Bọn nô tỳ đã nhanh chóng tìm một chiếc xe ngựa thật tốt, bên trong được
trải thảm da chồn mềm mại. Vừa rộng lại vừa ấm, Hàn Nhạn thu tay đang
sưởi ấm từ lò than, ngồi nhâm nhi đồ ăn vặt.
Cấp Lam cười hì hì nói: "Chỉ sợ giờ này Tứ phu nhân đang nổi giận đùng đùng rồi."
Thu Hồng có chút lo lắng: "Tiểu thư đối xử với họ như vậy, chính người cũng phải cẩn thận đó."
Hàn Nhạn không thèm để ý, chỉ xua tay nói: "Ta muốn chọc tức họ, tốt
nhất là chọc họ giận quá mất khôn, quên hết mọi quy củ. Khiến các phu
nhân dự tiệc hôm nay phải nhìn họ với con mắt đầy độc ác."
Thật ra thì Hàn Nhạn chưa từng dự yến tiệc lần này, bởi vì năm đó nàng
đang chìm đắm trong sự đau thương khi mới vừa mất mẫu thân, làm gì còn
có tâm trạng để mà đi dự tiệc. Hơn nữa, năm đó Chu thị cũng thường đến
thăm nàng. Khi đó bà ta hay cười nói về các phu nhân tham dự nghiêm khắc cỡ nào, quy củ trong cung khó khăn ra sao. Nếu không cẩn thận thì sẽ dễ dàng đắc tội người khác, gây họa cho Trang phủ. Tuy ngày thường nàng
cũng thường xuyên theo mẫu thân đi dự tiệc, nhưng mà yến tiệc trong cung này thì lần đầu mới tham dự. Nghe bà nói vậy, nàng cũng thấy khiếp sợ,
cuối cùng cáo ốm, ở trong Trang phủ nghỉ ngơi. Hàn Nhạn khép hờ mắt lại, bây giờ nhớ lại, mỗi lần dự tiệc về Trang Ngữ Sơn đều nói yến hội có
nhàm chán cỡ nào, các tiểu thư kia thì khó nói chuyện ra sao, chính mình bị ủy khuất đến nhường nào. Năm tháng dày dằng đẵng, loại yến tiệc này
có bao nhiêu đâu. Trong lòng Hàn Nhạn thầm oán hận, chính nàng quá ngu
ngốc, tự cách ly mình khỏi các phu nhân trong kinh, nghe lời gièm pha
của mẫu tử bọn họ. Rốt cuộc thành ra tự mình hại mình!
Cũng may ông trời thương xót, cho nàng được sống lại một lần nữa. Kiếp
này, nàng nhất định phải phá hỏng kế hoạch của Chu thị. Đứng từ trên cao nhìn xuống xem họ bị quả báo như thế nào. Bọn họ thiếu nợ nàng, thiếu
nợ mẫu thân nàng, nàng sẽ từng bước từng bước đòi lại tất cả.
Bên trong chiếc xe ngựa còn lại, Chu thị oán giận vừa cầm khăn tay xé rách vừa chửi: "Tiện nhân!"
Kế hoạch của bà vốn dĩ rất hoàn hảo, cùng ngồi chung một xe với Hàn
Nhạn. Đoạn đường dài như vậy, có thể từ miệng của Hàn Nhạn moi ra chút
tin tức.
Vốn dĩ bà xuất thân không cao, bản thân cũng là thứ nữ. Về sau trời xui
đất khiến để bà gặp Trang Sĩ Dương rồi sau đó có Trang Ngữ Sơn. Nhưng
thật không ngờ Trang Ngữ Sơn lại đi theo con đường cũ của bà, trở thành
thứ nữ. Cho nên bà thề rằng, nhất định phải làm cho Trang Ngữ Sơn thoát
khỏi danh phận thứ nữ, trở thành dòng nữ chính.
