Lúc Hàn Nhạn nhìn thấy Phó Vân Tịch thì chàng đang ở trong phòng uống trà.
Tuy là cái gì cũng không nói, nhưng mà không biết tại sao không khí lần này so với lúc trước thì lại năng nề như chưa từng có.
Thị vệ gác cửa trầm mặc lui qua một bên, giống như là đã sớm biết nàng
sẽ đến. Cấp Lam và Thu Hồng đều ở bên ngoài, Hàn Nhạn bước vào phòng,
liếc mắt thì lặp tức nhìn thấy Phó Vân Tịch đang ở trên giường nhỏ.
Hôm nay chàng mặc một bộ đồ bào màu đen thêu chỉ vàng, so vớ sự lạnh
lùng và cao quý của lúc trước không hề giống nhau, cả người đều có vẻ vô cùng thâm trầm và lạnh đến thấu xương. Ngũ quan tuấn mỹ nhìn không ra
chàng có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng mà chính vì vậy mà hết lần này tới lần khác, so với trước đây thì lại vô cùng giống chàng. Bây giờ lại phản
phất sự lạnh lùng, mang theo một chút sát khí, đây mới chân chính là Phó Vân Tịch.
Hàn Nhạn do dự một chút rồi đi đến bên cạnh hắn, nhè nhẹ kêu một tiếng: "Vương Gia."
Phó Vân Tịch ngẩng đầu lên nhìn nàng, cặp kia đen không giống như bình
thường mà bây giờ đối mặt nàng lại vô cùng dịu dàng, còn có một chút
huyền diệu. Hàn Nhạn nhìn không hiểu, nhưng mà vào lúc Phó Vân Tịch đang soi mó nhìn mình thì Hàn Nhạn lại có chút hoảng hốt, nàng cũng không
biết đây là tại sao, cảm giác này như là quá bất thình lình. Nhưng Phó
Vân Tịch lại căn bản không muốn mở miệng ra nói chuyện, Hàn Nhạn đành
phải hắng giọng một cái rồi nói: "Huynh phải xuất chinh sao?"
"Ừ." Trong lời nói Phó Vân Tịch không nghe ra chàng có ý tứ gì, không có tiếc nuối, cũng không có cảm giác. Hàn Nhạn cảm thấy rất kỳ lạ, thái độ của Phó Vân Tịch, giống như là về tới lúc họ mới quen nhau, giữ khoảng
cách nhất định và vô cùng lạnh lùng. Nếu là Hàn Nhạn của kiếp trước mà
lọt vào sự đối đã như vậy, thì chỉ sợ là đã sớm ủy khuất rồi. Nhưng mà
bây giờ trước mắt thì Hàn Nhạn ngoài có sự nghi ngờ ra, thì ngược lại
không còn có gì khác cả.
"Tại sao lại nhanh như vậy?" Nàng hỏi: "Không phải nói là sang năm mới xuất chinh sao?"
Phó Vân Tịch lẳng lặng nhìn nàng, trong lòng thầm thở dài, cô bé này rõ
ràng là đang quan tâm nhưng mà lại không biểu hiện gì. Cũng không thấy
nàng lộ ra bất kỳ dáng vẻ thương tâm nào, có phải là chàng tự mình đa
tình không? Trong lòng cô bé này, rốt cuộc Phó Vân Tịch có từng chiếm
một vị trí nào không? Nếu những nữ tử khác đối mặt với việc người trong
lòng xuất thì không phải là vô cùng bi thương rồi khóc lóc sao. Còn buồn bã mà nói lời giữ lại, còn Hàn Nhạn thì. . . Xem ra, cả hai khả năng
đều không thể xảy ra.
"Tây Nhung có hàng động lớn, phải mau kết thúc chiến tranh." Chàng nói.
