Edit: TAnh
Beta: Tam
Trương Chiêu Ngưng nói một câu đốt lửa Trình Vân Lãng.
Hắn vội vàng ném sổ tay về phía bàn trà rồi bất ngờ lao tới ôm chặt Trương Chiêu Ngưng.
“Ơ đờ mờ.”
Trình Vân Lãng tưởng mình nhào tới quá thô bạo nên làm đau cậu, vội vỗ nhẹ lên lưng cậu, cực kỳ không để tâm nói: “Xin lỗi, xin lỗi, kích động quá.” Sau đấy thì hưng phấn: “Trước đây em có nói một câu gì ấy nhỉ?”
“Hả?”
“À, nhớ rồi, vui muốn nổ pháo hoa luôn!”
“Phụt …” Nghe Trình Vân Lãng nói những câu thế này đúng là tấu hài vl.
Nhưng mà nói thật, cổ chân của cậu rất đau, vừa định nói ‘Buông ra, chân đau’ Thì trên lầu có một bà lão chống gậy đi xuống.
“Ây dồ dồ.” Bà lão giơ tay lên che mắt.
Tuy da mặt Trương Chiêu Ngưng không mỏng đến thế nhưng lúc này cũng khó tránh ngượng ngùng, cậu đỏ mặt đẩy Trình Vân Lãng: “Đi vào, đi vào.”
Trình Vân Lãng quay sang nhìn bà lão nọ.
Ngón áp út và ngón giữa của bà kẹp cây gậy, che như không che vậy, mắt vẫn có thể nhìn xuyên qua kẽ hở giữa ngón tay, rất linh động, còn đang lén nhìn trộm sang hướng này nữa.
Hắn vừa ôm Trương Chiêu Ngưng lùi vào phòng vừa nói đùa với bà ấy: “Bà ơi, con vẫn thấy được mắt của bà đấy.”
Nói xong thì cười cười, lúc này đến lượt bà lão đỏ mặt.
Ngay một giây trước khi bọn họ đóng cửa lại, bà lão lớn tiếng nói: “Thanh niên, chú ý hình tượng.”
Đóng cửa, Trình Vân Lãng ôm Trương Chiêu Ngưng không buông, ép cậu tựa lưng vào cửa.
“Chậc ——” Trương Chiêu Ngưng hít vào một hơi, “Tổ tông của em ơi, cổ chân em đau quá đây này.”
Trình Vân Lãng vội vã lùi về sau một bước.
“Hơi kích động hơi kích động, xin lỗi.” Sau đó hắn nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cười hì hì nói: “Hôn cái.”
Vừa nói xong đã muốn hôn.
“Đại ca ơi đại ca, chân đau.” Trương Chiêu Ngưng không có hứng hôn, từ chối, “Chân đau, chân đau đây này!”
“Hả?” Lúc này hắn mới ngồi xuống nhìn thử.
Trương Chiêu Ngưng mặc quần dài, Trình Vân Lãng nhẹ nhàng lật ống quần cậu lên, “Để anh xem, nếu không cẩn thận đụng trúng thì nói anh biết.”
“Ừ.”
Ống quần bò hơi chật, ôm lấy đôi chân mảnh khảnh của cậu.
“Quá gầy!” Trình Vân Lãng bất mãn nói, “Ăn cơm nhiều vào, đừng cứ đòi giảm cân giảm cân, gầy thế làm gì chứ? Em nhìn cổ chân em này, lõm luôn ấy.”
“… Có người giờ mới lòi ra hả?”
Trình Vân Lãng ‘hừ’ một tiếng, “Giang tinh*?”
*杠精: Chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích bắt bẻ, phản bác trước.
Trương Chiêu Ngưng bĩu môi.
Chờ cẩn thận từng li từng tí xắn ống quần lên mới phát hiện mắt cá chân cậu sưng to lắm, Trình Vân Lãng nhíu mày, ngẩng đầu hỏi cậu: “Sao lại thế này?”
Trương Chiêu Ngưng thờ ơ: “Chạy gấp quá nó thế.”
“Có gì mà quan trọng đến mức đấy?” Giọng điệu hắn đầy trách cứ.
“Chuyện lớn cả đời.”
“…” Trình Vân Lãng ngẩn ra, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Sao lúc nãy không nói?”
