Hàn Nhạn tiếp tục nói: "Đây là vật mà năm đó ông nội khi đi săn bắt được đầu tiên, đó là khu vực săn bắn lớn nhất, có nhiều con mồi xinh đẹp.
Về sau ông nội tìm tới thợ may tốt nhất Kinh Thành để may chiếc áo
choàng này. Chiếc áo choàng này dưới ánh mặt trời có thể phát sáng, vô
cùng quý giá."
Trang Ngữ Sơn nhịn không được mà nuốt nước bọt. Lời nói của Hàn Nhạn làm cho trong lòng nàng nổi sóng lớn. Gắt gao trừng mắt nhìn chiếc áo
choàng đỏ rực trên người Hàn Nhạn. Hận không thể đoạt ngay nó từ trên
người nàng ta.
Nhìn thấy dáng vẻ Hàn Nhạn cười tít mắt, trong lòng nàng thầm nghĩ: cười đi, cười đi, đợt lát nữa người sẽ cười không nổi.
Tuy không biết rõ kế hoạch của mẫu thân là gì, nhưng mà mẫu thân đã nói
qua. Bây giờ người muốn hủy hoại Trang Hàn Nhạn, làm cho nàng cao hứng
mười phần.
Trong xe ngựa có chiếc bàn nhỏ bên trên đang nấu nước trà, Hàn Nhạn động tay rót cho mình một chén, nước trà nóng bỏng muốn tràn ra ngoài. Nha
hoàn Vân nhi ngồi ở một bên nghĩ lại muốn nói gì đó, chưa kịp mở miệng,
thì tay của Hàn Nhạn run lên. Chén trà nóng bỏng đã hắt đầy người Trang
Ngữ Sơn.
"A!" Trang Ngữ Sơn lập tức hét chói tai, một bàn tay giơ cao lên muốn
tát cho Hàn Nhạn một cái. Hàn Nhạn lại 'ai nha' một tiếng, hoảng hốt lo
sợ nói: "Tỷ tỷ, áo choàng..."
Trang Ngữ Sơn sửng sốt, vội vàng cúi đầu xem. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo choàng da thỏ màu trắng mới tinh, xứng với áo nhỏ bằng gấm vóc màu
hồng nhạt, trong cực kỳ dịu dàng xinh đẹp. Giờ phút này chiếc áo choàng
dính đầy vết nước trà đọng lại, loan lỗ khắp nơi, nhìn rất xấu xí.
Trong lòng Trang Ngữ Sơn giận không kèm chế được, rống to với Hàn Nhạn:
"Ngươi làm áo choàng của ta biến thành cái dạng này rồi! Bữa tiệc pháo
hoa tối nay làm sao đây? Rõ ràng là ngươi cố ý!"
Hàn Nhạn cúi đầu, dáng vẻ luống cuống: "Muội không cố ý... Bữa tiệc pháo hoa, Ngữ Sơn tỷ tỷ đổi toàn bộ quần áo cũng được... Bộ quần áo này muội sẽ đền."
Trang Ngữ Sơn nhất quyết không buông tha: "Cái gì mà đổi toàn bộ quần
áo! Áo choàng này là mấy ngày trước phụ thân đã cho người may cho ta,
ngươi lấy cái gì để bồi thường? Ngươi nói nghe dễ dàng quá, không lẽ
muốn ta mặc quần áo cũ đi dựa tiệc pháo hoa?"
Nhìn thấy Hàn Nhạn cúi đầu níu chặt vạt áo choàng của mình, đôi mắt
Trang Ngữ Sơn sáng lên: "Hay là ngươi đưa áo choàng của ngươi cho ta. Ta miễn cưỡng mặc. Ngươi bồi thường thêm chút bạc là được."
Trong lòng Hàn Nhạn trở nên lạnh lùng, Trang Ngữ Sơn tính toán rất hay.
Áo choàng này vô cùng quý hiếm, Trang Ngữ Sơn lại dám bắt mình đền thêm
bạc, lòng tham cũng hơi lớn rồi đó. Nghĩ như vậy, Hàn Nhạn liên tục xua
tay: "Không được, đây là ông nội tặng cho muội..."
Trang Ngữ Sơn mặc kệ những thứ này, chỉ cảm thấy ngay trước mặt nhiều
người như vậy mà Trang Hàn Nhạn lại hắt nước trà lên người của mình, cho nên giờ phút này nàng sẽ không nhượng bộ. Không bằng thừa cơ hội này
chiếm chiếc áo choàng đó, nghĩ tới Trang Ngữ Sơn lại nghiêng người kéo
áo choàng trên người Hàn Nhạn, miệng không ngừng nói: "Thiếu nợ trả tiền đó là điều lý lẽ không thể thay đổi. Đều là tỷ muội, ta miễn cưỡng mặc, áo choàng của ta đúng là bị ngươi làm dơ! Nếu phụ thân biết ngươi cố ý
làm bẩn áo choàng của ta, thì người sẽ phạt ngươi như thế nào!"
Hàn Nhạn vốn đang cùng Trang Ngữ Sơn níu kéo, không cho nàng ta kéo lấy
áo choàng của mình. Nghe thấy tên Trang Sĩ Dương, động tác liền chậm
lại, ủy khuất phẫn hận trừng mắt nhìn Trang Ngữ Sơn. Trang Ngữ Sơn lột
áo choàng trên người Hàn Nhạn xuống, vội vã mặc lên người. Liền cảm thấy vô cùng ấm áp, lập tức hỏi nha hoàn Vân nhi ngồi bên cạnh: "Đẹp không?"
Mặc dù Vân Nhi cảm thấy có chút không tốt nhưng vẫn nói: "Đẹp."
