Con rể thứ ba – Trần An bề ngoài khá điển trai, lại hay nịnh nọt Vương thị; lời ngon tiếng ngọt khéo đưa đẩy khiến Vương thị coi đứa con rể này như bảo bối, chỉ hận không thể đối đãi hắn giống con trai ruột của mình.
Trần An xuất thân từ một gia đình buôn bán nhỏ, là con thứ trong nhà. Nhà hắn theo nghề làm dầu vừng đã mấy đời nay , anh của Trần An cũng kế thừa gia nghiệp, mở một xưởng nhỏ tiếp tục làm dầu vừng. Nhưng Trần An không thích công việc này, hắn ghét cái thứ mùi dầu mỡ tanh tưởi đó nên suốt ngày ăn mặc chải chuốt, cố gắng không để thân mình dính chút mùi dầu tanh hôi.
Từ nhỏ Trần An đã đẹp trai hơn anh trai mình nhiều, ai cũng khen hắn tương lai sẽ giàu có, sau khi lấy Diệp Lăng Ca hắn luôn cố gắng nịnh nọt ông Diệp để được vào làm trong Khởi Tú các. Ngày ngày hắn trông chờ ông Diệp qua đời để cho hắn tiếp quản Khởi Tú các, song không ngờ ông già chết tiệt kia thà để lại gia sản cho đứa con gái lớn chưa lấy chồng cũng không chịu nhường cho hắn. Điều này khiến cho Trần An cực kỳ căm hận.
Phải biết rằng để có được Khởi Tú các, Trần An từng vài lần ẩn ý nói với ông Diệp là hắn tình nguyện ở rể, cho dù bắt hắn đổi thành họ Diệp hắn cũng đồng ý, chỉ tiếc lão già kia vẫn không thèm gật đầu.
Diệp Lăng Vũ không ngờ Trần An vẫn chưa từ bỏ ý định. Khởi Tú các đã bán, bây giờ hắn ta lại quay sang Điển Đương Hàng.
Nàng thở dài, nói với Vương thị: “Mẹ, từ xưa đến nay sính lễ và đồ cưới đều để dành cho con gái ruột của mình sau này, không phải để cho người nhà mẹ đẻ, càng không phải cho em rể của nhà mẹ đẻ.”
Này thứ hai sau khi kết hôn, bữa tiệc lại mặt tan rã không vui.
Tuy Diệp Lăng Vũ biết người nhà của mình không tốt đẹp gì nhưng không ngờ lại đến mức như vậy. Có lẽ trước kia nàng quá dễ dãi khiến bọn họ càng ngày càng tham lam.
Ngô Dung không để ý đến mấy chuyện này những thường dân như bọn họ tham tiền chẳng qua cũng vì muốn bản thân sống sung túc hơn một chút, đây cũng đâu phải tội lớn gì.
Ngày thứ ba cũng không cần về gặp cha mẹ chồng. Đối với vợ chồng Ngô Nguyên Ngân, đến khi Ngô Dung thành gia lập nghiệp, dọn ra ngoài ở riêng thì trách nhiệm nuôi nấng của bọn họ cũng đã hoàn thành. Tiễn bước tiểu tổ tông này là việc đáng mừng nhất từ trước đến nay rồi.
Ngô Dung cũng vui vẻ thanh tĩnh, an tâm ở nhà chăm sóc vợ.
Tối hôm đó Diệp Lăng Vũ đã hạ sốt, qua ngày thứ hai tuy thân thể còn hơi rã rời nhưng không khó chịu như trước nữa, ăn cơm cũng nhiều hơn.
Mới kết hôn đã sinh bệnh làm hại Ngô Dung không thể hưởng thụ “hạnh phúc” vợ chồng khiến Diệp Lăng Vũ hơi áy náy, nàng uyển chuyển biểu đạt xin lỗi với Ngô Dung.