Hàn Nhạn gật đầu, nhưng lông mày không tự chủ mà nhíu lại, Tây Nhung có
hàng động lớn, nhưng Đại Tông không thể vội vàng ra ứng chiến, chẳng lẽ
là có chuyện lớn gì sao? Nhưng nếu như thật sự đáng nhau thì cho dù Đại
Tông có nước giàu dân mạnh, nhưng lại phải cẩn thận vô cùng. Hàn Nhạn
còn nhớ lúc trước chuyện Thái Tử Trác Thất bị thích khách đuổi giết,
giống như là đã nói rõ rất nhiều chuyện nội tình của Tây Nhung. Cấu kết
với Tây Nhung, nội ứng ngoại hợp, đánh trận chưa chắc là tốt đối với Đại Tông. Nếu vậy thì Phó Vân Tịch thân làm chủ soái. . . Chẳng phải sẽ rất nguy hiểm hay sao?
Hàn Nhạn lén nhìn chàng, thấy chàng không nhanh không chậm uống trà.
Dáng vẻ tùy ý, trong lòng không khỏi dâng lên một sự phẫn nộ, trước khi
Phó Vân Tịch xuất chinh, rốt cuộc có nghĩ tới nàng hay không? Bây giờ
nhìn dáng vẻ của chàng, xem ra không giống như sẽ muốn giải thích cho
nàng biết. Lặp tức Hàn Nhạn lạnh lùng nói: "Vương Gia, lần này xuất
chinh vậy thì bao giờ ta mới vào cửa đây?"
Hai chữ ‘thiếp thân’ nàng cũng không cần rồi, nàng cũng không thèm câu
nệ gì mà đặt câu hỏi, nếu như bị những người khác nghe được thì nhất
định sẽ vô cung chấn động. Đơn giản là vì chuyện hôn nhân đại sự từ
trước tới nay nữ tử luôn ở thế bị động, nào có nữ tử nào chưa vào của mà còn lớn tiêng hỏi: Chừng nào ta mới vào cửa. Đây cũng quá kinh thế hãi
tục rồi, mặc dù Phó Vân Tịch từ trước đến nay luôn rất bình tĩnh nhưng
cũng thiếu chút mà bị sặc rồi.
Phó Vân Tịch ngẩng đầu như đang suy nghĩ gì đó, cẩn thận quan sát biểu
tình của Hàn Nhạn. Chỉ thấy sắc mặt của nàng lạnh lùng, mặt mày giống
như là đang tích tụ một cổ khí, trong trí nhớ của chàng thì Hàn Nhạn
hiếm khi đối xử lạnh lùng với chàng như vậy, nàng tức giận rồi sao?
Chàng nhân tiện nói: "Xuất chinh trở về thì chúng ta lặp tưc thành
thân."
Hàn Nhạn thật sự muốn bị tức chết rồi, xuất chinh trở về, đây chính là
đáp án Phó Vân Tịch cho nàng, phải biết rằng trên chiến mọi chuyện đều
có thể xảy ra, vậy mà chàng lại nói như vậy. Hàn Nhạn giận quá hóa cười, nhìn chàng mà nhẹ nhàng nói: "Không biết là Vương gia có từng nghĩ qua
không, lỡ như trên sa trường xảy ra chuyện gì không may thì chẳng khác
nào tương lại Hàn Nhạn sẽ vì Vương gia mà trở thành quả phụ?"
Lời này vừa nói ra thì không khí trong phòng cũng đọng lại, Phó Vân Tịch trầm mặc không nói, chỉ là chăm chú nhìn Hàn Nhạn, ánh mắt giống như
đầm sâu. Lời vừa ra khỏi miệng thì Hàn Nhạn cũng có chút hối hận, mình
nói cái gì cũng không may, sinh mạng của Phó Vân Tịch sao có thể đem ra
nói giỡn cho được. Phải biết rằng trên chiến trường điều kiêng kỵ nhất
chính là nói ra những lời này, bản thân nàng nói ra những lời này đúng
là có chút quá đáng, chưa gì mà đã độc ác nguyền rủa rồi.
Phó Vân Tịch nhìn nàng, chàng nghĩ có phải là mình đã quá cưng chiều
tiểu nha đầu này rồi hay không phải, cho nên mới sủng nàng thành người
có tính tình vô pháp vô thiên thế này. Nêu nàng nói như vậy, đổi lại là
một người khác nói, thì đã bị giết rồi. Nhưng mà lời nói của Hàn Nhạn
lại làm cho chàng cảm thấy có chút bất lực, chính mình đã bức nàng trở
nên nóng nảy như vậy, nếu không, làm sao nàng có thể giống như một đứa
bé mà nói ra những lời bốc đồng như vậy?
