Kì Ngọc không quá thân cận Lâm Hàn, không phải bởi hắn đối phụ thân hài tử có khúc mắc, tựa hồ chỉ đơn thuẩn không biết như thế nào thân cận hài tử, có cảm giác tựa như thấy hồng thủy, mãnh thú.
Cũng đúng, không phải cha mẹ, hay trường bối nhìn hài tử lớn lên, bên người cũng chưa từng có qua hài tử, xác thực không quá thích ứng loại tình huống này.
Ta cũng không thích ứng. Bất quá ta thích hài tử. Nhất là đã muốn là hài tử của ta, Lâm Hàn.
Ăn uống, mặc y phục, tắm rửa, ngủ, đổi tã, A Phương làm hết. Ta chỉ là lúc hắn thanh tỉnh sạch sẽ không khóc, cầm trống bỏi bồi hắn ngoạn. Bất quá liền tính như vậy, vài ngày sau, đứa nhỏ cũng nhận thức ta, dần dần thân cận. Tuy không phải cốt nhục, nhưng cũng có cảm giác thành tựu khi nuôi nấng hắn cùng đủ loại lạc thú.
Kì Ngọc bình thường chỉ nhìn chúng ta, ngẫu nhiên trong mắt có né trách một tia cảm xúc gì đó, lại chưa bao giờ mở miệng chủ động yêu cầu ôm hắn, chỉ là vẻ mặt nhìn Lâm Hàn từ từ nhu hòa dần.
Kì Ngọc như vậy có chút….. trẻ con cùng khả ái. Ta thích hắn, cũng thích chạm đến đáy lòng mềm mại của hắn.
Đã có Lâm Hàn, mua A Phương, ta liền không chấp nhất muốn thiên hạ của hai người. Dù sao tạm thời không có truy binh uy hiếp. Chúng ta lại mướn người đánh xe, đem ta cùng Kì Ngọc giải phóng, thời điểm đi đường có thể cùng nhau nằm trong xe ngựa.
Theo chúng ta hai người, ban ngày ban mặt hắn cũng không nghiêm chỉnh, đầu gối lên đùi ta, thường thường thân thủ quấy nhiễu ta xem thư.
Sau vài lần, ta buông quyển sách trên tay, bất đắc dĩ hỏi hắn: “Không để ta đọc sách, ngươi lại muốn làm cái gì?”
“Theo ta nói chuyện”, hắn gặp ta buông sách xuống, trên mặt lộ tươi cười.
“Được rồi”, ta đem hắn kéo vào trong lòng, khiến hắn nửa dựa vào ta, “Muốn nói cái gì?”
“Ân…Lúc trước chung ta tuy rằng đã ở cùng nhau, cũng thực thân mật nhưng ta tổng cảm thấy không sờ tới tâm ngươi. Nay….Nay… Ta cảm thấy ngươi cùng trước kia bất đồng”, hắn cười hắc hắc, vừa đắc ý lại vui sướng.
Ta xem mi nhãn hắn, phía trước ta thích dung nhan hắn, nhìn lâu cũng sẽ không cảm thấy có cài gì bất đồng. Chỉ là không cảm thấy chán. Mà nay ta xem càng nhiều, là tâm tư hắn, hắn vui sướng, không yên, ái mộ, quyến luyến… Tại sườn mặt hắn hạ xuống một nụ hôn, ta gật đầu, “Đúng vậy.”
Hắn lập tức đầy mặt tươi cười.
“Vậy còn ngươi? Ngươi thích cái gì ở ta?”, ta kỳ thật càng thêm không rõ hắn coi trọng ở ta cái gì.
“Ta không rõ. Lúc trước… rất nhiều năm trước khi ngươi đến Lưu phủ, ta đều chưa từng thích qua người nào. Có vết xe đổ của ca ca, lại càng không dám để cho mình thích người nào. Nhưng ta khi đó thấy ngươi, cũng không tự chủ được, thầm nghĩ như thế nào có thể dài lâu dài lâu hòa cùng ngươi một chỗ liền cảm thấy mỹ mãn.”
“Thật sự liền cảm thấy mỹ mãn?”
“Thật sự.”
“Ngươi a….”, ta nở nụ cười, cũng không trạc phá hắn này tiểu tâm tư.
“Quý Ngọc, chúng ta có thể như vậy cả đời sao? Ngươi tương lai có hay không nhàm chán?”
