Quý Nữ Khó Cầu

Chương 97: Chương 97: Bí ẩn nặng nề




Sau khi Chu thị đi rồi, Kiều Mộng vừa đấm chân cho Mị di nương vừa nói: "Di nương định hợp tác với bà ta thật à?"

Mị di nương cười lạnh một tiếng. Tất nhiên cách của Chu thị không tệ, ít nhất cũng có thể đả kích Trang Hàn Nhạn. Nhưng mình cứ đóng góp không công như vậy à? Điều này là không được. Bà nhìn bụng, nhẹ nhàng vuốt lên bằng một tay: "Ta cũng muốn thẻ một chút chuyện một mũi tên hạ hai con chim."

Hàn Nhạn nhắm mắt lại, nghe Cấp Lam hỏi thăm được Chu thị vào Phù Dung Viên thì nàng đuổi mọi người ra khỏi cửa, chỉ để lại bọn họ mật đàm trong phòng. Cấp Lam lo lắng mà nói: "Tiểu thư, hôm nay người vừa trở về phủ, Chu di nương đã có động tác lớn như vậy, sợ là bọn họ định gây bất lợi cho người."

Hàn Nhạn trầm ngâm một lát: "Muội nói ngoài Chu di nương và Mị di nương làm mật thám thì còn ai?"

Cấp Lam nói: "Còn nha hoàn thế thân của Mị di nương - Kiều Mộng nữa." Thấy Hàn Nhạn cau mày, Cấp Lam vội vàng nói: "Kiều Mộng là nha hoàn hồi môn của Mị di nương. Nghe nói ả ta là tâm phúc của Mị di nương đó. Cô ả này cứng mềm không ăn, rất trung thành và tận tâm với Mi di nương," Cấp Lam quen tất cả hạ nhân từ trên xuống dưới của Trang phủ nên đương nhiên tin tức rất tinh thông: "Nhưng Kiều Mọng này rất khó tiếp xúc. Ngay cả nha hoàn trong Phù Dung Viện cũng đều không thích ả ta. Nhưng Mị di nương cưng chiều ả nên ai cũng không dám bắt nạt."

Hàn Nhạn gật đầu. Kiều Mộng này lại là người trung thành và tận tâm với Mị di nương. Phải làm sao mới có thể để Kiều Mộng cam tâm tình nguyện mà quay lưng phản bội Mị di nương đây? Hàn Nhạn hít một hơi thật sâu, hỏi Cấp Lam: "Muội có biết nhà họ Kiều còn những ai không?"

Cấp Lam sững sờ, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Nhà họ Kiều còn có một cha già, một ca ca. Ca ca ả ta bán trà trong kinh thành, cuộc sống không tệ lắm."

Hàn Nhạn suy nghĩ một chút, phân phó: "Cấp Lam, ta muốn muội đi làm một chuyện quan trọng."

Cấp Lam sững sờ: "Chuyện gì ạ?"

Hàn Nhạn cúi người nói vào tai nàng mấy câu. Cấp Lam gật đầu, rời đi ngay lập tức. Thù Hồng lẳng lặng đứng hầu hạ bên cạnh. Tuy mấy ngày nay vết thương của nàng đã tốt hơn rấtd₪đ₪l₪q₪đnhiều nhưng Hàn Nhạn chưa muốn nàng làm chút việc nặng nào. Lúc này thấy nàng im lặng như vậy, Hàn Nhạn nhớ tới lời của Cấp Lam, bỗng nổi lòng đùa giỡn, liền cố ý nói to: "Thù Hồng, năm nay muội mười sáu rồi nhỉ?"

Thù Hồng không ngờ Hàn Nhạn lại bất thình lình nói tới chuyện này nên đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó gật đầu: "Dạ."

"Cũng tới ngày lấy chồng rồi. Nhưng có thích ai chưa?" Hàn Nhạn tựa như tùy ý hỏi. Mặt Thù Hồng vụt đỏ.

"Tiểu thư...Tiểu thư, nô tỳ chưa từng nghĩ tới chuyện lập gia đình." Hiếm thấy Thù Hồng luôn luôn bình tĩnh lại căng thẳng như vậy, Hàn Nhạn càng thấy hứng thú hơn. Nàng biết lúc mình đi, Phó Vân Tịch phái Mộc Nham tới để bảo vệ muội ấy. Lúc này hẳn là Mộc Nham đang ẩn mình ở một nơi bí mật gần đấy nên có thể nghe được những lời nàng nói.