Đột nhiên Phó Vân Tịch lại giương môi lên, âm thâm trầm thấp nói: "Ngươi sợ bổn vương chết sao? Hay là sợ mình không gả được?"
Hàn Nhạn sửng sốt một chút, thật sự không ngờ rằng chàng lại đột nhiên
nói ra những lời này, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho
phải. Chỉ là nhìn dáng vẻ của Phó Vân Tịch, mặc dù chỉ cười nhẹ, như
giọng điệu của chàng lại giống như trong khoảng thời gian họ ở chung với nhau, không giống như bị đè nén như lúc đầu.
Hàn Nhạn hất mặt: "Nói bậy bạ gì đó, cái gì mà không gả ra được."
Phó Vân Tịch đứng dậy, vì vậy Hàn Nhạn phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Chàng hơi khom người xuống, nhẹ nhàng nói bên tai Hàn Nhạn: "Bổn vương
nhìn dáng vẻ của ngươi, rất giống như là đang muốn vào cửa. Chẳng lẻ bây tại ngươi muốn lặp tức gả cho bổn vương sao."
Giọng của chàng mềm mại trầm lắng, lúc dán vào bên tai của Hàn Nhạn thì
không khí ấm áp truyền đến, vô cùng mập mờ. Lúc này tim của Hàn Nhạn
không ngừng đập liên hồi, mặc dù thân thể này chỉ mới là một thiếu nữ
mười ba tuổi, nhưng khi đối mặt với người mình thích, thì vẫn sẽ có tâm
trạng kích động. Thế nhưng Hàn Nhạn cũng không dám biểu hiện ra bên
ngoài, chỉ là vừa lui về sau một bước: "Vương Gia quá lo lắng rồi, chỉ
là chuyện trên chiến trường, không ai nói rõ ràng được. Nếu Vương Gia đã hạ quyết định như vậy, thì chắc hẳn đã sớm nghĩ kỹ rồi." Đến bây giờ
thì tâm tình của nàng đã không còn phẫn nộ giống ban đầu, mà là đang
chậm rãi trở lại bình thường, vì vậy nàng mở miệng nói: "Xin hỏi Vương
Gia, hôn sự của ta và người. Ở trong này, ta đóng vai gì?"
Lời này của Hàn Nhạn không phải là nói lung tung, mà vì lúc trước Phó
Vân Tịch căn bản không có nói nhanh như vậy sẽ xuất chinh đi Tây Nhung,
mà ngay cả Hàn Nhạn cũng cho rằng Phó Vân Tịch sẽ đi sau khi hai người
thành thân, mà bây giờ sự thật lại không phải như vậy. Nếu Phó Vân Tịch
không phải đột nhiên lại thay đổi kế hoạch, thì phải là nói, chuyện xuất chinh Tây Nhung ngay từ đầu Phó Vân Tịch đã tính toán tốt rồi. Vậy thì
hôn sự của nàng, có phải cũng là một phần trong kế hoạch không, tuy
không rõ chuyện này có lợi gì trong kết hoạch, nhưng mà thời gian dừng
lại như vậy, thì hôn sự cũng sẽ có tác dụng không giống nhau.
Trong lòng Phó Vân Tịch thở dài, Hàn Nhạn cái gì cũng tốt, nàng thông
minh bén nhạy người khác không hề so sánh được, Phó Vân Tịch cũng không
thấy nàng có tâm cơ thâm trầm thì không có gì là không tốt. Thành Lỗi đã từng nói, nữ tử muốn đơn thuần lương thiện thì phải giống như một tờ
giấy trắng thì mới tốt, còn Hàn Nhạn thì tuyệt đối không phải là một tờ
giấy trắng, lòng dạ của nàng rất độc ác, làm việc thì vô cùng quyết
đoán, giống như là một bức họa bị thấm đầy mực vô cùng sâu xa. Có lẽ
chính vì điều này nên Phó Vân Tịch mới yêu mến Hàn Nhạn, cho nên chàng
cảm thấy nàng có tâm cơ thâm trầm không phải là khuyết điểm gì, ngược
lại lại là ưu điểm làm cho người tán thưởng. Nếu như biến thành một
người khác, cũng có tâm cơ thâm trầm giống như vậy, thì sợ là Phó Vân
Tịch đã sớm không thể hiện thái độ này rồi
"Hôn sự và chiến tranh không dính dán gì nhau." Đây là lời nói thật, Phó Vân Tịch chưa từng nghĩ sẽ coi hôn sự của mình và Hàn Nhạn là một loại
giao dịch, hoặc là đạt được mục đích nào đó. Theo ý chàng, lấy Hàn Nhạn, đáp ứng hôn sự này là bởi vì chính mình yêu mến nàng. Nhưng mà rất rõ
ràng, tiểu nha đầu trước mặt lại không hề tin tưởng lời nói của chàng,
trong ánh mắt của nàng rõ ràng đang viết: Huynh đang lừa gạt ta, ta sẽ
không tin tưởng huynh nữa.