“Ngươi như thế nào chỉ lo lắng ta có phiền hay không, có lẽ tương lai người cảm thấy chán là ngươi đâu?”, ta đậu hắn nói.
“Ta mới sẽ không. Vĩnh viễn cũng sẽ không.”
“Ngươi như thế nào biết được việc sau này?”
“Bởi vì…Bởi vì….Ta chỉ có ngươi, Quý Ngọc, lòng ta chỉ có một mình ngươi. Người khác đều là phàm nhân thế tục, ta đều chướng mắt, cũng không an tâm. Ta ngay cả bằng hữu cũng không có biện pháp giao ra, bởi vì ta ai cũng không tin. Bởi vì danh, vì lợi, vì hưởng thụ phú quý, ai cũng có thể vứt bỏ bán đứng. Ta mấy năm trước buôn bán, nghênh đưa mê hoặc, cũng có chút giao tình trên bàn rượu, ta vui thấy những người trước nay xem thường ta lại hướng ta xu nịnh, bọn họ khẳng định không đoán được ta lúc trước bất quá là một tiểu quan cùng nam sủng mua vui cho người. Cái loại thời điểm này liền cảm thấy trong lòng đặc biệt thống khoái. Nhưng ta trong lòng hiểu được, kia bất quá là hướng về tiền mà đến. Một ngày kia, nếu ta nghèo rớt mồng tơi, cung kính hạ nhân cũng tốt, sinh ý tràng thượng giao tình cũng tốt, ai cũng sẽ không nhận ta.
Nhưng ngươi cùng họ bất đồng, ngươi ai cũng không giống. Tâm lý cũa ta cũng chỉ hạ xuống với ngươi.
“Ngươi khác đều là phàm nhân thế tục? Vậy ngươi cho ta là loại người nào? Thần tiên?”, ta cười nhạo nói, ta bất phàm không tầm thường? Hắn đánh giá ta rất cao.
Hắn hì hì cười, “Không sai biết lắm đi. Dù sao ngươi không giống với họ. Danh lợi, phú quý ngươi cũng không để trong lòng, ta vốn cảm thấy ngươi là quái nhân. Tân tân khổ khổ đọc sách nhiều năm như vậy, cũng không muốn làm quan. Rõ ràng so với ta có bản lĩnh, cũng không phải không có cơ hội có tiền vốn lại không đi kiếm tiền. Đem một thân bản lĩnh đều lãng phí, rất đáng tiếc. Ngươi rất quái. Bất quá, cũng có thể nhượng ta yên tâm, quái nhân.”
Này, phải nói là ta lười mới phải.
“Nếu ta có thể cho ngươi yên tâm, ngươi còn lo lắng cái gì?”
“Kia không phải chuyện này. Ngươi nguyên bản đối ta vô cùng thản nhiên, nhượng ta cảm thấy ai bồi bên cạnh ngươi cũng giống nhau, liền tính không phải ta bên cạnh ngươi, ngươi cũng vẫn tốt như thường.”
Lúc trước, ta đại khái đúng là nghĩ như vậy, không khỏi có chút chột dạ, “Khụ…Ngươi bây giờ còn nghĩ như vậy?”
Hắn lắc đầu, “Hiện tại… Ngươi đối với ta tốt lắm. Nhượng ta biết, trong lòng ngươi có ta. Nhưng là ngươi nguyên bản không hiểu tình, cũng sẽ không đối với ai động tình. Nay đã hiểu, ta lại sợ hãi tương lai tuổi lớn sắc suy, ngươi sẽ chán ghét ta, coi trọng người khác…Giống như vị kia của ca ca vậy, tuy rằng so với ta ngốc, nhưng là tốt hơn ta, lại toàn tâm toàn ý, cũng sẽ không nhạ phiền toái, có lẽ…. So với ta đáng giá để ngươi thích hơn….”
“Xì”, ta phì cười, tuy rằng bộ dạng hắn thật tốt, bất quá dùng “lớn tuổi sắc suy”, vẫn nhượng ta cảm thấy buồn cười.
Hắn cau mày, xoay người lại nhéo eo ta, bất mãn nói: “Ngươi cười cái gì?”
Ta một bên thân hắn một bên cười, “Ngươi hung hãn như vậy, lại luôn luôn bên cạnh ta, ai còn có thể gần gũi ta?”
“Vạn nhất đâu?”
“Vậy ngươi muốn ta cam đoan thế nào?”