"Sao có thể không lấy chồng chứ?" Hàn Nhạn nói lời thấm thía: "Nếu không thì chờ ta làm Huyền Thanh vương phi sẽ nói với người để muội làm thiếp thất nhé?" Lời này chỉ đơn giản để trêu ghẹo. Đừng nói Phó Vân Tịch không chịu, ngay cả Hàn Nhạn cũng không thể nào chủ động nhét nữ nhân tới bên cạnh hắn.

Không ngờ Thù Hồng nghe xong những lời này thì bỗng quỳ xuống trước mặt Hàn Nhạn, giọng nghẹn ngào: "Tiểu thư, nếu người có tâm tư như thế thì e rằng Thù Hồng không thể đảm nhiệm được. Thù Hồng...Thù Hồng thà rằng chết đi."

Đây cũng là ngoài dự liệu của Hàn Nhạn. Ngay sau đó, Mộc Nham đang chú ý động tĩnh của bọn họ trên nóc nhà nghe được những lời này cũng không khỏi sửng sốt. Phải biết rằng có một nha hoàn hồi môn trở thành thiếp thất của nam chủ nhân là chuyện mà bao nhiêu nha hoàn mơ ước. Những nha hoàn leo lên giường chủ tử vì để có thể để chủ nhân coi trọng mình. Mà làm thiếp thất của Phó Vân Tịch, e rằng không ít tiểu thư danh môn đều vui vẻ chịu đựng. Ngoài địa vị của Phó Vân Tịch không nói, riêng phong thái của bản thân chàng đã đủ khiến những người này ái mộ. Nhưng Thù Hồng lại tình nguyện đi chết cũng không nguyện làm thiếp của Phó Vân Tịch.

Thù Hồng ngẩng đầu lên, kiên định mà nói: "Trữ Ninh làm thê tử của Hàn Môn mà không làm thiếp nhà quyền quý. Tiểu thư, nô tỳ đi theo người nhiều năm như vậy, thấy không ít chuyện ở nhà lớn. Đám di nương tranh thủ tình cảm, gieo họa cho không chỉ là con gái. Cả đời này nô tỳ không cầu đại phú đại quý, chỉ mong đi theo tiểu thư, nhìn tiểu thư bình an vui vẻ cả đời là đã đủ hài lòng."

Những lời này thật chân thành. Hàn Nhạn hơi không nỡ. Nàng không đành lòng để một cô nương tốt như vậy cứ theo bên cạnh mình, phí hoài tuổi xuân như thế. Mình có hạnh phúc cũng không đủ, chỉ có người bên cạnh mình hạnh phúc thì mới thực sự được như vậy. Nghĩ tới đây, Hàn Nhạn liền nói với Thù Hồng: "Muội cũng phải lập gia đình. Dù cho muội không lấy chồng thì ta cũng không nỡ trói muội bên cạnh. Thù Hồng, muội đi theo ta nhiều năm như vậy, cuộc đời muội không nên chỉ có mình ta. Muội cũng nên có hạnh phúc của mình. Cấp Lam cũng thế. Các muội có thể ở bên cạnh ta nhưng cũng phải lập gia đình chứ. Nữ tử luôn muốn tìm một chỗ dựa cho mình mà."

Thù Hồng và Cấp Lam đã đi theo Hàn Nhạn hai đời. Kiếp trước còn vì nàng mà chôn vùi hạnh phúc, là nô tỳ trung thành khó thấy. Có nói gì thì Hàn Nhạn cũng phải tìm tương lai hạnh phúc cho các nàng. Nghe thấy Hàn Nhạn nói thế, Thù Hồng còn định từ chối thì nàng đã nghiêm mặt lại, nói: "Muội dừng nhiều lời, ta đã quyết định rồi. Thù Hồng, nếu muội lập gia đình thì rốt cuộc muốn tìm người như thế nào?"