“Đang vui mà.”
“Đau mà còn nhịn lâu như thế, không phải em sợ đau lắm à?”
“Đau cũng vui.” Nói xong thì cười gian.
Trình Vân Lãng bất đắc dĩ nhìn cậu mấy giây, sau đó vội vàng hôn một cái, ra lệnh: “Đừng nhúc nhích!” Nói xong thì cúi xuống ôm người bị thương lên.
Tay trái ôm vòng eo A4 mà cậu vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, tay phải vòng xuống dưới đầu gối, ôm lấy đôi chân dài cậu thường khoe khoang mỗi ngày.
Trương Chiêu Ngưng tự giác ôm cổ Trình Vân Lãng, nghịch ngợm nói: “Khởi kiệu ——”
Nói xong thì ngẩng đầu cười hì hì nhìn Trình Vân Lãng.
Trình Vân Lãng cũng cúi đầu nhìn cậu.
Cả căn nhà chìm trong im lặng vài giây.
Sau đó, cả hai nhìn nhau rồi mỉm cười. Tiếng cười rải theo từng bước chân Trình Vân Lãng đi, phủ kín căn nhà.
Trương Chiêu Ngưng bị đặt lên giường, vừa giống như cô gái nhỏ đang đung đưa đôi chân trần nghịch nước, vừa giống như con heo vừa ra khỏi hàng rào, hết nhìn trái thì nhìn phải, hết nhìn lên thì nhìn xuống, nhìn thứ gì cũng thấy mới mẻ.
“Đây là cái chăn bông chúng ta cùng mua đúng không?” Cậu vui vẻ dựa vào chiếc chăn bông được gấp gọn phía sau.
“Ừ.” Trình Vân Lãng xách tủ thuốc ra.
Cậu lăn hai vòng rồi tiếp tục sờ lung tung, “Giường của anh mềm hơn giường bên em nhiều, dựa vào đâu chứ?” Cậu bất mãn bĩu môi như trẻ con.
Trình Vân Lãng cầm bông băng túm cái chân bị thương của cậu, “Đừng nhúc nhích.” Rồi nói tiếp: “Chắc là ăn may thôi.”
Mịa, được vl ấy.
Nhắc tới vận may lại nhớ đến Trình Vân Lãng rút được một năm giảm giá TT.
Vốn tưởng Trình Vân Lãng đưa tặng cậu rồi sau đó thể tu luyện mỗi ngày với bạn trai, ai ngờ vòng tới vòng lui lại về tới Trình Vân Lãng.
Không phục, đúng là không phục!
“Em muốn ngủ với anh, em muốn ngủ với người có vận, em muốn cọ! Vận! May! ——” Trương Chiêu Ngưng đập chăn hô.
Trình Vân Lãng đang xoa rượu thuốc cho cậu, chỉ cửa: “Cửa phòng ngủ lúc nào cũng mở để chào đón em.”
Nghe xong, Trương Chiêu Ngưng lập tức nổi lên tham vọng, vỗ đùi, hùng hổ như xuất chinh mà được cầm ấn soái: “Được! Vậy thì phiền anh —— bạn trai của em, chuẩn bị một cái giường, một cái chăn cho em, em quyết định đóng quân ở đây.”
“Làm gì? Một giường không đủ cho em đắp à?”
“Anh một giường em một giường, tối ngủ mới không cảm lạnh.”
Trình Vân Lãng nhẹ nhàng xoa mắt cá chân cậu, “Em ngủ chung giường với anh thì tối cũng không cảm lạnh đâu. Người một nhà không cần đắp hai chăn.”
“…”
Trương Chiêu Ngưng không còn lời nào để phản bác, hé, có lý vl anh ạ!
Cậu dùng giọng lạnh lùng nói: “Nam nhân, anh nói đúng đấy!” Nói xong thì vỗ vai Trình Vân Lãng.
Sau đó yên lặng nhìn Trình Vân Lãng xoa chân cho mình.
Chốc lát sau, cậu nói thẳng thừng: “Kỹ thuật tốt đấy.”
Trình Vân Lãng khựng lại một lúc rồi xoa tiếp.
Xoa rượu thuốc xong thì dọn dẹp hộp thuốc, đứng dậy kề sát bên tai cậu nói một câu.