Ngô Dung cười cười, an ủi nàng rằng hai người còn nhiều thời gian, không cần phải vội.
Chàng thích ôm Diệp Lăng Vũ nhưng trước hết cần phải kìm nén dục vọng đã.
Diệp Lăng Vũ một mặt cảm thấy vui mừng, mặt khác lại lo lắng có phải lực hấp dẫn của mình với Ngô Dung không đủ mạnh hay không, cho nên chàng mới không để ý đến mình?
Diệp Lăng Vũ nhìn Song Vân xinh đẹp như hoa, trong lòng lại nghĩ có nên nhanh chóng tìm một mối thích hợp đem nàng ra gả ra ngoài?
Song Vân con của nô bộc nhà họ Diệp, từ nhỏ đã xinh đẹp hơn người. Ông Diệp khi còn sống đã nhiều lần có ý đồ với nàng, Song Vân không cam lòng làm thiếp nên đòi thắt cổ để cự tuyệt. Diệp Lăng Vũ thương hại nàng tính cách cương liệt bèn cho nàng làm nha hoàn bên người, cứ như vậy, cho dù ông Diệp phong lưu cũng phải kiêng dè động đến nha hoàn của con mình đúng không?
Không ngờ ngày xưa nhất thời tốt bụng lại khiến cho bây giờ Diệp Lăng Vũ phải sầu lo. Ánh mắt Song Vân nhìn Ngô Dung khác thường rõ rệt, đó là ánh mắt thẹn thùng xấu hổ mất tự nhiên.
Ngô Dung không biết nương tử nhà mình đã đánh đổ hũ dấm chua (ý là ghen), chàng đang êm đềm cùng Diệp Lăng Vũ trải qua tuần trăng mật ngọt ngào, không nghĩ tới Tiêu Thiều tìm đến hẹn chàng ra ngoài.
Đại Chu có một số chế độ, trong đó công chúa và phò mã không được tham dự chính sự, bởi vậy là con của đại trưởng công chúa, là cháu ngoại trai hoàng gia, Tiêu Thiều cũng không mặn mà với con đường làm quan, mỗi ngày thong dong nhàn hạ.
Tiêu Thiều biết thân phận thật của Ngô Dung.
Sau cái ngày Tiêu Thiều đánh Ngô Dung một trận, Từ thái quý phi tự mình triệu kiến trưởng công chúa Thường Nhạc nói ra thân phận thật của Ngô Dung, cũng cảnh cáo Tiêu Thiều sau này phải chú ý, nếu con trai bảo bối của bà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bà tuyệt đối sẽ không tha cho nhà họ Tiêu.
Tuy Từ thái quý phi biết thái độ của Hoắc Thuần, cũng biết là không có cách nào để cho Ngô Dung trở về gia phả hoàng tộc nhưng bà vẫn công khai thân phận chân chính của Ngô Dung trước mặt hoàng thân quốc thích. Bà muốn bọn họ biết rõ để sau này không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, không được bắt nạt Ngô Dung nữa.
Lúc ấy trưởng công chúa Thường Nhạc vô cùng khiếp sợ, anh sinh đôi với Ngô Dung – Hoắc Thuần là Nhiếp Chính vương đang cầm quyền lớn, Từ thái quý phi thân phận tôn quý, dĩ nhiên đại trưởng công chúa phải nghe theo. Trở về bà giáo huấn Tiêu Thiều một trận, Tiêu Thiều vì vậy mới ngoan ngoãn đi đến nhà Ngô Dung nhận lỗi, dần dần trở thành bằng hữu thân thiết với Ngô Dung.
Bây giờ Tiêu Thiều thật lòng thích Ngô Dung. Tên Ngô Dung này giống như không có gì là không biết. Dù là trong lúc uống rượu nói chuyện cười tục tiễu cũng không giống người thường, nhưng dù vậy chàng cũng không hề tỏ ý khoe khoang, vân đạm phong khinh làm cho người ta chìm đắm vào câu chuyện của chàng, lưu lại dư vị thật lâu thật lâu, hơn nữa là càng nghĩ càng cảm thấy có ý nghĩa.
