tôi đang đợi cậu nhờ tôi giúp đỡ. Thế nhưng, cực kỳ dễ thấy, cậu dường như không nhận ra xe của tôi.”

Phí tiên sinh quay mặt qua chỗ khác, Mạc tiên sinh thấy lỗ tai hắn đều đỏ.

“Vậy, vậy được rồi, ” Phí tiên sinh có chút nói lắp nói, “Phiền phức cho anh rồi.”

Trong xe bầu không khí lần thứ hai xấu hổ, Phí tiên sinh không quá tình nguyện cùng Mạc tiên sinh nói chuyện, mà Mạc tiên sinh căn bản đã không nói nhiều.

Xe đã đến dưới lầu nhà Phí tiên sinh, Phí tiên sinh hàm hàm hồ hồ nói: “Tối nay thực sự là một buổi tối vui vẻ, hẹn gặp lại.”

Mạc tiên sinh lần thứ hai bất đắc dĩ, người này nói chuyện đều là cái giọng gì kỳ quái a. Chẳng qua y vẫn là diện vô biểu tình gật đầu: “Tạm biệt.”

Phí tiên sinh tựa hồ sợ ở lại lâu thêm một giây đều có thể gây ra khốn vận, thế là gấp gáp xoay người. Sau đó, vấp chân một chút. Chẳng qua Phí tiên sinh cực kỳ đúng lúc đứng vững lại, quay đầu nói một câu với Mạc tiên sinh biểu tình vi diệu: “Tạm biệt.”

Mạc tiên sinh nhìn bóng lưng vội vã kia khẽ cười, tối nay thực sự là một buổi tối thú vị a.

“Tiểu Lạc, anh về rồi.” Phí tiên sinh mở đèn tường chỗ huyền quan, rọi sáng bức tường màu vàng nhạt, cảm giác cực kỳ ấm áp. Thế nhưng trong phòng vắng vẻ không ai trả lời hắn. Phí tiên sinh cởi giày, đi vào phòng khách, trực tiếp nằm ngửa ngã vào trên sô pha.

Trong căn nhà này không ai sẽ hỏi hắn vì sao về muộn như thế, không ai sẽ hỏi hắn uống rượu rồi đầu có đau hay không, không ai sẽ hỏi hắn có cần giúp mở nước tắm một chút hay không. Kỳ thực, dù cho người kia còn ở, cậu ta cũng sẽ không làm như vậy đi?

“Anh đừng có lầm bầm lẩm bẩm, cực kỳ phiền có biết hay không?”

“Em không rảnh nghe anh nói nhảm, em bây giờ rất là bề bộn nhiều việc. Anh nếu như tinh lực quá thừa thì tùy tiện bấm dãy số tìm người nói chuyện phiếm.”

“Em ngày hôm nay có xã giao, buổi tối đại khái sẽ về muộn chút. Được rồi được rồi, không uống rượu thế nào gọi xã giao a, em sẽ xem tình huống.”

Kỳ thực, dù cho người kia còn đang ở, hắn cũng sẽ không quan tâm mình có về muộn hay không có đau đầu hay không. Bởi vì về muộn lúc nào cũng là người kia.

Đến cuối cùng, từ từ liền chán ghét nơi này đi? Bởi vì nơi này chỉ có một lảm nhảm nam lầm bầm lẩm bẩm, hắn chỉ biết lặp lại đề tài vô ý nghĩa để biểu đạt quan tâm, hắn sợ rằng nếu như không trò chuyện trong khoảng thời gian hữu hạn này thì đến cuối cùng bọn họ cũng sẽ có ngày không thấu hiểu lẫn nhau. Thế nhưng, cuối cùng vẫn là không có cách nào vãn hồi.

Phí tiên sinh đột nhiên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, loại mệt mỏi này dễ dàng liền đánh bại sự lừa mình dối người vẫn một mực đến bây giờ. Hắn nằm ở phòng khách hôn ám nhìn ngọn đèn ở huyền quan ấm áp, có chút chẳng biết chính mình thân ở nơi nào, thật giống thoáng cái đã không có khí lực. Cảm giác choáng váng đang chậm rãi mạnh lên, đây là bí mật của Phí tiên sinh, hắn chỉ cần uống nhiều liền sẽ mơ màng. Rốt cục về đến nhà rồi, hắn nghĩ, cuối cùng có thể ngủ rồi.

“Tiểu Lạc, ngủ ngon, ” Hắn nhẹ giọng nói, “Anh cực kỳ mệt, không động đậy nổi rồi, em có thể dìu anh về trên giường không…” Chất lỏng nóng ướt dọc theo khóe mắt chậm rãi lăn vào trong tóc mai, Phí tiên sinh cảm thấy hắn phải lập tức đi vào giấc ngủ, bởi vì thật sự là quá khó tiếp thu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.