Edit: Văn
Beta: Tam
Chuyện đầu tiên Trương Chiêu Ngưng làm mỗi sáng thức dậy không phải rời giường mà là xem thông báo trên điện thoại.
Mỗi sáng mở Taobao* đều nhận được tin nhắn của Trình Vân Lãng —— ‘Tôi muốn nhờ bạn giúp [Lệnh tưới nước trang viên]’
*Một trang (ứng dụng) mua sắm của Trung Quốc
“Tưới tưới tưới, mẹ nó chứ tôi tưới giúp cậu hai lần mà cậu không thèm trả tôi một lần nào, tưới con khỉ khô, tưới chết cậu luôn bây giờ!”
Trương Chiêu Ngưng không tưới giúp hắn, phép tắc cơ bản phải là có qua có lại, cậu không muốn để ý đến người không có mắt nhìn như Trình Vân Lãng.
Nhắc tới Trình Vân Lãng là Trương Chiêu Ngưng lại tức một bụng.
Người này trông chả thanh tú như cái tên gì cả, Trình Vân Lãng trong mắt cậu là một tên to con thô kệch. Mỗi ngày không biết dưỡng da, quanh năm toàn lướt Taobao. Chưa hết, thỉnh thoảng còn dùng ‘ké’ mỹ phẩm dưỡng da của cậu nữa. Đám mỹ phẩm đó là sinh mạng của cậu đấy, nếu không phải không bắt được tại trận thì Trương Chiêu Ngưng đã sớm trở mặt với hắn rồi.
Từ khi kết bạn trên Alipay vì một đợt chuyển khoản tới giờ, mỗi ngày hắn đều đi trộm năng lượng của cậu, cứ sáng nào cũng 7 giờ 12 phút, không sai một giây.
Không biết có phải là vì IOS mượt hơn Android không mà cho dù cậu đã đặt chuông báo đúng 7 giờ 12 là vào, cuối cùng vẫn phát hiện Trình Vân Lãng trộm năng lượng đi mất.
Cậu tức tới nỗi phải dùng điểm thưởng để đổi khiên năng lượng thì mới sống yên ổn được mấy ngày.
Còn nữa, gà của hắn, mấy con gà trong trang viên của hắn ngày nào cũng qua chỗ cậu xin ăn. Mà gà của cậu vừa chạy sang trang viên của Trình Vân Lãng thì bị đập cho chạy ngược về, chưa ăn được hai miếng đã bị đập rồi. Trương Chiêu Ngưng nghi Trình Vân Lãng ghim mình!*
*Cả mớ ở trên đều nói về một trò kiểu game nông trại mini trong app thanh toán Alipay, giống như trong Momo có nuôi heo, vụ năng lượng với khiên thì có thể hình dung bằng game Heo đến rồi.
Còn nữa, còn bên nông trại*!
*口碑农场: Một game nông trại bên Trung, tên nó như này chứ tui hổng tìm được bản tiếng Việt.
Cái game nông trại kia nữa, cũng bắt đầu từ lúc kết bạn bên Alipay thì hắn nhảy vào thông báo của cậu liên tục, mỗi ngày có thể nhìn thấy tám trăm cái tin, không phải là ‘Bạn bè Trình Vân Lãng đang rình nông trại của bạn’ thì là ‘Bạn bè Trình Vân Lãng đã trộm một túi thức ăn gia súc của bạn’.
Cái đệt mợ!
Mỗi ngày Trương Chiêu Ngưng đều nổi điên mấy trăm lần, nếu cậu là một cục đá thì cọ tới cọ lui một lát cũng đủ tóe lửa rồi.
Từ trước tới nay hai người bọn họ chỉ dính đến tiền bạc chứ chả động chạm gì nhau cả, ngoại trừ việc Trình Vân Lãng lén dùng mỹ phẩm dưỡng da của cậu.
Tiền thuê nhà, tiền điện nước mỗi tháng đều trả bằng Alipay, hai người chia đều trả.
Vì bình thường không giao tiếp gì nhiều, cũng chả tán gẫu nên bọn họ lười phải kết bạn Wechat nhau, có chuyện gì thì nói trên Alipay luôn cho rồi.
Buổi tối, như thường lệ Trương Chiêu Ngưng là người đầu tiên về đến nhà.
Cơm nước xong thì cậu về phòng ôm laptop xem phim hoạt hình không thể miêu tả.
‘Cộc cộc cộc’, ‘cộc cộc cộc’, Trương Chiêu Ngưng đeo tai nghe nên không nghe tiếng gõ cửa.