Trương Chiêu Ngưng đấm hắn một cái, “Anh không nên họ Trình.”
Trình Vân Lãng nhíu mày: “Vậy anh phải họ gì? Họ Trương?”
“Hoàng.”
“…”
“Em hối hận rồi, hình như rớt vào ổ sói, phải chạy thôi.”
Trình Vân Lãng nhướng mày, ảnh đế nhập: “Em muốn chạy đi đâu?”
“Tự tạo gia đình mới.”
Trình Vân Lãng nói tiếp: “Mang linh hồn anh theo luôn đi.”
“…”
“Biến quỷ vì em rồi, anh ở lại đây có ích lợi gì nữa?”
“…”
Hai người quậy xong thì Trình Vân Lãng đi nấu cơm.
Ngay cả hắn mấy hôm nay cũng không nấu nước gì, bếp lò lạnh tanh.
“Em chọn đúng lúc thật đấy, anh mới vừa mua đồ về nấu.”
Trương Chiêu Ngưng nhảy lò cò từ trong phòng ngủ ra, “Hề hề, tới sớm không bằng tới đúng lúc! Có thể nó gọi là duyên phận!”
Trình Vân Lãng cười.
Tối, khi hai người ngồi bên bàn trà Trình Vân Lãng mới nhớ đến điều vẫn luôn muốn hỏi.
Hắn cắn đầu đũa, do dự hỏi: “Em … Em chuyển đi không phải vì ghét anh à?”
“Đương nhiên là không phải, em chuyển công tác. Chỗ này cách công ty mới quá xa.”
Trình Vân Lãng gắp chân vịt bỏ vào bát cậu.
“Tự anh nghĩ ra đấy chứ, nếu em ghét anh thì đã mắng thẳng rồi.”
“Vậy … nói cách khác là trước đây khi em uống say, em nói ghét anh là thật lòng hả?”
“… Cái này, lúc đó thì đúng là hơi ghét tý.” Trương Chiêu Ngưng gắp cơm, “Ai bảo anh toàn bắt nạt em?”
Trình Vân Lãng buồn bã, “Thật ra anh …”
“Ầy ầy ầy …” Trương Chiêu Ngưng ngắt lời hắn, biết ngay là tên này chuẩn bị tự trách này, “Anh nói xem anh gặp phải một người muốn chọn xương trong đống trứng gà, có tức không? Bình thường người khác em cũng ghét như thế thôi, không phải vì anh là Trình Vân Lãng nên mới ghét.”
“Gặm chân vịt trước đi.” Nhận được câu trả lời thỏa mãn, Trình Vân Lãng nói sang chuyện khác.
“Không gặm.”
“Tại sao?”
“Không muốn ăn.”
“Em xem em gầy như khỉ ấy, còn đòi giảm cân à?”
“Á đù? Ghét bỏ em gầy như khỉ chứ gì?”
“Không phải mà, ý anh là em gầy quá, không tốt cho sức khỏe.”
“Anh mới vừa nói như khỉ xong!”
Trình Vân Lãng thầm thở dài, dùng đòn sát thủ: “Ăn ít cơm sẽ gầy, gầy thì thể lực có thể không tốt lắm.”
“…”
“Nên là ăn cơm nhiều vào. Không phải …”
“Say thì cứ say, bb so much*!” Trương Chiêu Ngưng ngắt lời hắn, tàn bạo gặm cái chân vịt, “Vừa mới chọc thủng cái cửa sổ thì đã bắt đầu rồi, nói đi, anh nghĩ đến từ lâu rồi đúng không?”
*Nói thì cứ nói, chém lắm vl
“Không có.” Trình Vân Lãng nói như chém đinh chặt sắt.
“Không có? Ha hả. Như một cái trứng gà vừa mới lột vỏ ấy.”
“Hả?” Trình Vân Lãng tưởng cậu khen da mình đẹp, “Ừ” rồi vội vã gật đầu.
“Bên ngoài nhìn có vẻ trắng, nhưng mà bên trong đã vàng từ lâu rồi, chỉ cần có cơ hội là dù có mơ cũng muốn ịch!”
“Anh thề là anh không có.” Trình Vân Lãng giơ tay, biểu cảm nghiêm túc.