Lần đầu tiên Thù Hồng nói chuyện này với Hàn Nhạn nên hơi xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, kiên định nói: "Nếu nhất định nô tỳ phải gả thì không cầu chàng đại phú đại quý, thân phận hiển hách. Chỉ cần chàng ngay thẳng đoan chính, quan tâm thương yêu người khác. Đừng cưới nạp thiếp thu phòng, miễn là ở bên nô tỳ tới khi đầu bạc là được." Thấy Hàn Nhạn không dị nghị gì, nàng nói tiếp: "Người đời đều nói chỉ có một mình tiểu thư người mới có yêu cầu kinh thế hãi tục như thế với vương gia. Nô tỳ thì lại không cho là như vậy. Trên thực tế, nô tỳ cũng có nguyện vọng như vậy. Khó được làm vợ chồng cả đời, nếu thu nhiều tiểu thiếp như vậy thì sau này r rằng gia đình vĩnh viễn không có ngày bình yên mất."

Mộc Nham ngơ ngác ẩn ở chỗ tối trên nóc nhà, nhìn Thù Hồng qua cửa sổ. Nàng dám nói cũng có nguyện vọng như vương phi. Thật ra, lúc đầu khi vương phi đưa ra yêu cầu vĩnh viễn không nạp thông phòng hay tiểu thiếp, đừng nói là vương gia, ngay cả hắn trầm tĩnh ít nói như thế mà cũng cảm thấy không thích hợp. Vốn nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường. Sao vương phi có thể nói chuyện ghen tỵ một cách bình thản như vậy? Nhưng càng khiến người khác bất ngờ hơn là, vương gia luôn làm việc không nhượng bộ người khác lại đáp ứng yêu cầu nay. Hôm nay một tiểu nha đầu bên cạnh vương phi cũng nói như thế. Những người bên cạnh vương phi này đều rất đặc biệt nhỉ?

Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt đỏ ửng của Thù Hồng. Làn da của nàng hồng hào, nhìn có vẻ là người đẹp dịu dàng hiểu chuyện nhưng chính người đẹp thanh tú này vừa rồi cũng nói ra lời muốn độc chiếm trượng phu như vậy. Mộc Nham cúi đầu, nhớ tới lần đầu tiên gặp Thù Hồng. Lúc đó Thù Hồng cho rằng bọn họ đoạt vương phi đi, lại rút trâm ra đâm hắn. Mộc Nham tự nhận mình là người mặt lạnh cứng rắn, bình thường bọn nha hoàn cũng không dám nói chuyện với hắn. Vậy mà Thù Hồng lại nhìn thẳng vào hắn, không chịu nhượng bộ chút nào. Lúc đó trong lòng hắn hơi ngạc nhiên, không thấy được nhiều nha hoàn trung thành như vậy.

Sau này gặp nhau mấy lần, dường như hắn đều có thể nhìn thấy nha đầu này đi cạnh vương phi. Vương phi thông tuệ, nàng cũng không kém. Người được ở bên cạnh vương phi cũng có khả năng. Cấp Lam thông minh, Thù Hồng thận trọng. Sau đó, Trang Hàn Minh cãi vã với Hàn Nhạn, Thù Hồng bị thương. Lúc ấy hắn cõng Thù Hồng, chỉ cảm thấy thân thể nha đầu này thật nhẹ. Người nhìn có vẻ lớn như vậy mà lúc này thoạt nhìn cũng giống như những tiểu nha đầu trong Huyền Thanh vương phủ.

Trong lòng hắn liền sinh ra chút thương tiếc mà chính hắn không cảm thấy được.

Hôm nay hắn ở trên nóc nhà nghe thấy Hàn Nhạn nói muốn gả Thù Hồng ra ngoài thì tong lòng lại hơi căng thẳng. Hắn cũng không biết đây là vì sao. Cho tới bây giờ, hắn vẫn hơi không hiểu. Thì ra Thù Hồng thích người như thế. Ngay thẳng đoan chính, tiền bạc thân phận không tính là gì, quan trọng là phải một lòng một dạ mà đối xử với nàng.

Hàn Nhạn mỉm cười, nói: "Thù Hồng, muội cảm thấy Mộc Nham thế nào?"

Một lời này khiến người trong phòng và trên nóc nhà cùng ngẩn ra.

Thù Hồng bối rối lắc đầu: "Ý tiểu thư là gì? Nô tỳ không có bất kỳ mối liên quan nào với Mộc thị vệ cả."

Nghe thấy Thù Hồng vội vàng phủi quan hệ với mình như vậy, trong lòng Mộc Nham từ từ dâng lên một sự bực mình. Hắn cũng không biết sao mình lại tức. Nhưng lúc này, người như tảng đá này rốt cuộc cũng lộ chút cảm xúc ra ngoài. Hắn nghiêng đầu, phi thân rời khỏi nóc nhà, không hề quan sát trong phòng nữa.