Hôm nay Tiêu Thiều hẹn Ngô Dung đi lên núi.
Chàng mặc áo choàng màu trắng, cài trâm bạch ngọc, chân mang ủng trắng, cầm trong tay sợi roi dài màu bạc, cả người cao lớn vững chãi, tuấn mỹ bức người.
Đôi khi Ngô Dung cũng phải tò mò đám thanh niên quý tộc này lớn lên như thế nào, da thịt trên người Tiêu Thiều chẳng những săn chắc mượt mà, còn trắng nõn mịn màng khiến các cô gái phải ganh tị.
Đôi mắt đào hoa của Tiêu Thiều khẽ liếc, dù không cười cũng mang vẻ phong lưu đa tình, mà một khi cười đều có thể hút hồn người khác, chàng cưới nói với Ngô Dung: “Trời thu mát mẻ, chúng ta đi vừa vặn chúng ta có thể uống rượu thưởng cúc, hôm nay còn hẹn một vị bằng hữu nữa.”
Ngô Dung thấy không thể từ chối bèn quay về hậu viện nói một câu với Diệp Lăng Vũ, rồi mới đi cùng Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều cố tình cười nhạo chàng: “Ngô huynh, anh cũng quá thể, ra khỏi cửa cũng phải xin phép bà chị, không lẽ anh an phận ở rể thật rồi sao?”
Ngô Dung chỉ cười không nói.
Tiêu Thiều rủ Ngô Dung cùng đến ngọn núi phía tây kinh thành, khi hai người cưỡi ngựa tới chân núi đã có một người trẻ tuổi chờ bọn họ.
Người này nhìn trẻ hơn Ngô Dung, khoảng hai mươi tuổi, mặc áo dài màu đen, eo thắt đai lưng có gắn một miếng ngọc bội hiếm thấy.Tương phản với y phục màu đen, khuôn mặt chàng trắng như ngọc, da thịt giống Tiêu Thiều vô cùng mịn màng, ngũ quan không tuấn mỹ bằng Tiêu Thiều nhưng lại có nét phong tình riêng, mắt một mí, môi bạc, biểu cảm lạnh lùng nhàn nhạt.
Tiêu Thiều giới thiệu: “Ngô huynh, đây là Vân Sơ, là đại công tử nhà họ Vân của Vĩnh Định hầu phủ. Vân Sơ, đây là Ngô Dung.”
Vân Sơ nhàn nhạt gật đầu chào hỏi Ngô Dung.
Tiêu Thiều như đã quen với phong cách lạnh nhạt của Vân Sơ, chàng nháy mắt mấy cái với Ngô Dung, ra vẻ thần bí nói: “Anh nhìn Vân Sơ lạnh lùng vậy thôi, chứ trong bụng có nhiều tài lắm đấy, bây giờ cậu ta đã là quan ngũ phẩm của Đại Lý Tự rồi.”
Ngô Dung cũng hơi bất ngờ, ở kinh thành quan ngũ phẩm cũng không tính là cao, nhưng Vân Sơ còn trẻ tuổi, hơn nữa Đại Lý Tự có quyền hạn rất lớn, muốn vào đó là điều rất khó khăn.
Đại Lý Tự và Hình bộ cùng phụ trách các án kiện, nhưng Đại Lý Tự khác Hình bộ ở chỗ Đại Lý Tự còn đặc biệt quản lí các vụ án hình sự liên quan đến quan to, quý nhân. Cho nên quan viên trong Đại Lý Tự phải là người mà hoàng thượng tín nhiệm nhất, hơn nữa phải là người không sợ quyền quý mới có thể đảm nhiệm.