Trình Vân Lãng gõ suốt hai phút, thấy cửa không khóa thì tự động vào. Lúc hắn vào lại thấy Trương Chiêu Ngưng đeo một cái tai nghe hình tai mèo đang ôm laptop ngồi trên giường.
Hắn bước tới thò đầu nhìn, Trương Chiêu Ngưng đang xem hen thật.
Thấp kém, ấu trĩ, Trình Vân Lãng nghĩ. Bây giờ hắn đã không xem loại phim thế này nữa rồi, xem nam nữ thì có là gì, giỏi thì xem nam nam kìa.
“Khụ khụ” Hắn nắm tay giả vờ ho hai tiếng.
Trương Chiêu Ngưng phản ứng lại, tháo tai nghe quay đầu nhìn phía sau.
Là Trình Vân Lãng.
“Đờ phắc? Cậu vào đây làm gì?” Cậu gập laptop cái ‘bộp’.
“Tôi gõ cửa rất lâu mà cậu không mở.” Trình Vân Lãng thản nhiên nhìn cậu, “Vừa nãy cậu đang bận gì à?” Hắn tỏ vẻ tò mò.
“Cậu chưa thấy gì?” Trương Chiêu Ngưng không tin, nhíu mày hỏi lại hắn.
“Tôi vừa mới vào, sao tôi biết cậu đang làm gì?” Trình Vân Lãng nhún vai.
“Không có gì.” Không thấy là được. “Giải quyết công việc thôi.”
Giả vờ đứng đắn, Trình Vân Lãng oán thầm.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Trương Chiêu Ngưng quay lại đối diện hắn, hai tay đặt trên đầu gối.
“Túi đựng rác hết rồi, phải mua thêm.”
Biết ngay mà, hễ Trình Vân Lãng tìm cậu là không có chuyện gì tốt, không phải đòi nợ thì là mượn nợ.
Trương Chiêu Ngưng thề, lần sau cậu chuyển nhà tuyệt đối sẽ không tìm một tên trai thẳng gà mẹ như thế làm bạn cùng phòng. (Văn: Anh đoán chính xác quá:v lần sau TVL đã là trai gay)
“Chuyển rồi đấy.” Cậu đưa giao diện chuyển khoản cho Trình Vân Lãng xem.
Trình Vân Lãng xoay người, lúc đi tới cửa thì hắn bỗng quay lại, sờ mũi hỏi: “Cậu tải ở đâu thế?”
“Tải … tải gì?” Biểu cảm Trương Chiêu Ngưng rạn nứt.
“Thì …” Trình Vân Lãng chỉ laptop của cậu, “Cái ban nãy ấy.”
Bà mẹ, cái tên khốn kiếp này rõ ràng thấy rồi mà giả ngu.
Nếu hắn đã thấy thì Trương Chiêu Ngưng còn che giấu làm gì nữa, lớn già cả đầu rồi, cũng phải biết giải tỏa chứ. Cậu thản nhiên nói: “Mua.”
“Bao nhiêu?”
“Mười tệ 20gb.”
Trương Chiêu Ngưng đeo tai nghe lên, không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa.
“À thì … cho tôi ké tý được không?”
Ai dô, cái đm nhà cậu, không biết ngại luôn hả?
“Không.”
Trình Vân Lãng cũng đã nghĩ tới kết quả này.
“Tôi trả một nửa.”
Trương Chiêu Ngưng nghĩ một lúc, cũng được.
“Chuyển đi.” Lăn lộn mấy hiệp, Trương Chiêu Ngưng chiếm thế thượng phong.
Trình Vân Lãng lấy điện thoại di động ra nửa chừng, nói: “Chuyển bằng Wechat được không?”
“Lý do?” Trương Chiêu Ngưng chất vấn.
“Wechat tôi còn 5 tệ lẻ, rút tiền phải tốn phí*, tôi chuyển tiền lẻ cho cậu, đỡ tốn.”
*Khi rút tiền mặt từ Wechat có tính thêm phí.
‘Keo kiệt!’ Trương Chiêu Ngưng nghĩ.
Nhưng cậu vẫn lười biếng móc điện thoại ra, chìa mã QR cho Trình Vân Lãng.
Từ đó, hai người ở chung nhà ba tháng trời, ngoại trừ Alipay và gặp mặt nói chuyện thì cuối cùng cũng có cách giao tiếp thứ ba —— Wechat.