Hàn Nhạn không biết suy nghĩ của Mộc Nham nhưng cũng rất vui. Bên cạnh Phó Vân Tịch có Mộc Phong tính tình hoạt bát, Mộc Nham này lại giống Phó Vân Tịch vài phần. Người có thểdㄖđㄖlㄖqㄖđđược chàng tín nhiệm chắc chắn rất tốt. Nhưng không biết rốt cuộc giữa Thù Hồng và hắn có duyên với nhau không.

Nghĩ tới đây, Hàn Nhạn liền cười khanh khách. Thù HỒng không rõ vì sao nàng lại cười thì bị nàng tìm lý do nói cho có lệ, cũng không nói gì nữa.

Trong khách điếm.

Thiếu nữ áo vàng có dung mạo xinh đẹp vuốt vuốt con rắn nhỏ trên tay, nhìn nam tử đang bôi thuốc lên vết thương bên cạnh: "Ca ca, sao lại cứu nàng ta?"

"Y Lâm Na," Trác Thất lạnh lùng nhìn nàng: "Muội trông nom rộng quá đấy."

Y Lâm Na cong môi. Có trời mới biết vào lúc thấy Hàn Nhạn sắp chết nàng ta đã vui vẻ muốn chết. Chỉ cần Hàn Nhạn chết thì Phó Vân Tịch có thể cưới nàng ta làm thê tử. Nhưng Trác Thất lại âm thầm giúp Hàn Nhạn cho tới khi nàng được Phó Vân Tịch cứu. Mắt thấy thất bại trong gang tấc, suýt chút nữa Y Lâm Na khóc vì tức. Nhưng từ nhỏ nàng ta đã sợ ca ca của mình, đành phải nói vài lời.

"Ca ca, nàng ta là Huyền Thanh vương phi." Y Lâm Na nhíu mày. Cho dù là thế, nàng ta vẫn cảm thấy mình cực kỳ xinh đẹp kiều mỵ. Mỹ mạo của nàng ta áp đảo Hàn Nhạn. Có thể nói có rất nhiều nam nhân chỉ cần thấy dung nhan của nàng ta liền điên cuồng.

Trác Thất lắc đầu, môi nở nụ cười. Nụ cười đó mang theo tính cướp đoạt mãnh liệt: "Nàng là của ta." Trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu nữ yếu đuối đứng trong vũng máu, bộ dạng xách theo đại đao mà không sợ hãi. Lần đầu tiên gặp nàng thì cảm thấy nàng hết sức xảo quyệt. Vô tình nàng lại tản ra sự trầm tĩnh dịu dàng ở ngoài nhân gian rất khó diễn tả. Nhưng nàng lại như đã được rèn luyện qua năm tháng, nghị lực tản ra từ trong ra ngoài. Sau đó gặp nàng, mỗi một lần cũng đều cảm thấy nàng trong ngoài không giống nhau, có muôn vàn khuôn mặt khiến người ta không nhịn được mà phải đoán xem rốt cuộc dưới mặt nạ đó là ai. Mà ngày đó bị thích khách đuổi giết, ánh mắt nàng sáng ngời, không nhượng bộ chút nào, cũng không tuyệt vọng mà ngược lại lại mang theo chút cơ hội sống lạnh thấu xương, nghiêm túc, lạnh lùng. Khoảnh khắc đó, hắn thấy thiếu nữ này tựa như con chim ưng cao ngạo nơi thảo nguyên khiến hắn không nhịn được mà muốn thuần phục.

Huyền Thanh vương phi thì sao? Huyền Thanh vương phi thì sao? Chỉ cần là hắn nhìn trúng thì sẽ không thể không có được. Mặt Trác Thất lộ ra một nụ cười tình thế bắt buộc. Một khi có được thiếu nữ này thì hắn sẽ vô cùng thỏa mãn về chuyến đi tới Đại Tông này.

Y Lâm Na hoàn toàn không đoán ra được Trác Thất đang nghĩ gì. Nhưng nghe thấy hắn nói câu kia thì chần chừ hỏi: "Ca ca thích nàng ta à?"