Núi phía tây kinh thành thuộc hoàng gia lâm viên, nơi đây cảnh như tranh vẽ, trên núi là một rừng phong rộng lớn, tuy lúc này lá phong chưa đổi màu rực đỏ nhưng cũng đã ngả chút hồng, nhìn cũng rất nên thơ.
Đi lên theo từng bậc đá nhỏ, cứ cách một khoảng lại có một cái đình nghỉ chân hóng mát, trong đình bày đầy hoa cúc đương mùa nở rộ, còn có thị nữ xinh đẹp tuyệt trần đứng đợi sẵn dâng khăn ướt cho họ lau mặt, lại ở bên rót rượu gắp thức ăn. Đoạn đường này không hề mệt mỏi một chút nào.
Đôi lúc Vân Sơ cũng nói một hai câu với Tiêu Thiều, Ngô Dung, nhưng rõ ràng chàng là người ít nói nên phần lớn thời gian đều giữ im lặng.
Đến khi trở về, Vân Sơ đi trước, Tiêu Thiều cùng Ngô Dung đi sau.
Tiêu Thiều thở dài, hỏi: “Ngô huynh, anh thấy Vân Sơ thế nào?”
Ngô Dung suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Lần đầu gặp mặt, khó mà nói.”
“Vậy cũng phải có một ít ấn tượng chứ?” Tiêu Thiều chưa từ bỏ ý định lại hỏi.
“Sao cậu lại để ý cậu ta như vậy?” Ngô Dung nghi ngờ hỏi lại.
Tiêu Thiều lại thở dài nói: “Còn không phải mẹ tôi ưng ý cậu ấy, muốn làm mai cho em gái tôi. Cậu ta cũng biết em gái tôi nhưng tôi lại thấy hai người không có tình cảm gì. Tôi sợ mẹ nóng vội muốn ép hôn, nếu không tốt còn làm chậm trễ chuyện chung thân đại sự của em gái tôi nữa.”
Tiêu Thiều lại nghiêm túc nhìn Ngô Dung nói: “Tôi thật sự hối hận vì đã đánh anh, nếu lúc trước đồng ý để anh làm em rể tôi thì tốt rồi, tôi cũng không cần phải lo lắng gì nữa, anh vừa nhìn đã biết là người đáng tin cậy rồi.” Một lát sau chàng lại hỏi: “Vậy anh nói thật lòng xem, Vân Sơ là người như thế nào?”
“Mới gặp một lần không thể nói chính xác được, có điều trước đây tôi cũng từng gặp người giống Vân công tử. Người đó bề ngoài thanh lãnh nhưng bên trong lại nóng như lửa. Những người như thế không dễ dàng thân cận, nhưng một khi đã được cậu ta tiếp nhận thì sẽ là thật tình chân ý. Nếu cậu ta thực sự coi trọng lệnh muội thì đây sẽ là một mối nhân duyên tốt đẹp, nhưng nếu không, chỉ sợ……”
Tiêu Thiều một bên nghe một bên gật đầu phụ họa: “Tôi cũng nói như vậy nhưng mẹ tôi không nghe, nói muội muội xinh xắn đáng yêu, không có chàng trai nào là không rung động, aizz.”
Ngô Dung bật cười, cha mẹ nào cũng đều cảm thấy con cái mình là tốt nhất, nhưng người khác đâu có nghĩ như vậy.
Lúc Ngô Dung về nhà, người gác cổng nói: “Thiếu gia, tam cô gia nhà họ Diệp đến đây, đang chờ ngài ở đại sảnh.”
Ngô Dung “Ừ” một tiếng, cũng không cảm thấy bất ngờ. Hôm qua Vương thị nói không được, đại khái Trần An muốn đến gặp chàng xin xỏ đây.
Trần An thấy Ngô Dung vào đại sảnh vội vàng đứng lên tươi cười chào đón.