Chẳng ngờ rằng, bà vừa bước vào phủ, sự tình lại không giống như bà
nghĩ. Cái con tiện nhân kia để lại một đứa con cũng không hiền lành gì,
dám ngang nhiên tranh chấp với bà. Khó khăn lắm mới có cơ hội tiến cung, bà đã quyết định phải bước chân vào hàng ngũ phu nhân cao quý. Để còn
trải đường cho Trang Ngữ Sơn sau này.
Chỉ là từ trước tới nay bà rất ít có cơ hội đi dự tiệc, đối với những
chi tiết bên trong cũng không rõ ràng mấy. Lại càng không biết các phu
nhân cao quý đó như thế nào. Vì thế bà muốn moi được chút tin tức từ
miệng của Hàn Nhạn, để có thể dựa vào điều đó kết giao với bọn họ, mà
không phạm phải sai lầm nào. Chỉ cần bà hỏi mà Hàn Nhạn không trả lời,
thì sẽ mang tội bất kính, phạm vào một trong những đức hạnh cần phải có
của con gái. Trước mặt đám người hầu, Hàn Nhạn chắc chắn sẽ không dám
không trả lời.
Bà thật không ngờ, Hàn Nhạn lại dám dùng lý do khác để không phải ngồi
cùng mình. Sau đó còn đổi chiếc xe ngựa khác, hơn nữa còn dám bảo hai
nha hoàn cận thân của mình lên xe ngồi chung. Nó rốt cuộc coi bà ra gì
hả?
Chu thị càng nghĩ càng không cam lòng, trong mắt lóe lên tia ác độc.
Trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Trang Ngữ Sơn, bà hơi sửng sờ.
Ngữ Sơn càng lớn càng xinh đẹp. Với bộ dáng này, chỉ cần nam nhân nhìn
thấy chắc chắn sẽ bị mê hoặc. Yến tiệc lần này nhất định sẽ có các quý
công tử đến tham dự, nếu có thể để Ngữ Sơn nổi bật thì...
Không được, thân phận của Ngữ Sơn bây giờ chỉ là con của thiếp, nếu bị những cậu ấm kia nhìn trúng, e là chỉ có thể làm thiếp.
Bà phải để cho Ngữ Sơn vứt bỏ thân phận này. Trong mắt Chu thị ẩn chứa
điều gì thâm sâu, rồi đột nhiên nhỏ giọng nói: "Ngữ nhi, mẫu thân nói
cho con nghe..."
Xe ngựa đi được một canh giờ thì dừng lại. Hàn Nhạn được Cấp Lam và Thu
Hồng đỡ xuống xe, liếc mắt liền nhìn thấy những bức tường cao đầy khí
thế.
Kiến trúc của Hoàng gia thật huy hoàng, chỉ cần nhìn ở bên ngoài cũng đã thấy được khí thế bất phàm. Trong lòng Hàn Nhạn có chút mông lung, một
nơi tinh xảo đẹp đẽ như vậy, thực ra chính là một cái lồng chim vàng.
Tường cao bao bọc bốn phía, nhốt cả con người khi còn sống.
Trang Ngữ Sơn theo Chu thị xuống xe. Đứng trước những bức tường cao lớn
như thế, trông nàng lại càng nhu nhược, nhỏ bé, tựa như một đóa hoa mẫu
đơn thướt tha.
"Mẫu thân, đây là hoàng cung sao? Thật là tráng lệ!" Trang Ngữ Sơn nhìn
chằm chằm vào bên trong, trong mắt hiện lên vẻ sốt ruột. "Chúng ta mau
vào đi."
Chu thị trừng mắt nhìn nàng: "Ngữ nhi, con đã quên mẫu thân dặn dò gì sao?"
Trang Ngữ Sơn ngạc nhiên, vội vàng thu hồi cảm xúc, mỉm cười nói: "Ngữ nhi chỉ là có chút kích động thôi."