Trác Thất chỉ cười không nói. Y Lâm Na càng khẳng định suy đoán trong lòng mình, càng không thích Hàn Nhạn hơn. Trừ trước tới nay Trác Thất luôn thân cận nhất với nàng ta. Nhưng một nữ nhân tồi tệ, không chỉ cướp đi người trong lòng của nàng ta mà còn làm hại nàng ta bị ca ca thân thiết nhất khiển trách. Y Lâm Na liền thầm hạ quyết tâm lần sau gặp Hàn Nhạn, bất kể ca ca nghĩ thế nào, nhất định mình phải trừ bỏ một nữ nhân như vậy. Ở thêm một ngày trên thế gian này là uy hiếp lớn lao tới Y Lâm Na.

Cùng lúc đó, trong Huyền Thanh vương phủ lại yên lặng dị thường.

"Huynh đoán không sai," Thành Lỗi chống một bên cằm: "Người cứu tiểu vương phi của huynh chính là hoàng tử Tây Nhung."

Phó Vân Tịch cụp mắt ngồi đó, áo trắng chấm đất, ánh mắt lạnh lùng. Chàng nghe lời của Thành Lỗi thì không chút hoang mang, vươn hai ngón tay gõ lên ly trà trước mặt: "Không biết sống chết."

Thành Lỗi phì cười: "Dù gì cũng là ân nhân cứu mạng của tẩu tẩu, huynh cần gì phải nói thế. Ta thấy hắn thích tẩu tẩu thật đấy."

Phó Vân Tịch khẽ nhăn lông mày, trong đầu hiện lên khuôn mặt mang nụ cười có vẻ nhẹ nhàng của Hàn Nhạn. Người khác đã phát hiện ra ánh sáng của nha đầu này, khắp nơi đều là ruồi nhặng, thật đúng là không dễ. Nếu có thể giấu nàng đi thì tốt rồi. Phó Vân Tịch ngẩn ra, lại không nhịn được mà cười rộ lên.

Thành Lỗi thấy bằng hữu tốt một hồi thì nhíu mày một hồi thì giãn mặt ra, không khỏi thở dài một hơi trong lòng. Một chữ tình quả nhiên không thể dính. Trước kia chỉ cảm thấy Phó Vân Tịch lạnh băng băng thật đáng sợ, bây giờ thấy vui buồn thất thường như vậy lại càng khiến lòng người sợ hãi.

"Tới đất Thục tra chuyện sao rồi?" Lần trước Phó Vân Tịch phân phó thủ hạ tới Ba Thục điều tra chuyện có liên quan tới Đường Môn khiến Thành Lỗi ngạc nhiên không thôi. Chuyện trong chốn giang hồ này từ trước tới nay Phó Vân Tịch đều không quá quan tâm. Sau này biết được là Hàn Nhạn yêu cầu thì trong lòng hơi nghi ngờ. Dù sao một nữ nhân khuê phòng, muốn đi điều tra một môn phái trong giang hồ, nói thế nào cũng thấy hơi kỳ lạ.

Sắc mặt Phó Vân Tịch hơi thay đổi, nhớ tới kết quả của thủ hạ mình khi trở về. Khăn gấm là sản phẩm đặc trưng của Đường Môn. Không ai trong Đường Môn có một chữ "Kiều" như trên khăn gấm cả. Sau này qua nhiều cách điều tra thì rốt cuộc biết được đương kim chưởng môn của Đường Môn bây giờ là con gái nhỏ của chưởng môn trước, tên là Đường Kiều. Tất cả mọi người gọi nàng ta là Tiểu Kiều. Nhưng từ hai mươi năm trước Tiểu Kiều này đã bệnh nặng không khỏi, qua đời đã lâu. Thám tử của Phó Vân Tịch đã điều tra lăng mộ của Tiểu Kiều thì phát hiện đó là ngôi mộ trống.

Đường Môn tạo ra một ngôi mộ trống là để làm gì? Phó Vân Tịch cũng không biết. Nhưng thám tử quay về bẩm báo rằng Đường Môn rất kiêng dè người trong triều đình, hơn nữa thù hận có thêm. Những người này có sở trường là dùng độc. Chuyện này thám tử cũng không thể thăm dò sâu hơn, sợ bị người phát hiện.

"Có liên quan tới triều đình." Chàng trầm giọng nói.