Hắn mặc áo dài gấm màu xanh ngọc do Khởi Tú các chuyên làm, vải dệt sang quý, thủ công tinh xảo, vừa thấy chính là hàng cao cấp, hơn nữa bộ dạng của hắn cũng không tồi nên nhìn qua khá bắt mắt.
Trần An tươi cười nói: “Anh rể, hôm nay lại đây quấy rầy.”
Ngô Dung nói “Ừ” một tiếng, chỉ tay vào ghế nói: “Ngồi đi.”
Trần An vội vàng vâng dạ ngồi xuống, trông rất kính cẩn.
Thật ra trong lòng Trần An hơi sợ, trước kia hắn khinh thường Ngô Dung, nghĩ Ngô Dung chẳng qua chỉ là một kẻ ăn chơi đàng điếm. Mà bây giờ khi đối diện với chàng hắn mới cảm thấy áp lực đè nặng lên người, khiến cho hắn không tự giác thể hiện thái độ thận trọng giống như đối đãi với người quyền quý vậy.
Trần An thấy Ngô Dung chỉ ngồi an tĩnh uống trà mà không chủ động hỏi hắn có chuyện gì, trong lòng cũng hơi lo lắng nhưng ngoài mặt lại cười toe toét nói: “Tiểu đệ lần này mạo muội đến nhà là có một yêu cầu quá đáng.”
Ngô Dung yên lặng một lúc mới chậm rãi nói: “Cậu nói đi.”
“Anh rể à, em là người đã có gia đình, anh cũng thấy đấy, ở kinh thành này tấc đất tấc vàng, một ngày không có tiền thì không thể sống được. Em làm việc không cẩn thận khiến chị cả tức giận, bây giờ cũng không dám mặt dày xin quay về Khởi Tú các. Em chỉ mong có thể tự mở một cửa hàng tơ lụa, kiếm chút tiền mua gạo thôi.”
Trước đây Trần An phụ trách mua vải dệt cho Khởi Tú các, đã từng đi Giang Nam vài lần nên cũng quen biết với mấy mối cung cấp vải ở Giang Nam. Nếu lần này hắn định buôn bán cũng không phải không được.
Ngô Dung gật đầu, nói: “Nếu làm tốt cũng được đấy.”
“Vâng, em cũng nghĩ như vậy, cũng đã hỏi thăm mấy cửa tiệm cho thuê, cách Khởi Tú các không xa có một chỗ được lắm, có điều……” Hắn xoa xoa tay, do dự một lúc lâu mới lấy can đảm nói: “Không giấu anh rể làm gì, tiểu đệ cưới vợ sinh con, mấy năm nay trong tay không còn lấy một đồng, mà muốn mở cửa làm buôn bán thì không thể thiếu tiền vốn, cho nên…… Cho nên lần này tiểu đệ mặt dày đến mượn anh rể và chị cả ít tiền vốn.”
Hắn lại lập tức lớn tiếng cam đoan: “Chỉ cần ăn nên làm ra có lợi nhuận, em sẽ lập tức trả tiền!”
Ngô Dung yên lặng thật lâu không nói, ngay khi Trần An cho rằng lần này phải về tay trắng, Ngô Dung mới mở miệng hỏi : “Cậu còn thiếu bao nhiêu?”
Trần An lập tức nói: “Một, một ngàn lượng…… Tiểu đệ định mua luôn cửa tiệm kia, hơn nữa phải nhập loại tơ lụa tốt nhất, cho nên tiền vốn rất lớn……”
Hai mươi lượng bạc đã đủ để nhà bình thường tiêu trong một năm, Trần An đúng là không tham tí nào.
Ngô Dung đợi hắn nói xong mới cười nhẹ, vươn một bàn tay năm ngón, nói: “Không có ngàn, tôi chỉ có thể cho cậu mượn nhiều nhất năm trăm lượng. Tôi cũng vừa mới thành thân, cần chi tiêu nhiều, cậu cũng biết đúng không.”