“Không biết. Dù sao lòng ta không kiên định.”
“Thật là khờ. Sau này ngày còn dài, sẽ có một ngày ngươi có thể kiên định.”
“Chờ ngươi thành lão nhân không có người nguyện ý liếc mắt xem, ta đại khái có thể yên tâm”, hắn cũng cười lên.
“……”, ta không nói gì đáp lại.
“Có Lâm Hàn, chúng ta vẫn đi vùng núi Tây Nam sao? Nơi khỉ ho cò gáy ấy, có thể dưỡng hài tử sao? Nếu không cần phải đề phòng Cố Thiều, chúng ta có thể đi nơi nào tốt một chút?”
“Đi vào đó, trừ bỏ tránh né truy binh, còn bởi ta ở nơi đó nửa năm, chịu ơn sơn dân chiếu cố, đối với bọn họ có chút cảm tính. Nguyên bản ta không có năng lực báo đáp, nay có bốn vạn năm ngàn lượng bạc làm việc thiện, lại có thể đi làm một việc. Nơi đó tuy rằng dân phong chưa khai hóa, nhưng sơn dân chất phác, hơn nữa phong cảnh đẹp. Ta nghĩ ngươi sẽ thích nơi đó.”
“Nhưng là nơi có rắn….”, hắn đô miệng nói.
Ta đúng là quên, lá gan hắn luôn không được lớn lắm.
“Được rồi. Nếu như đi nơi đó, ngươi vẫn không thích, như vậy chờ ta làm xong việc muốn làm, chúng ta đi nơi ngươi thích. Được không?”
“Hảo”, hắn dựa vào ngực ta, gợi lên khóe môi, nhắm mắt lại, gật đầu hưởng ứng.
“Ngươi thích địa phương nào?”
“Nơi ta đi qua bất quá cũng chỉ là phụ cận Nhạc thành. Làm sao biết nơi nào tốt. Bất quá nghe nói Giang Nam tốt lắm, còn có Đông Đô cũng thực phồn hoa.”
“Vậy tương lai đều đi xem.”
“Lâm Hàn làm sao?”
“Cũng mang theo a.”
“Vẫn là mong chóng tìm một an cư đi. Mang theo hài tử chu du khắp nơi cũng quá vất vả. Đối hài tử cũng không tốt.”
“Ân, cũng đúng. Ngươi cũng có chút bộ dáng trưởng bối rồi”, ta nở nụ cười.
Hắn dùng lực ôm eo ta, trừng mắt nhìn ta, “Ngươi lại giễu cợt ta.”
Hắn khí lực quá lớn, eo ta bị hắn lắc thật đau. Ta thân thân hắn, thẳng đến khi hắn nhuyễn hạ thân mình trong lòng ta. Lại cùng ta cùng nhau thân thân nhiệt nhiệt nói chuyện.
“Quý Ngọc, ngươi có phải không thích ta buôn bán?”
“Như thế nào không thích? Sinh ý ngươi làm rất tốt, có năng lực dưỡng gia, nếu không có ngươi duy trì sinh kế, ta sao có thể ở nhà nhàn nhã đọc sách.”
“Kia……”
“Nhưng là việc buôn bán cũng không thể quá mức, giống như tại Nhạc thành, ngươi làm mua bán tơ lụa toàn thành, đây là rất khó làm được. Sau lưng tất nhiên phải có quan phủ duy trì. Này tự nhiên là Cố Thiều chuẩn bị vì ngươi. Nhưng là sau này sau lưng chúng ta không có ai giúp đỡ, ngươi buôn bán phải cẩn cẩn thận thận, cũng muốn cẩn thận làm người. Việc buôn bán sẽ không giống lúc trước thuận buồm xuôi gió. Nếu ngươi không hiểu được điều này, không nên làm sinh ý, nếu không chính là tự mình chọc họa.”
“Ngươi còn nguyện ý nhượng là đi buôn bán sao?”
“Ân, ngươi thích làm gì liền làm, ta sẽ không ngăn ngươi. Nếu ngươi nguyện ý cùng ta thương lượng, cũng có thể.”
“Quý Ngọc, ngươi đối ta thật tốt.”
Đứa ngốc này, ta cho tới giờ chưa từng đem hắn trở thành nam sủng, trở thành thuộc phẩm phụ thuộc. Quá khứ như thế, tương lai cũng sẽ như thế.