Thành Lỗi hơi ngẩn ra: "Các môn phải giang hồ luôn yên lặng với triều đình, sao lại có liên quan? Nếu tẩu tẩu muốn huynh tra, vậy chẳng phải tẩu tẩy có liên quan tới triều đình sao?" Nghĩ tới đây, ánh mắt Thành Lỗi bỗng thay đổi: "Nói ra cũng thấy thật kỳ lạ. Tẩu tẩu vốn là nữ nhi của quan ngũ phẩm, nói gì cũng không thể có quan hệ sâu hơn với hoàng cung. Nhưng kể từ khi tẩu lộ diện trong bữa tiệc trong cung thì Vệ Như Phong, Thất hoàng tử, Thái hậu đều chú ý hành động của tẩu ấy. Theo lý thuyết thì không đúng."

Lúc đó Hàn Nhạn còn chưa phải Huyền Thanh vương phi, địa vị cũng chỉ là nữ nhi của một quan viên bình thường. Nhưng Vệ Như Phong lại muốn đích thân cưới nàng làm Vệ thế tử phi. Thậm chí Thái hậu còn có ý muốn hạ chỉ tứ hôn. Chẳng lẽ trong chuyện này còn có gì đó?

Phó Vân Tịch nhìn ly trà trước mắt. Lá trà màu xanh chìm chìm nổi nổi trong nước. Triều đình vốn giao du với kẻ xấu, bọn họ cố ý muốn dụ dỗ Hàn Nhạn, mục đích tất nhiên là không đơn giản. Thành Lỗi bỗng nói: "Đúng rồi, Vân Tịch, còn một chuyện nữa."

Phó Vân Tịch ngước mắt nhìn hắn, chỉ nghe giọng Thành Lỗi đầy nghi ngờ: "Ta phái mấy người theo dõi Trang phủ ngày đêm, lại phát hiện cũng có người đang giám thị Trang phủ."

Vậy thì hơi kỳ lạ. Nếu chỉ là giám thị Hàn Nhạn thì còn có thể hiểu được, sao lại giám thị Trang phủ cả ngày lẫn đêm. Chẳng lẽ trong Trang phủ có thứ gì bí mật không thể cho ai biết?

Phó Vân Tịch lạnh nhạt nói: "Không ngồi yên." Chắc chắn trong Trang phủ có thứ gì đó có giá trị. Chuyện này Phó Vân Tịch đã sớm nghi ngờ, có điều vẫn chưa xác định. Hôm nay Hàn Nhạn bị đuổi giết nhiều lần, còn có sủng thiếp của Thái sư đang ở tại Trang phủ thời gian dài kia, e rằng cũng vì thứ kia mà tới. Nếu Hàn Nhạn ở Trang phủ, một ngày chưa vào cửa Huyền Thanh vương phủ thì một ngày vận mệnh của nàng còn liền một chỗ với Trang phủ.

Chàng không thể khiến Hàn Nhạn có một chút nguy hiểm nào. Thời gian từ từ trôi đi, những người này đã rục rịch, e rằng sẽ xuất kích rất nhanh. Trước khi chàng xuất chinh thì cần phải bảo đảm tuyệt đối Hàn Nhạn được ở trong môi trường yên bình. Tuy Hàn Nhạn cũng có cách giải quyết nhưng đã thành vương phi của chàng thì Phó Vân Tịch liền không chấp nhận được người của mình có một chút sơ xuất nào.

Hiển nhiên Thành Lỗi cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng Phó Vân Tịch, nhịn không được mà cười khẽ. Khối băng này tựa như người có tình cảm, lại đặc biệt bao che khuyết điểm. Phó Vân Tịch có thể tìm được người trong lòng, Thành Lỗi thật lòng vui vẻ thay chàng. Nhưng chàng tìm vương phi này, thoạt nhìn thật không phải người bình thường. Chưa kể tới các loại thế lực quấn vào nhau, chỉ riêng một câu "một đời một thế một đôi người" kinh thế hãi tục này cũng đã khiến người ta phải thay đổi cách nhìn.

"Bên phía Thái hậu chắc sẽ không dễ dàng dừng tay đâu. Tẩu tẩu đã phá hủy kế hoạch của Thất hoàng tử, chắc chắn bây giờ hắn ta hận tẩu ấy thấu xương." Thành Lỗi có lòng tốt mà nhắc nhở.

"Hôm nay hắn xuất cung cầu phúc," Phó Vân Tịch vươn tay bóp mi tâm, vẻ mặt trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh thấu xương: "Ta đã phái ám vệ bảo vệ nàng. Ai đụng tới một sợi tóc của nàng, cho dù có chạy tới chân trời góc bể ta cũng sẽ bầm thây vạn đoạn hắn ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.