Hàn Nhạn nhìn thấy hai mẫu tử họ, trong lòng cười thầm. Dù sao Trang Ngữ Sơn cũng còn nhỏ tuổi, vẫn không giỏi che giấu cảm xúc được. Chu thị có thể khiến Trang Ngữ Sơn sợ đến vậy, xem ra thủ đoạn cao hơn nhiều rồi.
Nghĩ lại cũng đến lúc phải đi chung với họ rồi, Hàn Nhạn bước tới cạnh
hai mẫu tử họ, nói: "Ngữ Sơn tỷ tỷ nói đúng, chúng ta mau vào thôi."
Chu thị thấy Hàn Nhạn biết giữ hòa khí, tuy trong lòng kinh ngạc nhưng vẫn làm bộ diễn trò, giả vờ thân mật nói: "Được"
Chu thị kéo kéo tay Trang Ngữ Sơn, cũng không biết làm cho ai xem.
Hàn Nhạn im lặng không nói, bảo Cấp Lam và Thu Hồng đi theo. Rồi để cung nữ dẫn đường đi vào trong.
Nơi ở của Hoàng gia quả thật không tầm thường. Đá ngọc thạch được mài
dũa tỉ mĩ, vườn cây được chăm sóc rất tinh xảo, mái ngói sơn màu đỏ
thẫm. Vừa cao quý lại đoan trang. Tuyết mới vừa rơi, trên đất đọng chưa
nhiều, nhìn con đường tuy trong trẻo nhưng lại rất vắng lặng, mang theo
vài phần tĩnh mịch, làm cho lòng người cũng lạnh lẽo theo.
Trang Ngữ Sơn và Chu thị tuy vẫn cố gắng không biểu hiện cảm xúc gì,
nhưng mà trong lòng cũng không khỏi lay động. Nhất là Trang Ngữ Sơn, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ nạm vàng kia. Thấy cảnh xa hoa
như thế khiến nàng ta lại không kìm lòng được. Trước kia ở Trang phủ đã
thấy phú quý nhường nào, cho nên nàng ta luôn cố gắng tìm cách cướp đoạt mọi thứ của Hàn Nhạn, để tận hưởng một cuộc sống giàu sang. Nhưng bây
giờ nàng nhìn thấy hoàng cung còn tráng lệ và huy hoàng hơn nữa, so
vớiTrang phủ như một trời một vực. Giờ khắc này Ngữ Sơn sinh lòng chấp
niệm, sau này nàng cũng muốn có phủ đệ tráng lệ như vậy, muốn trở thành
một đệ nhất phu nhân đầy tôn quý.
Hàn Nhạn nhìn thấy lòng tham hiện lên trong mắt của Trang Ngữ Sơn, khóe
miệng nàng khẽ nở nụ cười đầy mỉa mai. Giàu sang có gì mà quyến luyến?
Chỉ là lòng người khó lường, một khi đã nổi lên lòng tham thì có muốn
trở lại như trước cũng không được.
Dù sao nàng không biết, Trang Ngữ Sơn sẽ dùng thủ đoạn gì đây?
Cung nữ dẫn dường phát hiện ra không khí có chút kỳ lạ, cũng không nói
nhiều. Sau khi đi qua một hành lang dài, thì đã đến ngự hoa viên hùng
vĩ. Hàn Nhạn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ba chữ "Điện Thái Phượng”
được viết ở trên.
"Trang phu nhân tới." Cung nữ vừa mới thông báo xong, nhất thời tất cả
tiếng xì xào đều biến mất. Hàn Nhạn đưa mắt lên nhìn vào đôi mắt sắc bén đang ngồi chính giữa điện.
Trong lòng Hàn Nhạn trở nên căng thẳng, tuy nhiên trên mặt vẫn cười
tươi. Tiến lên vài bước hành lễ: "Thần nữ Trang Hàn Nhạn thỉnh an Hoàng
Thái Hậu."