Phó Vân Tịch duỗi ra tay còn lại ra vuốt ve trên đầu Hàn Nhạn, cái đầu
xù xì làm cho chàng thoải mái vô cùng. Giống như là một con hươu sao lúc trước chàng nuôi. Chàng nói: "Ta không có lừa ngươi."
Thật ra thì Hàn Nhạn hoàn toàn không tin lời của chàng, đứa ngốc mới tin tưởng. Phó Vân Tịch lớn mạnh như vậy, vậy mà lại không hề có mục đích
gì với chuyện hôn sự của nàng sao. Nhưng mà nghe được giọng nói của Phó
Vân Tịch giống như là không có lừa gạt mình, trong lòng nàng lại từ từ
bình tĩnh trở lại. Phó Vân Tịch là một người kiêu ngạo như thế nào,
trong lòng Hàn Nhạn biết rất rõ, một người kiêu ngạo như vậy còn không
sợ làm cho thiên hạ đại loạn, nhưng lại đi giải thích cho chính mình.
Hàn Nhạn có cảm giác không nói thành lời. Nhưng mà trong đầu lại nổi lên một tia ủy khuất, dứt khoát tiến lên một bước, rồi đâm đầu vào ngực của Phó Vân Tịch.
Đầu tiên là Phó Vân Tịch sững sờ trong chốc lát, nhìn vật nhỏ ở trong
lòng mình. Nàng nhỏ nhắn nhu nhược, cả người giống như là chôn ở trong
trường bào màu đen của mình. Chỉ lộ ra hai cái búi tóc tròn tròn, nhìn
giống như là một vật nhỏ đang làm nũng. Trong lòng của chàng không tự
chủ được mà mềm nhũn ra, có chút dở khóc dở cười, người khác vợ chồng là vợ chồng, bọn họ ở chung với nhau nhìn thế nào cũng giống như là trưởng bối cùng vãn bối. Khụ khụ. . . Phó Vân Tịch không hề thừa nhận tự là
mình đã già rồi.
Hàn Nhạn ở trong lòng chàng buồn bực trong chốc lát, sau đó thì chui ra, từ trong tay áo móc ra một khăn tay vuông đưa cho chàng. Phó Vân Tịch
nhận lấy rồi xem xét, tài nghệ thêu thùa vốn chẳng tinh tế gì, nhưng mà
cũng nhìn ra được vật này đã tốn bao nhiêu công sức của người làm. Ở
phía trên còn có một chữ ‘Nhạn’.
Đây là vật Hàn Nhạn thêu cho chàng, Phó Vân Tịch khẽ cười một tiếng, với tính tình của Hàn Nhạn thì ngày thường nàng sẽ không làm chuyện mà các
nữ tử khuê các hay làm, vì vậy cái khăn thêu này có bao nhiêu quý giá
chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết rồi.
Phó Vân Tịch ôm chầm lấy Hàn Nhạn, vịn cái ót của nàng, nhẹ nhàng ấn lên môi của nàng một cái. Hàn Nhạn chỉ có thể nghênh đoán, nụ hôn này so
với lần đầu tiên thì lại bình tĩnh vô cùng, Hàn Nhạn nhìn hắn lông mi
dày của chàng rũ xuống, xẹt qua đường cong mềm mại, rồi nghe thấy âm
thanh của chàng vang lên ở bên tai: "Chờ ta trở lại."