Trang Ngữ Sơn dương dương đắc ý liếc mắt nhìn Hàn Nhạn đang phẫn nộ, mở
miệng nói: "Thật ra Tứ muội cũng không thích hợp với chiếc áo choàng này lắm. Ngược lại thì ta cảm thấy chiếc áo choàng này càng thích hợp với
ta hơn." Nói xong thì nàng ném chiếc áo choàng da thỏ của mình cho Hàn
Nhạn: "Hay là Tứ muội trước hết hãy mặc cái này đi."
Hàn Nhạn nhìn nàng nói: "Đa tạ Ngữ Sơn tỷ tỷ, chỉ là Hàn Nhạn chưa từng
có thói quen mặc lại đồ của người khác đã mặc. Như vậy rất giống ăn
mày."
Trang Ngữ Sơn nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Hàn Nhạn, cười lạnh
nói: "Tứ muội không muốn mặc áo choàng của ta, thì Vân nhi, gói chiếc áo choàng này lại." Nhìn thoáng qua áo khoác da của Hàn Nhạn, châm chọc
nói: "Chỉ là chờ một lúc nữa Tứ muội không bị chết cóng thì mới tốt."
Hàn Nhạn bình tĩnh trả lời: "Không cần Ngữ Sơn tỷ tỷ quan tâm." Nàng cúi đầu nhìn quần áo màu xanh nhạt của mình, nụ cười bên môi giương lên rồi hạ xuống.
Tính chiếm hữu của Trang Ngữ Sơn rất mạnh mẽ, một chiếc áo như vậy mà
lọt vào mắt của nàng ta thì nhất định nàng ta phải lấy cho bằng được.
Nếu như Trang Ngữ Sơn không đề cập tới chuyện muốn đổi áo choàng với
mình, thì Hàn Nhạn cũng sẽ nghĩ cách đưa áo choàng của mình cho nàng ta. Toàn bộ mọi thứ tiến hành thuận lợi như tưởng tượng của nàng.
Các nàng cãi nhau ở trong xe, đương nhiên sẽ truyền tới tai các thị vệ
bên ngoài. Nhưng mà bọn họ làm như không biết chuyện gì, đội người đi
sau cùng chính là Cấp Lam và Thu Hồng. Hai người đều thở hổn hển, đi
đường núi gập ghềnh, cho dù là nam nhân cũng có chút không chịu nổi, nói chi tới hai nữ nhi yếu đuối. Nhưng mà rất may là tính tình của Cấp Lam
rất hoạt bát, thường xuyên nói chuyện với thị vệ xung quanh để giải
buồn, đường đi dường như cũng chẳng còn xa.
Cũng không biết đi bao lâu, Cấp Lam dừng lại một chút, kéo kéo tay áo
của thị vệ, nhìn hắn nở ra một nụ cười tươi: "Đại ca, đã tới đâu rồi?"
Dứt lời nàng còn lau mồ hôi trên trán, nhìn rất nhu mì.
Thị vệ này cũng có chút thương hoa tiếc ngọc, lại thấy Cấp Lam thanh tú, miệng lưỡi cũng ngọt, an ủi nói: "Không có gì. Cũng sắp tới bãi Sa Hà
rồi. Qua khỏi bãi Sa Hà đi thêm nữa canh giờ là có thể tới thành."
Cấp Lam nghe vậy, nói cảm ơn với thị về. Sau đó Thu Hồng và nàng liếc nhìn nhau, trong lòng hai người đều có tính toán.
Trong xe ngựa, Hàn Nhạn không nhanh không chậm ăn điểm tâm, tính thời
gian, e là sẽ tới nhanh thôi. Nàng quay đầy, nhìn thấy Trang Ngữ Sơn
đang dựa vào cạnh xe thưởng thức vòng bạc trong tay, hàng động rõ ràng
là đang khoe khoan. Mặt mũi Hàn Nhạn mỉm cười, áo khoác da màu xanh nhạt trên người cũng coi như là tươi đẹp, nhưng mà nếu như so sánh với áo
choàng đỏ tươi trên người Trang Ngữ Sơn thì có thể nói là ảm đạm vô
cùng.
Chu thị rất cẩn thận, nhất định sẽ không nói kế hoạch của mình cho Trang Ngữ Sơn biết. Do tính tình của Trang Ngữ Sơn không đủ trầm ổn, Chu thị
lo lắng về tình về lý cũng có thể tha thứ được. Nhưng mà bởi vì nguyên
nhân này, mới có thể để cho Hàn Nhạn thừa cơ hội.
Hai vị tiểu thư ngồi cùng một chiếc xe, bọn sơn tặc thật sự có thể nhận ra ai là Nhị tiểu thư, ai là Tứ tiểu thư sao?
Hàn Nhạn cúi đầu nở một nụ cười thoáng ẩn thoáng hiện, còn chưa kịp thu
hồi thì nghe thấy bên ngoài xe ngựa truyền tới âm thanh huyên náo, cùng
với tiếng gió ngựa 'lộc cộc, lộc cộc'. Xe ngựa lung lay, thị vệ xung
quanh rút đao ra, âm thanh vang dội. Ở trong vùng hỗn loạn có một âm
thanh thô ráp vang lên trước mặt mọi người: "Giữ người phía sau!"
Rốt cục cũng đã tới, vẻ mặt Hàn Nhạn lạnh lùng, thật đúng là sợ bọn họ không tới. Diễn xuất thế này, nên làm sao để tiếp tục?
Nha hoàn bên cạnh Trang Ngữ Sơn đột nhiên hét to lên, nàng ta không hiểu rõ tình hình. Hàn Nhạn vén màn xe nhảy xuống, lớn tiến la lên, giọng
đầy hoảng sợ: "Bảo vệ tiểu thư!"